Nhà lý chính nằm ở ngay đầu thôn Đoạn Gia, nhưng khoảng cách từ Đoạn gia đến đầu thôn cũng không hề gần.
Kỳ Huy Nguyệt vừa đi vừa chú ý khắp bốn phía xung quanh trên đường, vừa nãy y đặc biệt để ý thấy trái phải cạnh Đoạn gia chỉ có một hộ gia nhỏ cư ngụ, nhưng hai nhà cũng cách nhau đến hơn ba trăm bốn trăm mét.
Chẳng trách, năm xưa Đoạn gia bị sói tấn công vào ban đêm mà không có thôn dân nào hay biết, cho dù hay biết có chạy đến thì cũng không kịp nữa rồi.
Nghĩ đến đây, y đưa mắt nhìn lên Đoạn Hành Vân.
Đối phương chỉ có cha mẹ là người thân nhưng hắn lại tận mắt nhìn bọn họ tươi sống bị sói cắn chết, chưa kể lại còn là người duy nhất sống sót. Nếu không phải là người có tâm lí vững vàng, không chừng cũng đã bị kích thích và ám ảnh rất sâu sau sự việc đó.
Nhưng cũng không hẳn là không bị ảnh hưởng, không phải mấy năm này tính tình hắn thay đổi trở lên trái ngược hoàn toàn so với lúc trước đó sao, ngày càng thâm trầm u ám lạnh lẽo hơn, khiến thôn dân cũng sợ hãi không dám giao tiếp cùng hắn.
Có người trong thôn khi dỗ hài tử trong nhà, còn bê nguyên cái biển hiệu "Trùm thôn" của Đoạn Hành Vân ra hù đứa bé nữa kìa!
Đoạn Hành Vân chú ý thấy người bên cạnh nhìn mình, hắn cũng nhìn xuống y, khóe môi khẽ nhếch, đặc biệt thâm tình!
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Khụ, khụ!
Chúng ta —— đang ở bên ngoài đấy lão Đại, về nhà rồi hãy liếc mắt đưa tình có được không?
Nhà lý chính cho dù là hộ khá giả nhất thôn Đoạn Gia, thì cũng chỉ là nhà làm bằng đất có năm gian và lợp cỏ tranh giống các hộ thôn khác nơi này, trước nhà là một cái sân đất bằng phẳng rất rộng, có lẽ là nơi để tập trung thôn dân mỗi khi có chuyện quan trọng cần thông báo, ở nơi vắng vẻ nghèo nàn này thì địa vị của lý chính hay tộc trưởng gì đó rất quan trọng.
Tức phụ lý chính là một đại thẩm vẻ mặt thật thà chất phác, khi thấy người đến tìm là hai người thì rất ngạc nhiên, biểu cảm còn có chút khoa trương.
Lý chính năm nay cũng đã hơn bốn mươi, là một đại thúc trung niên dáng người cường tráng, bởi vì quanh năm vất vả ngoài ruộng cho nên làn da ngăm đen cháy nắng thường thấy trên người các hán tử trong thôn.
Kỳ Huy Nguyệt nhìn ông mà hơi 囧 một chút, vì vị lý chính của thôn này nhìn còn rất giống mấy đại ca hay dẫn đàn em đi thu phí bảo kê, ở mấy quán bar, vũ trường thời hiện đại.
Thực ra, dáng người cao to gì đó cũng không hẳn là thứ tốt, bởi vì quan trọng là nếu cao to thì đồng nghĩa với việc ngươi trước hết phải —— đẹp!
Còn nếu không thì —— y cũng không cần mơ ước vóc người cao to cường tráng với cơ bụng tám múi đâu!
Vẫn là nam thần tình đầu của y thuận mắt hơn cả!
Kỳ Huy Nguyệt thầm nghĩ lát nữa khi trở về thì phải nhìn Đoạn Hành Vân thêm vài lần mới được!
Lý chính thấy người đến thì cũng rất ngạc nhiên, tuy nhiên biểu tình không quá khoa trương giống tức phụ ông, ông còn đang nghĩ đây đã là bao lâu ông chưa gặp lại Đoạn gia tiểu tử đi vào trong thôn rồi, lại còn đặc biệt là đến nhà ông?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên quá độ của lý chính, Kỳ Huy Nguyệt còn đang nghĩ ông cũng giống tất cả thôn dân trong thôn, đối Đoạn Hành Vân vừa sợ hãi vừa xa lánh.
Một cảm giác không thoải mái tự dâng lên trong lòng y.
Này là nam thần tình đầu đầy dịu dàng ấm áp của y a!
Hắn thật ra đâu có đáng sợ như vậy?
Trái ngược lại là hắn còn rất chu đáo và biết săn sóc người nữa đấy!
Chưa đến một ngày một đêm nhưng Kỳ tu sĩ đỉnh cấp suýt thành tiên đã có những nhận định chắc như đinh đóng cột như thế về "tình đầu" của y!
Đúng là đã bị "thằng ku" Cupid che cho mờ con mắt!
"Gặp qua lí chính." Kỳ Huy Nguyệt ngoan ngoãn, lễ phép thăm hỏi.
"Xem ta ngây người ra này, mau vào nhà rồi nói!". Lí chính hồi thần giương tay lên mời hai người vào nhà chính.
Lí chính cũng không quan tâm hay đưa mắt nhìn tới rổ trứng gà và con gà rừng trên tay Đoạn Hành Vân mang tới, tùy tay đặt qua một bên, lên tiếng hỏi. "Hành Vân tiểu tử, đây là Tiểu Thất nữ nhi của lão Tứ nhà Kỳ gia phải không? Sao hai người lại đi cùng nhau đến đây?".
Lý chính hỏi vậy cũng không có ý gì, nữ nhi duy nhất của Kỳ Chung trước giờ vẫn được hắn nuôi dưỡng tỉ mỉ ở trong nhà, chưa kể lại còn là tôn nữ nhỏ nhất của Kỳ gia, cho nên việc nhà cũng không cần đến nàng ra mặt. Mấy tháng nay từ khi Kỳ Chung qua đời, mọi người mới dần thấy nàng xuất hiện đi lại trong thôn nhiều hơn.
Nghĩ đến hoàn cảnh của Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt, lý chính thúc khẽ thở dài một hơi.
Hai hài tử đều đáng thương như nhau nhưng sao lại có liên quan đến nhau vậy?
Tức phụ Lí chính là Tần thẩm ở một bên lại thực nóng vội, rổ trứng đầy ắp lại còn có gà rừng lớn như thế cũng phải ba bốn cân, lễ này đáng giá hơn trăm văn tiền đấy!
Hai người họ đến là có chuyện gì quan trọng chăng?
"Ta muốn nhập hộ tịch giúp Tiểu Thất vào Đoạn gia ta!". Đoạn lão Đại rất thẳng thắn, tung ra một quả bom siêu nặng có sức hủy diệt nổ tung cả thôn Đoạn Gia vào nhà lý chính.
Lý chính và tức phụ ông ngây ngẩn cả người.
Kỳ Huy Nguyệt gật gù hài lòng.
Đúng vậy! Chúng ta phải về chung một nhà (cười thẹn thùng).
"Mau đi lấy nước tới!" Lí chính nghiêng đầu nói với tức phụ của mình.
Tần thẩm về làm tức phụ của lý chính đã bao năm, tất nhiên là hiểu rõ ý của lý chính vừa nói, bà biết cái gì có thể nghe cái gì không thể nghe, thấy tướng công mình nói vậy, liền biết là ông sẽ không cho mình tham gia hay nghe ngóng chuyện này, vội vàng mỉm cười với Kỳ Huy Nguyệt rồi đến phòng bếp tránh đi.
Còn Đoạn Hành Vân hả?
Bà —— không dám cười với hắn!
Đoạn Hành Vân sắc mặt vẫn bình tĩnh thong dong lạ thường, từ khi ngồi xuống đến khi đối diện với lý chính thôn, hắn cũng mặc kệ để ông và tức phụ ông đánh giá xem xét mình như đang nhìn linh vật.
"Này là chuyện gì?". Lý chính tận lực thấp giọng khẩn trương đưa mắt hỏi Đoạn Hành Vân.
Ông thực ra cũng rất sợ Đoạn Hành Vân đã làm ra hành động đáng sợ gì đó, để đe dọa ép buộc Tiểu Thất ngoan ngoãn xinh xắn này của Kỳ gia, ép y về làm tức phụ hắn. Chuyển hộ tịch cho Kỳ Huy Nguyệt vào Đoạn gia thì khác nào công khai nói Tiểu Thất Kỳ gia từ nay là tức phụ của Đoạn Hành Vân, nhưng là một tức phụ không cưới không gả sao?
Lý chính giọng điệu vẫn đều đều nói ra suy nghĩ của chính mình.
Càng nói ông càng cảm thấy hoang đường, ông và thôn dân đều hiểu rõ ràng sự tình của một nhà Đoạn gia năm xưa, cũng biết được chuyện sau cái chết của cha mẹ, Đoạn Hành Vân bị kích thích không ít, nhưng hắn cũng không thể ôm nỗi đau trong lòng mà không quan tâm đến việc khác, cũng phải dần quên đi và lần nữa vững vàng để sinh hoạt tiếp về sau này có phải không?
Sao tiểu tử này không nghĩ được thông mà ngày càng trở lên kì quái đến như vậy?
Lý chính đưa mắt nhìn sang Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt đáp lại ông.
Nội tâm lại đang hò hét.
Vị đại thúc này, ngài mau chuyển hộ tịch của ta qua Đoạn gia nhanh a!
Dù dưới danh nghĩa là nhi tức Đoạn gia hay tức phụ của Đoạn Hành Vân cũng được!
Ta nguyện ý ——!!!
Vội không kịp chờ muốn "gả" mình đi thật nhanh!
Trong lòng lý chính lại là gió thổi mưa rơi, ông nhìn thấy tiểu cô nương trông vừa ngoan ngoãn vừa nhỏ nhắn đáng thương thì âm thầm hạ quyết tâm. Dù cho ông chỉ là một lý chính của một cái thôn nhỏ nhoi, quyền hành gì đó không đáng nói nhưng lần này làm gì thì ông cũng phải đưa tay ra giúp đỡ tiểu cô nương nhà Kỳ gia này, chưa kể y còn là thôn dân sống trong thôn mà ông quản lý.
Đoạn Hành Vân lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của lý chính. "Ngài —— đang hiểu lầm gì đó sao?". Hai mắt phượng của hắn híp lại, dù là câu hỏi nhưng ngữ điệu của hắn lại là câu khẳng định.
Lý chính: "....". Ta hiểu lầm cái con khỉ?
Ngươi nhìn ngươi xem, biểu cảm như vậy đến ta còn sợ hãi, huống chi —— tiểu cô nương Kỳ gia mới mười năm mười sáu tuổi!
Kỳ Huy Nguyệt hai mắt đảo quanh, suy nghĩ đến sự do dự ngập tràn trong ánh mắt và vẻ mặt của lý chính mà mình đang nhìn thấy.
Âm thầm cảm thán thôn dân nơi này đúng là rất chất phác thật thà, lý chính cũng là một hán tử trung niên không tệ, ngoại trừ mấy con hàng cực phẩm nhà nguyên thân ra nhưng hiện tại y không cần ông phải "try kỉ" như vậy a!
Trong nháy mắt, Kỳ Huy Nguyệt đang từ rạng rỡ tươi cười liền nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt thương tâm, ánh mắt chân thành, dáng vẻ yếu đuối đáng thương y như một đóa Bạch Liên Hoa trong ao.
Lý chính cau mày nhìn sang Đoạn trùm thôn với vẻ mặt đầy khiển trách.
Thật là bị tên tiểu tử này ép buộc?
Thật quá đáng mà!
Đoạn Hành Vân: "....".
Không muốn để vị đại thúc này "não bổ" thêm nữa, Kỳ Huy Nguyệt thút thít kể lại mọi chuyện đêm qua, vừa kể vừa trưng ra vẻ mặt đau lòng quá độ nhưng không hề trách cứ Kỳ gia kia bất cứ một câu nào.
Chẳng phải y sợ Kỳ gia đến tìm phiền phức cho y mà là do —— nơi này trước đó đã có tiền lệ, nhiều nhà trong thôn do quá nghèo mà còn nhẫn tâm bán hài tử nhà mình đi lấy bạc đổi lương thực, dù tất cả thôn dân đều cảm thấy việc làm này đáng khinh thường nhưng cũng không phải là việc thiên lý bất dung gì, có người còn nghĩ ai đó là bình thường!
Nay Kỳ gia và Kỳ lão thái mang y đi đổi lấy hai con nai bào, tính ra cũng có giá hơn sáu lượng bạc coi như mang hài tử trong nhà đi bán, lại còn dùng mỹ danh đó là sính lễ của Đoạn Hành Vân đưa sang, cho nên y dù có trách mắng cả một nhà Kỳ gia thì cũng không đổi được kết cục khác, có khi còn bị thôn dân lạc hậu nơi này mắng là bất hiếu!
Mọa kiếp!
Cổ đại đối với việc đạo hiếu còn đáng sợ hơn thời hiện đại nhiều lắm!
Chữ hiếu đè đầu đúng là làm người ta nghẹn khuất!
Có oan thì chỉ biết chịu đựng còn không được kêu khóc!
Y âm thầm tích thêm một bút lên đầu mấy con hàng một nhà Kỳ gia kia.
"Chỉ trách ta đây mệnh khổ, may còn có thể gặp một người tốt như Vân đại ca nguyện ý thu lưu ta". Kỳ Huy Nguyệt lại tiếp tục dùng đến hơn vạn chữ, chỉ để diễn thuyết về phẩm tính tốt đẹp của Hành Vân, lời nói ra có thể sánh ngang văn mẫu.
Sau đó, mới chớp chớp hai mắt cho giọt nước trong hốc mắt mình rơi xuống, hiệu quả cực kì tốt, y hệt "hoa lê đẫm mưa" khiến người ta vừa thương xót vừa tăng độ hảo cảm lên mức cao nhất. "Ta hiện tại chỉ muốn chuyển hộ tịch từ Kỳ gia sang Đoạn gia, dưới tên Vân đại ca, từ nay ta sống làm người Đoạn gia, chết cũng làm ma Đoạn gia. Mệnh ta có khổ hơn nữa thì ta cũng cam lòng —— Kỳ gia kia, ta đã không thể trở về! Còn mong lý chính thúc và mọi người trong thôn thông cảm và thấu hiểu cho ta! Chúng ta hai người tự sẽ không quên ân tình của lí chính."
Sắc mặt lý chính thay đổi muôn màu vạn trạng, cuối cùng là bị bài diễn thuyết của Kỳ Huy Nguyệt làm cho cảm động đến hốc mắt cũng thấy nóng lên.
Hán tử cường tráng có diện mạo y như thổ phỉ khi đỏ mắt rơi lệ là hình ảnh rất đáng sợ biết không?
Kỳ Huy Nguyệt >.< một chút cũng không muốn nhìn thấy vị đại thúc lý chính này khóc huhu như thế!
Quá sợ hãi mắt người nhìn!
Đoạn Hành Vân cố gắng bình tĩnh, khi nhìn thấy cảnh "vật nhỏ" nhà mình đưa tay ra, ra sức nhéo lên đùi chính y để diễn phân cảnh khóc lóc thương tâm.
Khóe môi Đoạn trùm thôn giật giật không ngừng.
Lí chính sau một hồi lâu kích động thì gật gật đầu. "Như vậy thực ra cũng đã là cách tốt nhất!".
Đúng như Kỳ Huy Nguyệt nói, lý chính và đa số thôn dân khác dù cảm thấy khinh thường mấy nhà bán tôn tử tôn nữ và hài tử đi lấy bạc hay đổi lương thực, nhưng đối với chuyện này ông quản không nổi đến tận chuyện riêng trong nhà của tất cả thôn dân Đoạn Gia thôn bọn họ.
Ngăn cản việc bán con bán cháu ư?
Nếu ngăn cản thì ngươi có giúp được bọn họ nuôi sống một nhà và hài tử đó qua mùa giáp hạt hay mùa đông giá lạnh sao?
Lý chính thở dài, cũng chỉ vì nơi này của bọn họ quá nghèo. "Buổi chiều không có việc gì, ta đến trấn trên giúp hai người các ngươi, sớm cầm hộ tịch sớm ổn định lại sinh hoạt."
Nói đoạn, ông nhìn sang Đoạn Hành Vân nãy giờ vẫn im lặng như pho tượng ngồi phía đối diện. "Có tức phụ rồi, từ nay tiểu tử ngươi cũng nên qua lại với thôn dân trong thôn nhiều một chút, tiệc cưới xin gì đó cho dù không mở lớn thì cũng phải có, đừng để tiểu cô nương nhà người ta mang thanh danh không tốt trên người".
Kỳ Huy Nguyệt rầm rì.
Ta cũng không phải nữ tử, ta không cần mấy thứ đó a!
Nhưng nếu có thể tổ chức hôn lễ tại Thánh Đường ngập tràn hoa hồng với tình đầu thì cũng không tệ đâu!
Dù sao trước thoát khỏi mấy con hàng cực phẩm kia mới là việc quan trọng trước mắt!
Hôn lễ gì đó hả? Đến cơm ăn hàng ngày còn đang phải lo lắng đây nè!
"Đa tạ lý chính!". Đoạn Hành Vân dứng dậy chắp tay hành lễ.
Kỳ Huy Nguyệt cũng ngoan ngoãn đứng lên theo. "Đa tạ lý chính đại thúc!".
"Ừ, trở về đi thôi! Mang theo mấy đồ vật kia, chờ tin tốt của ta". Lý chính nhìn thái độ kỳ lạ của Đoạn Hành Vân nãy giờ, rất ngạc nhiên và cũng rất khó hiểu nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt.
"Chỉ là một chút không đáng mấy văn tiền, lý chính giúp chúng ta cũng không nên để ngài làm không công!" Đoạn Hành Vân đặt lên bàn uống nước năm mươi văn tiền. "Mong lý chính giúp đỡ!".
Từ thôn bọn họ lên trấn trên cũng mất gần đến hai canh giờ, tiền ngồi xe bò cũng phải mất đến năm bảy văn, cả đi và về cũng đã mất đến hơn mười văn tiền. Chưa kể, lên đến trấn trên làm thủ tục giấy tờ cũng mất thêm hai mươi đến hai mươi năm văn nữa. Lý chính liền vui vẻ thu vào bốn mươi văn còn lại mười văn thì dúi trả lại cho Đoạn Hành Vân." Chỗ này đủ rồi!".
Nhìn hai người rời đi, lý chính thúc càng thêm hài lòng về Đoạn Hành Vân, hắn hôm nay đến nhà ông cấp bậc lễ nghĩa đều chu toàn, không có hùng hổ hay phát ra khí thế dọa người, còn khá điềm tĩnh ôn hòa.
Này là —— đã thay đổi theo hướng tích cực đi?
Vì đã kiếm được tức phụ, sắp thành gia rồi sao?
"Đoạn gia tiểu tử hôm nay thật không có dọa người đi?". Tức phụ lý chính thấy người rời đi mới đi tới hỏi tướng công bà.
"Ừ, thay đổi rồi!". Lý chính cũng không nói gì nhiều, mà vội vàng chuẩn bị thay quần áo lành lặn lên trấn trên một chuyến.
Với cái đức hạnh của Kỳ lão thái kia, ai mà biết bà ta còn có thể làm ra chuyện gì với nha đầu nhà lão Tứ Kỳ gia không? Ông cứ phải là lo liệu cho xong mọi chuyện trong ngày hôm nay đã.
Tức phụ lý chính nghe thấy chuyện tính tình Đoạn Hành Vân thật sự thay đổi thì càng là ngạc nhiên gấp bội, tính tình một người sao có thể nói đổi là đổi thất thường như thời tiết tháng Năm vậy a? Trước đó mười mấy năm tính tình hắn nhiệt tình, vui vẻ, ôn hòa bao nhiêu thì sau cái chết của cha mẹ hắn lại âm trầm, lạnh lùng, ít nói bấy nhiêu.
Hiện tại lại thay đổi —— vậy thay đổi thành cái dạng gì nha?