Đại Tĩnh quốc, Nguyên Ung triều năm thứ ba mươi ba.
Đoạn Gia thôn hiện tại, ban ngày đang dần trở lên oi bức giữa tiết trời tháng Năm.
Bốn phía xung quanh là núi đá cao sừng sững, dòng nước siết từ trên núi cuồn cuộn chảy xuống đổ xuống con sông dưới này, hai bờ sông hai bên là một màu xanh biếc bao phủ, cỏ hoa cây lá tươi tốt hòa cùng những tia nắng ấm áp.
Ngồi bên dòng sông cạn, Hà Ý Nhiên -- à không hiện tại y phải là Kỳ Huy Nguyệt.
Y nâng hai tay lên ôm má, ngơ ngẩn nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt mình, rồi lại dừng trên hình ảnh bản thân đang chiếu trên mặt nước, cuối cùng cũng không khỏi thất vọng thở dài một tiếng. "Làm gì bây giờ nha?".
Đang mơ mơ màng màng lẩm bẩm thì một tiếng quát tháo vang lên, vừa lúc đánh gãy suy nghĩ vu vơ của y, vừa thuận lợi làm y giật mình đến suýt cắm đầu xuống mặt sông.
Mọe kiếp!
Lại là con hàng mang tên "Nãi nãi" này!
Kỳ Huy Nguyệt hai tay vung vẩy loạn xạ, y cố gắng giữ vững thăng bằng cái cơ thể nhỏ gầy hiện tại, tránh cho việc bản thân lại cắm đầu xuống rồi tiện thể xuyên trở về!
Nhưng nếu có thể xuyên trở về thì sao?
Hai mắt Kỳ Huy Nguyệt hấp háy tưởng tượng một chút!
Còn thật muốn thử lao đầu xuống sông xem thử biết đâu lại may mắn xuyên về, còn không may mắn thì -- lại chết thêm lần nữa hả?
Không đâu! Có khi là chết hẳn chứ chẳng còn cơ hội xuyên tới xuyên lui như vậy!
Cũng chẳng phải là mua vé đi tham quan du lịch, y mới không đi thử cái trò ngu xuẩn này được!
Chính xác! Kỳ Huy Nguyệt là hồn xuyên --!!!
Y còn nhớ, cách đây không lâu y còn đang ở thế giới hiện đại.
Vào một ngày đẹp trời, theo y tìm hiểu và chắc chắn rằng đó là ngày Hoàng đạo.
Y bắt đầu tự tin mười phần tiến vào thời kì tạo lên lịch sử của bản thân đó là: độ kiếp!
Đúng thế!
Y ở thế giới hiện đại là một tu chân giả, không phải dị năng giả bình thường chỉ có tuổi thọ hơn một trăm ba mươi tuổi, mà y chính là tu sĩ trong giới tu chân, hàng thật giá thật không kèm theo hàng tặng kèm hay flash sale gì đó!
Công sức bao năm của y cũng được đền đáp bằng lần độ kiếp thất bại!
Cư nhiên-- khi mở mắt ra y không nhìn thấy thiên cung ba mươi sáu tầng trời, cũng chẳng thấy cảnh sắc giữa mây mù lung linh, đẹp đến lạ thường nào ngoài... bốn phía cảnh sắc hoang vu, nghèo nàn, toàn vách đá trơ trọi!
Nghèo đến mức y hoài nghi, có khi nào --!!!
Y độ đến -- thời nguyên thủy luôn rồi không?
Đó là ý nghĩ đầu tiên của y sau khi tỉnh lại.
Càng đau đớn hơn nữa khi y nhận ra một chuyện đáng thương tâm, "vị Đại ca try kỉ lại luôn đáng tin" là không gian trên người y bao năm, khi cùng y xuyên qua nơi này cũng bị biến dị theo!
Đồ vật y tàng trữ, trồng trọt, mọi thứ bên trong bao năm qua đều biến mất.
Cũng chẳng biết biến đi nơi nào rồi?
Quay trở lại hiện tại.
Kỳ Huy Nguyệt âm thầm bĩu môi trong lòng.
Có cần dùng tông giọng quãng tám gào lên như vậy không?
Thật không biết cổ họng con hàng mang tên "Nãi Nãi" của nguyên thân này rốt cuộc lớn cỡ nào?
Hai ngày nay, mỗi thời mỗi lúc đều gào đến không ngừng nghỉ, cũng không biết tại sao cổ họng bả không hề hấn sứt mẻ chút nào.
Có khi bả luyện công phu Sư tử hống đã thất truyền cũng nên, vì thế giọng đặc biệt lớn!
Trong lúc Kỳ Huy Nguyệt đang miên man suy nghĩ, con hàng -- không, phải gọi là Nãi Nãi, nãi nãi của nguyên thân đã hùng hổ đi đến phía bên này.
Lão phụ nhân xuất hiện nhanh chóng đến gần Kỳ Huy Nguyệt.
Bà ta tuổi chừng sáu mươi, trên đầu dùng sợi dây vải buộc chặt búi tóc về phía sau đầu, trên búi tóc còn cài một cây trâm bạc hơi cũ. Trên người dù mặc áo ngắn, váy dài bằng vải thô màu nâu sậm nhưng lại đặc biệt lành lặn và xem chừng cũng là đồ mới may không lâu, bên hai ống tay áo đối xứng tương đối rộng rãi còn có thêu vài cành hoa màu xanh đậm, tạo hình hoàn toàn trái ngược bộ váy áo đầy mảnh vá trên người Kỳ Huy Nguyệt lúc này.
Vừa mở miệng là bà ta lập tức thể hiện bản thân là một lão phụ nhân đanh đá chua ngoa đủ tư cách, danh tiếng xứng với thực. "Giặt đồ xong rồi không mau quay trở lại nhà, còn ngồi thừ ra ở đây làm gì? Trong nhà còn bao nhiêu việc đợi chờ mày về làm, nhà còn chưa quét, heo gà cũng chưa có người cho ăn đâu. Tính nhảy xuống sông cho Kỳ gia ta bớt nợ phải không?".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Xem đi, bả dùng giọng điệu như vậy nói với cháu nội của bả là y như thế đó!
Kỳ Huy Nguyệt y cho dù có tốt tính đến mấy thì cũng không thể chịu nổi con hàng nãi nãi có tính cách y hệt Dung mama thế này được!
Ta cũng không phải Hạ Tử Vi, ngươi có cần cay nghiệt như vậy với ta không?
Y há há miệng tính giải thích một chút thì -- lão phụ nhân trước mặt đã động thủ, bà ta đưa móng vuốt mập mạp ra, dùng sức nhéo vào thắt lưng y một cái.
Kỳ Huy Nguyệt 囧: "Á! --!!!".
Ngươi cư nhiên -- chiếm tiện nghi của ta?
Kỳ lão thái híp đôi mắt trên khuôn mặt toàn thịt lại, nhìn y, chứng minh sự tồn tại của Dung mama là có thật. "Còn muốn cãi đó phải không? Hai ngày nay có phải ngươi lén ta ăn gan hùm uống mật gấu rồi, cho nên muốn tạo phản phỏng?".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Mạ cha tui ơi!
Sao lại có lão thái bà ngang ngược thế này?
Cho dù hai ngày nay, Kỳ Huy Nguyệt luôn dùng suy nghĩ "ta không thèm chấp thường nhân các ngươi" để làm lơ mấy ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai, cũng bỏ ngoài tai những lời nói miệt thị đầy quá đáng của đám người Kỳ lão thái Kỳ gia này, nhưng ai nói cho y biết, y còn có thể nhịn bao lâu nữa đây?
Không để Kỳ Huy Nguyệt kịp phản kháng, Kỳ lão thái đã xoay cái thân hình mập mạp rời đi, còn không quên tiếp tục đay nghiến đe dọa y. "Mau trở về, nhanh lên! Đừng để ta chờ đợi lâu. Nếu không -- hôm nay lại cho ngươi nhịn cả cơm trưa và cơm tối".
Kỳ Huy Nguyệt nhìn trời: "....".
Haha!
Tặng bà ta hai cái ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮.
Lão tử cũng có ngày lưu lạc đến ngày này!
Sống cả trăm năm sung sướng tự tại chính là để trả giá cho một khắc độ kiếp không thành công!
Hiện tại còn phải chịu đựng đám cực phẩm Kỳ gia này ít nhất một vài tháng nữa!
Kỳ Huy Nguyệt hì hụi bê chậu gỗ quần áo lớn hơn cơ thể nguyên thân gấp ba lần lên, men theo con đường đất trở về Kỳ gia, vừa đi vừa ấm ức suy nghĩ.
Y càng nghĩ càng thấy phẫn hận, ngửa mặt lên trời dùng chiếc cằm nhọn hất lên tạo thành một đường cong, khinh bỉ nhìn lão thiên chết tiệt và thầm ghi hận lão Thiên Đạo không biết điều.
Đày ải y đến tình cảnh này!
Chờ đó -- lão tử sẽ tìm cách thoát khỏi một nhà Kỳ gia cực phẩm này, ra bên ngoài sống lại một cuộc sống thảnh thơi như ý giống trước kia, sau đó lại cố gắng chăm chỉ tu luyện một lần nữa, một ngày nào đó không sớm hay muộn thì lão tử và Thiên Đạo ngươi cũng gặp lại nhau thôi!
Nhưng -- trước hết phải làm việc nhà đã, nếu không cả ngày nay sẽ phải nhịn đói mất.
Cơ thể hiện tại này của y quá gầy gò, sức lực lại yếu đuối, mắc đủ thứ bệnh vặt, cho dù có nước suối linh tuyền tẩm bổ cũng không thể trong ngày một ngày hai khá khẩm lên hay nhịn ăn để đói bụng được.
Kỳ Huy Nguyệt ảo não không chịu được.
Nghĩ đến không gian trên người mình, y lại tự an ủi bản thân.
Y còn có một bảo bối, dù bảo bối của y hiện tại đã trở lên hơi phế!
Chưa kể, ít ra khi tỉnh lại phát hiện bản thân còn chưa thực sự đến nỗi bị coi là nữ nhân rồi mang đi gả chồng!
Nếu lúc đó mà bị gả chồng rồi, có con luôn rồi thì mới đáng để y phải khóc ngập cái thôn Đoạn gia này!
Kỳ Huy Nguyệt là song tính nhân, đời trước chưa xuyên qua hay đã xuyên qua nơi này thì giới tính cũng không thay đổi, y không bài xích chuyện yêu nam nhân gì đó nhưng không đồng nghĩa với việc, để y biết mình bị gả cho một nam nhân xa lạ làm vợ sinh con thì y chắc chắn sẽ chạy ra sông cắm đầu xuống cho rồi!
Miễn cưỡng coi như bản thân mình may mắn hơn tất cả những nhân sĩ xuyên việt khác đi!
Sau ngày mai, Kỳ Huy Nguyệt tự phỉ nhổ bản thân: bản thân y đúng là đồ miệng quạ đen!
Có khi còn có thêm kĩ năng: Bói toán, biết trước tương lai!
Kỳ Huy Nguyệt vất vả một đường, khệ lệ ôm chậu quần áo của một nhà Kỳ gia trên tay trở về đến cổng nhà, đẩy ra hàng rào trúc sập sệ làm thành cổng, nhìn lên hai dãy nhà đất lợp mái tranh ba gian, y đã chết lặng từ hôm xuyên qua rồi.
Mới đầu Kỳ Huy Nguyệt còn cảm thán một câu "nhà này nghèo thật", nhưng rất nhanh y đã nhận ra một chuyện, không phải nhà này nghèo mà cả thôn này đều nghèo như nhau.
Chung quanh đây toàn là đồi núi, nhưng khổ nỗi còn không phải là đồi núi bình thường, mà toàn là núi đá dựng đứng, cây cỏ còn chẳng mọc lên nổi.
Đoạn Gia thôn này nằm ở vị trí giữa ba bề là núi đá, một phía còn lại là dòng sông.
Đất ruộng có thể trồng trọt được ít đến đáng thương, mỗi hộ trong thôn có lẽ không có nổi quá vài mẫu đất.
Người trong thôn cũng không có nhiều, trên dưới ước chừng bốn mươi năm mươi hộ, địa hình như vậy bảo sao thôn nhỏ này lại nghèo như thế.
Trong kí ức của nguyên chủ, trong thôn thường có gia đình nghèo khó đến nỗi trước khi đến mùa đông trời đổ tuyết xuống mà không tích cóp được đủ lương thực dự trữ thì cũng sẽ bán hài tử nhà mình đi. Có nhà đã bán gần hết nữ nhi thân sinh, chỉ giữ lại một nhi tử duy nhất.
Kỳ Huy Nguyệt không biết nên than thở hay nên cảm thấy bọn họ đáng thương nữa.
Chính hiện tại tình hình của bản thân y cũng đâu có khá hơn.
Hộ tịch không có, nơi này cũng không hiểu biết, nếu cứ chấp nhất bỏ đi có khi còn chết thật không chừng.
Chờ sau này y tìm được cơ hội công chính ngôn thuận rời đi, rồi bắt đầu tu luyện lại, đến lúc đó may ra sinh hoạt mới dần trở lên tốt hơn.
Hàng rào trúc được đẩy ra.
Dung mama hiện hình, thoắt cái biến thân thành Từ Hi Thái Hậu*, đưa móng vuốt lên chỉ vào mũi Kỳ Huy Nguyệt. "Ngươi họ nhà rùa sao? Đi bộ cũng có thể đi lâu đến như vậy? Mau phơi quần áo rồi cho heo gà ăn!".
(*Từ Hi thái hậu: ai cũng biết ha, bà ta là một trong những hoàng hậu nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc bởi sự tàn nhẫn và độc ác. Bà ta căm ghét cả con trai ruột lẫn cháu trai mình, cho đến cuối đời, bà ta vẫn mang sự căm ghét đối với cháu trai mình là Quang Tự. Bà ta không cam tâm với việc chết trước Quang Tự nên đã cho người đầu độc ông bằng arsen. Bà ta qua đời sau khi Quang Tự chết một ngày.)
Kỳ Huy Nguyệt nhìn bà ta: "....".
"Ngươi nhìn gì ta?". Từ Hi Thái Hậu quắc mắt trừng lại y.
Đáy mắt Kỳ Huy Nguyệt vặn vẹo.
Hay quá!
Dù sao hiện tại y cũng là thân cháu nội của bà ta, vậy mà bà ta tự chửi cháu mình là cùng họ với con rùa.
Vậy thì -- cả Kỳ gia này nên đổi thành họ Vương* hết mới đúng!
(*Vương: trong "Vương Bát Đản" có nghĩa là con rùa, cũng chính là một cách chửi của người Trung).
Cuối cùng Kỳ Huy Nguyệt vẫn hữu hảo mà nhắc nhở Dung mama kiêm Từ Hi Thái hậu. "Ta họ Kỳ, không phải họ Vương, nếu ta là họ hàng cùng con rùa thì không phải nãi nãi ngài đây và cả Kỳ gia đều là --!!!". Vương Bát Đản hết sao?
Hai mắt híp tịt của Kỳ lão thái trợn trừng. "Ngươi --!!!". Nhưng ngay sau đó bà ta lại ngẫm nghĩ đến cái gì liền ngậm chặt miệng.
Kỳ Huy Nguyệt thấy bà ta chỉ đứng nhìn mình chằm chằm, y mừng còn không kịp, so với cái cổ họng có thể gào đến quãng tám của bà ta thì lườm thôi y cũng không mất đi miếng thịt nào, cho nên y rất "ngoan ngoãn" nhanh chóng đi phơi quần áo. Sau đó vào phòng bếp lụp xụp mang dao và đôn gỗ cùng rổ rau dại cho heo ăn ra, bắt đầu băm chặt.
Xuyên qua hai ngày, đây đã lần thứ ba y phải băm rau cho heo ăn.
Kỳ gia lão gia tử và Kỳ lão thái cũng chính là gia gia và nãi nãi của nguyên thân, hai người họ tổng cộng sinh được ba nhi tử và một nữ nhi. Ba nhi tử sớm đã thành gia lập thất, nữ nhi duy nhất cũng đã gả lên trấn trên.
Cha của nguyên thân là con trai út, trong nhà được gọi là lão Tứ, tên Kỳ Chung. Bàn tay người ta có năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, hai lão phu thê bọn họ đối với những hài tử của mình cũng là khác nhau. Chỉ trách cha nguyên thân tính tình mạnh mẽ kiên quyết, vừa hay lại là đứa con trai không được coi trọng nhất, cho dù không ghét nhưng làm gì cũng không khiến hai song thân phụ mẫu vừa lòng. Đỉnh điểm là khi cha nguyên thân bắt đầu đi theo đoàn thuyền trên trấn trên đi ra ngoài làm ăn buôn bán, rồi quen với mẹ của nguyên thân là Chấn thị, sau khi đưa nàng cùng về nhà ở Đoạn Gia thôn, muốn bày tiệc cưới thì hai lão phu thê Kỳ gia nhất quyết không bằng lòng.
Nhưng không bằng lòng thì cũng chẳng ích gì, vì trong nhà lúc đó kinh tế trụ cột chính là do Kỳ Chung gánh vác. Hắn ra ngoài buôn bán từ mặt hàng nhỏ phát triển đến lớn vừa, bạc kiếm được mang về không ít, cứ nhìn vóc dáng một nhà Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái được bồi bổ đến béo tròn hồng hào là đủ biết rồi.
Chấn thị vào làm dâu, trong sự chèn ép của Kỳ lão thái, đến năm thứ hai khi sinh nguyên thân thì bị hậu sản không may qua đời.
Cha nguyên thân từ đó ở vậy nuôi "nữ nhi" duy nhất mười năm năm, cách đây không lâu thuyền buôn của cha nguyên thân và đoàn buôn bị chìm, Kỳ Chung chết trên sông lớn đến xác cũng không tìm được.
Kỳ Chung có lẽ cũng không ngờ là ông vừa chết thì hài tử duy nhất cũng đã đi theo ông, thay vào đó là Kỳ Huy Nguyệt xuyên qua.
Kỳ Huy Nguyệt thở dài.
Không cần nhìn vào ký ức của nguyên thân để lại, chỉ nghĩ cũng biết từ lúc cha nguyên thân qua đời đến hiện tại, nguyên thân đã trải qua những gì trong một nhà Kỳ gia toàn mắt cao hơn đỉnh đầu, lại bạc tình bạc nghĩa, khắc nghiệt hơn người khác bao lần này.
Y thật mong nếu nguyên thân đã rời đi thì cũng sẽ sớm được đoàn tụ với cha mẹ của hắn.
Kiếp sau một nhà bs người họ cùng đầu thai vào một nhà nào đó, đừng gặp lại đám người Kỳ gia cực phẩm này.
Kỳ Huy Nguyệt sống đã cả trăm năm, sau khi xuyên qua y đã không nhớ được bao nhiêu ký ức hay sự việc của đời trước, nhưng trực giác lại cho y biết được rằng bản thân đã luôn sống rất hạnh phúc và vui vẻ, quan trọng là dư dả đủ đầy.
Độ kiếp thất bại cũng làm ký ức của linh hồn bị thương sao?
Nếu là vậy chỉ cần y chăm chỉ tu luyện thì có một ngày y sẽ tìm được lại ký ức đời trước của y phải không?
Có thứ gì đó -- thôi thúc y mau tìm lại được ký ức mình đã quên!
"Kỳ Huy Nguyệt! Ngươi tính ngồi đó đến trưa luôn phải không? Ngươi không nghe thấy tiếng heo kêu đòi ăn à?". Kỳ lão thái đứng ở cửa phòng bếp, hai tay bà ta chống nạnh, hai mắt đang hung ác tru về phía này.
Kỳ Huy Nguyệt tay run lên một cái.
Mọa sư!
Cái công phu Sư tử hống đúng là không thể xem thường được!