Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 16




Mê dược thời này, không biết có phải là do chưa đạt đến hiệu quả tốt nhất, hay lý do là đám người Kỳ gia tham rẻ cho nên chỉ mua loại giảm giá và là loại có quà tặng đi kèm hay không, mà trong cả quá trình bị ném lên xe không thương tiếc và trên đường đi, Kỳ Huy Nguyệt dù tứ chi mềm nhũn không có lực, miệng cũng không nói ra lời nhưng ngũ giác lại hoàn toàn thanh tỉnh.

"Cha, nếu Tiểu Thất tỉnh lại mà biết chúng ta bán nàng cho người ta thì liệu có chạy trở về làm loạn không? Đến lúc đó cả lý chính và thôn dân sẽ biết chuyện mất?". Kỳ Hiểu con trai thứ hai của lão Đại Kỳ gia lên tiếng.

"Xí, với cái gan của nó mà dám chạy trở về nhà chúng ta làm loạn sao? Lại nói hai con nai bào tám mươi cân mà nãi nãi ngươi đã bàn tính tốt với người ta, lẽ nào chúng ta bỏ qua không nhận? Chưa kể -- đừng nói bán bán gì đó khó nghe như vậy! Chúng ta là trưởng bối trong nhà, cha nương cháu gái đã mất hết cho nên chúng ta phải có trách nhiệm tìm một phu quân tốt cho cháu gái! ". Lão Nhị Kỳ gia cười có chút bỉ ổi lên tiếng.

Hai con nai bào tám mươi cân cũng sáu lượng bạc hơn, gã ngu mới không muốn, vì thế Kỳ Tuấn cười cười không nói gì.

Đường đất càng đi càng mấp mô xóc nảy, muốn xóc cả dạ dày ra ngoài nhưng lúc này Kỳ đại gia đã không rảnh để tâm đến cơ thể mình có bao khó chịu, y còn đang chú ý đến lượng thông tin vừa nghe được.

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Dù hai mắt y nhắm nghiền nhưng tai thì nghe đến nhất thanh nhị sở, không sót một từ nào.

Y rất muốn hét vào mặt đám người cực phẩm vô sỉ đang đi bên cạnh.

Các ngươi cư nhiên -- cư nhiên dám bán lão tử đi?

Lại còn chỉ bán được với giá hai con nai bào?

Mọe kiếp!

Lão tử chỉ đáng giá hai con nai bào thôi à?

Qua một đoạn đường, lại có người lên tiếng, giọng nói này Kỳ Huy Nguyệt biết là ai, lão Đại Kỳ gia cũng chính là Đại bá của nguyên thân. "Muốn trở về thì nó cũng phải có bản lĩnh, Đoạn gia hán tử kia cũng không phải người dễ chêu chọc, không chừng sau đêm nay nó còn bị dạy bảo đến ngoan ngoãn, chẳng làm được ra sóng gió gì đâu! Đi mau lên, còn trở về ngủ sớm!".

Đối với Đoạn Hành Vân kia thì đúng là cả thôn Đoạn Gia không ai là không sợ hãi, vì thế lão Nhị Kỳ gia và hai nhi tử của lão Đại Kỳ gia triệt để yên tâm.

Đoạn đường tiếp theo, không ai nói thêm câu nào nữa.

Giữa tiếng ếch và côn trùng kêu rả rích, Kỳ Huy Nguyệt trợn mắt há mồm.

Ai cơ --?

Các ngươi mang ta đi bán cho ai cơ?

Hán tử Đoạn gia?

Kỳ Huy Nguyệt quả thật muốn trực tiếp ngất xỉu.

Là tên thuộc thành phần siêu cấp bạo lực Đoạn Hành Vân ư?

Là tên tay không đấm chết gấu đen ba trăm cân Đoạn Hành Vân sao?

Toang rồi!

Mọe kiếp! Lão tử đã tạo nghiệt gì thế này?

Miệng nhỏ tùy tiện nói vài câu cũng biến thành miệng quạ đen!

Mong gì, nghĩ gì là được đó!

Cái gì mà mong chờ Kỳ gia cực phẩm kia mau tìm đối tượng cho lão tử nhanh lên chút chứ?

Vậy lão tử mong được xuyên về thì sao ngươi không cho lão tử xuyên về a?

Mà nếu có lỡ bán lão tử rồi thì các ngươi đổi đối tượng thành một người khác được không?

Tìm một tên ngốc cũng không hề gì a!

Ít ra tên ngốc còn dễ sai bảo và dễ bị dụ, có khi y còn sẵn coi tên ngốc đó là tiểu đệ mà sai bảo.

Còn đây -- tên họ Đoạn kia vừa nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ hãi!

Gả cho tên đó thì lão tử đến huynh đệ cũng không thể làm, có khi còn bị coi là nô tỳ mà sai xử!

Mọe nó!

Đại thần xuyên việt! Ngươi ném lão tử lên "sân khấu" máu chó này, vậy cũng nên chuẩn bị sẵn kịch bản dự phòng cho lão tử, để lão tử biết trước một chút tình tiết a!

Cứ bắt ta vừa diễn vừa đoán tình tiết sắp xảy ra dựa vào hoàn cảnh vậy ư?

Đại thần xuyên việt!

Nhận lấy nè ╭∩╮(︶□︶)╭∩╮!.

Kể ra thì Kỳ Huy Nguyệt cũng được coi là khá may mắn, khi Đại thần xuyên việt ném y đến thôn nhỏ nghèo lại lạc hậu Đoạn Gia thôn này, thôn dân dù sao cũng là hộ nông gia bao đời, suy nghĩ khá đơn giản còn có chút thuần phác, tuy cũng có vài kẻ cực phẩm xấu xa như Kỳ gia nhưng tâm tính chưa đến nỗi ác nhân thất đức, không chuyện ác nào mà không làm, nên chỉ mang y đi "đổi" lấy con hai nai bào, chứ nếu là mang y lên trấn trên gả làm tiểu thiếp cho nhà giàu, phú nông có tiền nào đó thì mới thật là -- thảm không lỡ nhìn!

Lúc này, trong căn nhà đá cạnh bờ sông, phía bên "nhà chồng" tương lai của Kỳ Huy Nguyệt.

Dù đã qua giờ Tý canh hai (00h), ngọn đèn dầu leo lét trong phòng vẫn được thắp sáng, trên chiếc bàn gỗ mới làm không lâu, có một bóng người cao lớn ngồi chậm rãi lau cung tiễn.

Trong đầu không tự giác nghĩ đến khuôn mặt mềm mại ban ngày vô tình gặp, không ngờ chỉ có một thoáng ngắn ngủi nhưng cả bóng dáng ấy dường như khắc vào trong đầu hắn, rất rõ ràng, rất hoài niệm.

Ngay sau đó hán tử nở một nụ cười, thực ra cũng không phải là không thể gặp lại. Nếu người đó ở trong thôn, chưa xuất giá, chưa bàn hôn sự thì -- hắn cũng có cơ hội!

Mà cho dù đã bàn hôn sự thì hắn cũng có thể làm vài tiểu sảo để đoạt người vào tay, mang về nhà dưỡng a!

Bỗng nhiên, tiếng động bên ngoài cổng gỗ vang lên, hán tử lập tức cầm cung tiễn trên tay đứng dậy đi về phía cửa nhà.

Ngay sau đó, bên ngoài có tiếng hán tử ồm ồm trầm thấp vọng vào. "Đoạn huynh đệ! Chúng ta đến rồi! Ngươi mau mở cửa, ra nhận người a!".

Đoạn Hành Vân: "....". Nhận người gì?

Kỳ Huy Nguyệt nghe thấy âm thanh thì biết là đã tới địa bàn của Đoạn lão Đại siêu cấp bạo lực rồi, y khóc không nổi, nói cũng không có sức nói, quá mệt mỏi -- lập tức chìm vào hôn mê bất tỉnh!

Nghi ngờ là y đã ngủ say thì đúng hơn!

Nhìn người nhỏ nhắn nằm yên đang khép chặt mắt trên chiếc giường đất duy nhất trong nhà mình, Đoạn Hành Vân hiếm khi lộ ra vẻ mặt có chút không biết phải làm sao?

Đổi một người bằng hai con nai bào?

"Đoạn huynh đệ, ngươi trước kia đã hứa với nương ta, sẽ đưa sính lễ là hai con nai bào và hai trăm văn tiền trà rượu đi cùng, mỗi con nai phải nặng ít nhất bốn mươi cân sang nhà chúng ta để thú Tiểu Thất nhà ta, người hôm nay chúng ta cũng mang sang tận nơi rồi, ngươi sẽ không nuốt lời chứ?".

Nhớ đến lời hán tử xa lạ vừa nói, Đoạn Hành Vân đưa tay lên vuốt cằm.

Hắn có nên cảm ơn đám thôn dân kia không?

Cư nhiên tự nguyện đẩy người hắn đang muốn dưỡng vào tay hắn a?

Chỉ là -- nếu "vật nhỏ" này không đồng ý ở lại cho hắn dưỡng thì sao?

Đoạn Hành Vân nheo hai mắt phượng lại.

Kỳ Huy Nguyệt nằm trên giường ngủ như heo.

Nếu không phải trong giấc mơ, y mơ thấy Đoạn lão Đại trong truyền thuyết kia, hắn thân cao mét chín, cả người đầy cơ bắp cuồn cuộn, mấy vết sẹo trên lồng ngực đầy lông còn nhún nhảy lên xuống theo cử động của hắn, lại thêm vẻ mặt đầy dữ tợn cầm dây thừng trói y lại, giơ gậy nanh sói đe dọa y nếu y dám bỏ trốn --!!!.

Chưa kể -- sau đó y còn bị ép mặc vào trang phục dành cho nha hoàn, rách đến tả tơi, đi bưng trà rót nước, ngoan ngoãn hầu hạ Đoạn lão Đại hàng ngày thì đây quả là một giấc ngủ ngon!

Ngày hôm sau, ánh nắng đã lên cao đến đỉnh đầu, xuyên thẳng vào mông Kỳ tiểu chư.

Lúc này, Kỳ Huy Nguyệt mới tỉnh lại, việc đầu tiên là theo thói quen rầm rì một chút, sau đó lười biếng duỗi eo. Bỗng nhiên, y nhớ đến tình cảnh của mình hiện tại, trên người thoáng chốc toát một tầng mồ hôi lạnh, mở lớn mắt ra, phồng miệng lên.

"Đoạn lão Đại xin tha mạng cho nô tỳ a! ---!!!".

Đoạn Hành Vân đang ở trong sân phía bên ngoài nướng cá và thịt thỏ, hắn sớm đã nghe thấy động tĩnh của người trong phòng. Hắn không tính đi vào, vì sợ "vật nhỏ" kia giật mình sợ hãi cho nên vẫn ngồi yên tại chỗ.

Lúc này, nghe thấy người ta gọi mình là "Đoạn lão Đại", lại còn xin hắn tha mạng, khóe môi hắn giật giật.

Đoạn lão Đại ta còn chưa "sơ múi" được gì đâu!

Kỳ Huy Nguyệt sau khi giật mình tỉnh lại, do phản ứng quá lớn nên rất không có mặt mũi mà oanh oanh liệt liệt lăn xuống giường. "Ối mạ ơi! --".

Y ôm lấy cái mông khóc không ra nước mắt.

Mọa kiếp!

Chưa bị gậy nanh sói trong tay Đoạn lão Đại gõ chết thì y cũng bị thần xui xẻo ám cho đến mất mạng nhỏ luôn rồi!

Đoạn Hành Vân ở bên ngoài, cơ mặt càng là giật đến không ngừng.

Đã cảm thấy "vật nhỏ" kia hơi hơi ngốc, vừa rồi ngã như vậy liệu có ngốc hẳn luôn không?

Kỳ Huy Nguyệt nhanh chóng đưa mắt xem xét y phục trên người mình, mông nhỏ nhích tới nhích lui.

Rất tốt!

Đoạn lão Đại siêu cấp bạo lực kia không nhân cơ hội y "hôn mê" mà chiếm tiện nghi của y!

Sau đó thì đánh giá "hang động" nằm trên địa bàn của Đoạn lão Đại.

Căn phòng này tuy không rách nát giản dị như phòng của y ở Kỳ gia, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, tường xây bằng đá tảng thô, dùng bùn đất trát trên các khe hở, trên đỉnh nhà lợp rất nhiều lớp cỏ tranh rất dày, ít ra đổi lại được cái nếu gặp mưa to gió lớn sẽ không bị thổi bay hay sụp xuống phải không? Trong phòng cũng không có nhiều đồ đạc gì ngoài một cái giường tương đối lớn bằng đất, bên trên trải chăn đệm không mới nhưng sạch sẽ và không có mùi lạ, một chiếc bàn gỗ còn mới, hai chiếc ghế dựa chất liệu cũng bằng gỗ và tương đối chắc chắn, một tủ quần áo hai tầng nhỏ -- hết rồi!!!

Đoạn lão Đại này xem chừng cũng rất nghèo a!

Nghèo như vậy mà còn đòi cưới vợ!

Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi rầm rì.

Từ khi tỉnh lại đến giờ, thấy mình chưa bị "ăn" thì Kỳ Huy Nguyệt đã cố gắng bình tĩnh lại, còn đang suy xét vài phương án thích hợp trong đầu cho tình hình hiện tại.

Vẫn là chưa kịp đợi Kỳ đại gia nghĩ xong thì -- một mùi thơm nức mũi từ thịt cá chín bên ngoài lan vào phòng, kích thích tuyến nước miếng và cái dạ dày đang trống rỗng của Kỳ Huy Nguyệt không ngừng. Bụng nhỏ ngay lập tức rất không có tiền đồ mà kháng nghị réo vang vài âm thanh "ọt, ọt".

Cho dù đang ở trong địa bàn của "trùm" thôn, lại siêu cấp bạo lực, tay cầm gậy nanh sói Đoàn lão Đại nhưng nghe được mùi thơm quyến rũ này, Kỳ Huy Nguyệt không nhịn được mà khịt khịt cái mũi nhỏ, tứ chi nhanh chóng bò lên đứng dậy từ mặt đất.

Sau này có bị nô dịch thì cũng phải lấp đầy bụng đã ha!

Cánh cửa phòng đẩy ra.

"Đói bụng rồi sao? Mau lại đây ăn cá nướng."

Kỳ Huy Nguyệt nghe thấy năm chữ "lại đây ăn cá nướng" thì cảm thấy đây là thanh âm của thiên thần, tiếng kêu của thần thánh, giọng nói trầm thấp dịu dàng làm y có cảm giác, ăn no rồi bị nô dịch cũng không còn quan trọng nữa biết không?

Để tránh ảnh hưởng đến đôi mắt mình và quan trọng là lo lắng cho khẩu vị sắp được ăn thịt cá nướng, cho nên Kỳ Huy Nguyệt quyết định không nhìn thẳng vào vị "trùm" thôn bạo lực đầy mình giống thổ phỉ Đoạn Hành Vân này.

Không cần chờ Đoạn lão Đại nhắc nhở lần thứ hai, Kỳ Huy Nguyệt đã lon ton chạy ra ngoài góc sân nơi có đống lửa lớn được dựng ở đó, đặt mông ngồi qui củ trên đôn gỗ nhỏ, ánh mắt cũng không dám loạn lia, cố ý vô tình né né tầm nhìn đối diện của đối phương.

Đoạn Hành Vân khóe môi cong lên, quả nhiên là vật nhỏ rất ngoan!

Từng trận mùi hương của thịt cá chín bay tới chóp mũi.

Kỳ Huy Nguyệt bụng nhỏ lại réo vang, có chút sốt ruột không chịu nổi!

Mau cho ta ăn đi a!

Sau đó trong con mắt và nỗi lòng mong chờ của y, đĩa gỗ sạch sẽ được đẩy đến, đối phương còn rất tri kỷ mà đặt cạnh tầm tay với của y, ở trên lớp lá chuối xanh tươi là từng miếng thịt thỏ nướng được thái mỏng vàng suộm, bụng cá nướng cũng đã được gỡ sạch xương, đầy ắp một đĩa luôn!

"Đoạn đầu yến?". Kỳ Huy Nguyệt vừa chảy nước miếng nhìn chằm chằm đĩa thịt, vừa thử dò hỏi vị Đoạn lão Đại này một chút.

Nhưng -- cho dù có là Đoạn đầu yến thì y cũng phải ăn no đã!

Đoạn Hành Vân: "....".

Vật nhỏ này lại đang nghĩ cái gì?

"Mau ăn kẻo nguội, còn có bánh bột gạo hấp nữa!". Thanh âm trầm thấp đặc biệt dịu dàng dịu dàng, tận lực thả chậm tốc độ nói.

Cái này thật không phải hắn làm, hắn ba ngày nay, chỉ ra ngoài săn thú rồi về nướng thịt, chứ không biết vào bếp làm bánh bột gạo gì đó, đĩa bánh này là Dương thẩm nhà bên mang sang tặng cho hắn. Theo bản năng lúc hắn định mở miệng từ chối thì nghĩ đến vật nhỏ còn đang ngủ mê mệt như heo trong nhà, cho nên hắn mới nhận lấy, tính toán trưa nay sẽ phân một chút thịt rừng qua đáp lễ lại vị Dương thẩm kia.

Kỳ Huy Nguyệt cảm động đến rối tinh rối mù, đầu nhỏ gật như giã tỏi, còn có suy nghĩ muốn trao một tấm giấy khen tặng danh hiệu người tốt cho vị Đoạn lão Đại gấu đen này!

Quả thực là người tốt nha!

Đoạn Hành Vân nhìn miệng nhỏ của đối phương nhóp nhép nhai thịt, hai mắt hoa đào cũng híp lại đầy thỏa mãn, y ăn đến mặt đầy dầu mỡ dính lên cũng không để ý, thấy vậy khóe môi hắn càng cong lên.

Hắn cũng không biết là có phải đối phương sợ hãi hắn hay vì do khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ, mà đối phương nãy giờ từ khi bước ra cũng chưa từng nhìn thẳng hắn đến một lần, hai hàng mi vừa cong vừa dài vẫn rũ xuống nhìn mặt đất.

Nếu để ngươi biết đối phương sợ nhìn thấy ngươi rồi mất khẩu vị thì liệu ngươi còn muốn biết nữa không?

Kỳ Huy Nguyệt ăn đến là vui vẻ, hai má phồng lên mà nhai thịt nướng cá nướng thơm phức, còn không ngại chấm điểm cho món ăn đến tận tám điểm!

Càng hài lòng thỏa mãn hơn khi đĩa thịt sắp hết là "trùm" thôn lại xẻ thịt mới thả vào cho y!

Sau một hồi.

"Ăn no rồi sao? Có muốn uống nước không?".

Kỳ Huy Nguyệt đánh một cái "ợ" nho nhỏ, muốn tìm khăn tay trong ống tay áo để lau miệng nhưng không thấy.

Đối phương ngồi đối diện lại try kỉ đưa khăn ra. "Khăn mới, không phải là khăn tay nhưng có thể lau mặt".

Kỳ Huy Nguyệt có chút xúc động vì độ try kỉ của "trùm" thôn, y đưa tay nhận lấy, đầu nhỏ gật gật nói. "Cảm ơn".

Sau đó, đồng thời cấp tốc suy nghĩ biện pháp, để làm sao thuyết phục được vị Đoạn lão Đại gấu đen, còn siêu cấp bạo lực này nên giữ cho y một cái mạng nhỏ.

"Ngươi sợ ta sao?". Đoạn Hành Vân không chắc lắm mở miệng hỏi.

Kỳ Huy Nguyệt rất muốn nói là: không chỉ mình ta đâu mà cả thôn Đoạn Gia này sợ ngươi đó, Đoạn lão Đại!

Nhưng lời này không thể nói!

Dù rất muốn try kỉ mà chia sẻ với Đoạn lão Đại về tính cách hơi "tó" của hắn và dạy đối phương một khóa kĩ năng giao tiếp và ở chung thật tốt với hàng xóm, nhưng hiện tại không phải lúc.

Kỳ Huy Nguyệt hít một hơi thật sâu, cân nhắc mở lời. "Ta -- ta rất có nhiều tác dụng đấy!".

"Hửm?". Đoạn Hành Vân khẽ vuốt cằm.

"Ta biết nấu cơm, giặt giũ, thêu thùa, may vá, bưng trà, rót nước, mát xa, rất nhiều việc khác nữa, chẳng hạn như ta cũng có thể kiếm tiền, cho nên ngươi--!!! ". Ngươi đừng một chưởng đập chết ta như con gấu đen kia!

Kỳ Huy Nguyệt rất xoắn xuýt.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu!

Cho đến khi y bắt đầu có thể tiến hành tu luyện thì tốt hơn hết là vẫn phải nhún nhường, để tránh tình trạng cái mạng nhỏ cũng bay mất!

"Rồi sau đó --?". Đoạn Hành Vân câu môi cười.

"Ta từ nay -- sẽ làm tiểu đệ cho ngươi a!". Kỳ Huy Nguyệt nói ra lời kinh người.

Đoạn Hành Vân: "....".

Thực ra Kỳ Huy Nguyệt muốn nói là chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi!

Sau này, cùng nhau kiếm tiền rồi xưng vương xưng bá, bởi vì hiện tại ta còn chưa đánh lại được ngươi và quan trọng là ngươi có vẻ là người tốt vì vừa nãy ngươi đã cho ta ăn thịt!

Nghĩ theo cách sáng sủa hơn thì đây cũng là cơ hội tốt để y rời khỏi một nhà Kỳ gia cực phẩm kia!

Nhưng cái cửa Đoạn lão Đại gấu đen bạo lực này có vẻ còn khó đi hơn a!