P/s: Bắt đầu đăng với tần suất 2 chương một lần như trước nhé @@Tùng nhung, nấm trứng, nấm mối nhà lý chính và vài hộ gia sau bao ngày chờ đợi cũng đợi được đến lúc thu hoạch, Trác Túc Triệt đã sớm cho quản sự và xe ngựa đến tận nơi thu mua, tai nấm mới dài năm đến bảy phân đều được hái xuống, sau khi thu hoạch xong lại chăm sóc tỉ mỉ chờ mùa thu hoạch tiếp theo vào tháng sau.
"Thật là có thể bán được nhiều như vậy a?". Cổ thúc Cổ thẩm đã sớm chuẩn bị tâm lí xong nhưng thật sự khi nhìn thấy tiền thì vẫn bị kinh sợ, thanh âm có chút run rẩy. "Này —— nhà Hành Vân à, những thứ này đều là của chúng ta?".
Kỳ Huy Nguyệt bật cười. "Đúng, đều là của mọi người!".
Quản sự bên phía Trác Túc Triệt đem bạc và xâu tiền đồng giao vào tay mấy người lý chính. "Các vị mau đếm một chút, chúng ta còn kịp trở về bàn giao cùng đương gia nhà chúng ta!".
"Chúng ta có thể không tin người ngoài nhưng còn có thể không tin Hành Vân tiểu tử và nhà hắn sao?". Mấy thúc thẩm quả thực cười đến toe toét, cẩn thận vuốt ve từng khối nguyên bảo và xâu tiền đồng, giống như là mấy trăm năm rồi chưa thấy qua tiền vậy.
"Cười đến khó coi như vậy, mau đem tiền thu vào!". Trương thúc vỗ lên vai Trương thẩm một cái.
"Biết, biết, biết! Ta đây không phải vì cao hứng hay sao?". Trương thẩm cười đáp ứng.
Lý chính nhìn Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt. "Hành Vân, nhà Hành Vân a, lần thu mua này của nhà chúng ta hai ngươi như vậy có thể thua thiệt không?".
Bọn họ đều biết, nhà hai người không hề kiếm được chút lợi nhuận nào từ việc buôn bán này.
"Không có chuyện có thể hay không thua thiệt, không phải tháng tới mọi người sẽ mở rộng việc trồng nấm đó sao? Lúc đó nhà chúng ta thu mua của mọi người với giá hời, như vậy còn là nhà chúng ta chiếm lợi rồi!". Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt nói.
Một cân nấm Tùng nhung là một trăm năm mươi văn, nấm trứng và nấm mối thì rẻ hơn một chút là một trăm văn tiền, tính ra thì đợt thu hoạch này mỗi nhà đều thu vào tám lượng bạc, thời gian hơn hai tháng qua ai cũng chịu khó đi tìm hiểu vừa nhờ Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân, vừa tự mày mò thêm, đổi lại kết quả là gần mười lượng bạc cứ thế thu vào tay, ai cũng thấy đặc biệt kinh hỷ.
Trương thẩm, Cổ thẩm và Thạch thẩm chuyển băng ghế ngồi xuống bên người Kỳ Huy Nguyệt, vỗ nhẹ lên bàn tay trắng nõn của y. "Nói sao thì hai ngươi chính là ân nhân của nhà chúng ta, sau này chỉ cần chúng ta có thể làm được nhất định sẽ giúp hai ngươi".
"Hảo". Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm.
Sau hôm nay, có lẽ sự chú ý của thôn dân trong thôn sẽ đổ dồn về phía mấy người lý chính, nhất thời nhà hai người y sẽ dễ thở hơn nhiều!
Như thế có thể tập trung đi làm những việc mình đang trù tính.
Đoạn Hành Vân nhàn nhạt nói. "Hiện tại tiết trời còn nóng bức cho nên mấy loại nấm này còn bán được giá, chờ vài tháng nữa hoặc vào mùa đông đúng vụ thì có lẽ giá cả sẽ bị giảm tương đối nhiều, mọi người cần chuẩn bị sẵn tâm lý".
"Vậy a?". Trương thẩm tiếc nuối hỏi lại.
Kỳ Huy Nguyệt gật đầu cười.
Nấm trồng trái mùa chính là được giá hơn một chút như thế!
Ngày vội vàng trôi qua, thời tiết đầu Hạ đã đến, lại báo hiệu một mùa sinh ý bận rộn sắp tới, vì nhà mới đang xây và mấy khu nhà xưởng sắp hoàn thiện, cho nên năm nay Kỳ Huy Nguyệt tính mở rộng thu mua gấp nhiều lần năm ngoái, từ táo dại hồng dại cho đến củ cải và thịt heo, nhà hai người hiện tại đang cần rất nhiều tiền.
Khi mùa táo dại nở hoa, hàng loạt vườn cây từ ngoài ruộng đến bên đường Đoạn Gia thôn như lắc mình biến thành vườn cổ tích đầy thơ mộng, với những cành hoa trắng như những mảnh ren uốn mềm ôm lấy thân cây, nắng xuyên qua kẽ lá xanh phản chiếu trên cánh hoa mong manh, lấp lánh như ánh ngọc.
Đây là mùa hoa táo nở đầu tiên!
Hoa táo nở rộ làm thôn dân yêu thích không thôi, hiếm khi thấy được cảnh mọi người ngày ngày đi đến những tán cây để dạo chơi, thư thả ngắm nhìn vẻ đẹp, thưởng thức mùi hương dịu ngọt của hoa, đồng thời còn đang mong đợi cuối vụ táo sẽ kết trái đầy cành!
Nhưng dù sao nếu là người có kinh nghiệm trồng qua cây ăn quả thì ai cũng biết, hoa nở sai trĩu trịt như vậy thì khi kết quả lượng trái cũng sẽ không tồi.
Quan trọng là toàn bộ táo dại trong thôn đều được Đoạn gia bao thầu!
Một cân táo được trả năm văn tiền, hồng thì mười văn, táo hay hồng sai quả thì thôn dân ai lấy đều cao hứng, nhưng vẫn có người thầm nghĩ số lượng táo dại và hồng dại lớn như vậy liệu nhà hai người Đoạn Hành Vân liệu có thu mua hết được không?
Nếu hai người không đủ bạc thu mua của tất cả mọi người trong thôn, vậy thì không phải bọn họ trồng ra uổng phí đất đai rồi sao? Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn sẽ không để bản thân và nhà mình chịu thua thiệt được! Đây là do nhà Hành Vân chính mình đưa ra đề nghị này cho bọn họ, vậy thì hai người họ phải chịu trách nhiệm đền bù nếu gặp tổn thất.
Mỗi người một tâm trạng, một suy nghĩ khác nhau cho đến khi mùa hồng dại đến vụ.
Tiết trời mát dịu, nắng không còn chói chang, những quả hồng trên cây mới bắt đầu chín rộ. Xen lẫn trong những tán lá xanh là từng chùm quả đỏ xum xuê, đong đưa theo gió. Từ màu xanh khi còn non, hồng dần chuyển sang màu vàng rồi ngả màu đỏ cam rực rỡ.
Từ xa, cả Đoạn Gia thôn trông như tiên cảnh được bao quanh bởi những cánh đồng hoa táo xuyến nhụy vàng, tô điểm giữa màu trắng tinh khôi chính là màu hồng chín rực rỡ như những đốm lửa thắp sáng cả một góc trời.
Tháng Tám gió heo may, Kỳ Huy Nguyệt dù vẫn luôn bận rộn lo nghĩ chuyện sinh ý trong nhà thì cũng không quên việc trọng đại bấy lâu, ngày mười Năm tháng Tám là Tết Trung thu, đồng thời cũng là ngày y quyết định truyền tâm pháp Tu Tiên cho Đoạn Hành Vân, cũng là lúc y muốn đối diện với quá khứ trước đây của hắn, và tất nhiên đổi lại là y cũng sẽ không dấu diếm hắn bất cứ chuyện gì về chính bản thân mình đã trải qua. Y không chắc chắn thân thế của Đoạn Hành Vân ở kiếp trước, nếu đối phương là tu sĩ như mình thì có lẽ chuyện dùng đan dược mở rộng kinh mạch thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng không thể loại trừ đến trường hợp nếu hắn chỉ là người thường thì phải tính toán thật kĩ. Chọn ngày này chính là bởi vì, vào đêm trăng tròn mười Năm tháng Tám khi nuốt xuống đan dược Ngoại Đan sẽ mang tới hiệu quả tốt nhất, đau đớn nhẹ nhất, thế nên dù đã luyện ra đan dược nhưng y mới đợi đến ngày này. Nói gì thì Kỳ Huy Nguyệt y chính là thương tiếc chồng nhà mình!
Y nghĩ đến xuất thần, cho đến khi Đoạn Hành Vân tới gần mình lúc nào cũng không hay. "Tức phụ, em đang nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?".
Kỳ Huy Nguyệt hồi thần, vội vàng lắc đầu theo bản năng. "Không có!".
Nhưng khi nhận ra người hỏi là chồng nhà mình thì đổi thành nụ cười tít mắt, y nhìn trái phải xung quanh, thấy bốn phía xung quanh không có ai thì đối Đoạn Hành Vân thì thầm. "Nghĩ đến hai chúng ta sau này sánh ngang thiên trường địa cửu, cùng nhau nắm tay đến khi tất cả các thế giới và vũ trụ này tan biến!".
Đôi mắt hẹp dài của Đoạn Hành Vân lóe lên một tia sáng, hắn khẽ cười, cũng dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được. "Sẽ!".
Kỳ Huy Nguyệt cười hí hí, dụi má mình lên má nam nhân. "Đúng vậy nha!".
Y đã có thể khẳng định, chồng nhà mình kiếp trước —— trước khi hắn hồn xuyên qua thế giới này thì cũng không phải là người bình thường!
Như vậy thì chuyện tiếp theo đây sẽ càng dễ dàng hơn a!
Sâu trong tận cùng núi Lĩnh lúc này, hai người họ đang đứng trước một mỏm đá, bên dưới là vực đá sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy vực, còn bốn phía xung quanh là cây cối tươi tốt sum xuê, có không ít những cây cổ thụ cao đến mức tạo cảm giác ngọn của nó có thể chọc trời, gốc cây xù xì vài người ôm không xuể.
Bốn tiểu yêu hôm nay rất ngoan ngoãn, không chạy nhảy đùa giỡn như mọi khi, mà cũng xếp hàng đứng thẳng thành hàng ngang bên hai người.
Gió đêm thổi phất phơ, lay động tán cây rừng, Đoạn Hành Vân kéo người ôm vào trong lòng. "Bảo bối, chắc chắn chúng ta —— kiếp trước là phu thê!".
Lời hắn nói thoạt nghe giống như là câu hỏi, nhưng cũng mang theo ý tứ khẳng định.
Kỳ Huy Nguyệt cười híp mắt thành hai hình trăng non, dưới ánh trăng sáng rực của đêm rằm tháng Tám, y ngẩng đầu lên nhìn hắn. "Chàng —— cũng nghĩ vậy à?".
Đoạn Hành Vân mỉm cười. "Lần đầu thấy em, ta đã sinh ra cảm giác quen thuộc —— muốn sở chiếm mang về nhà!".
Không quên cọ độ hảo cảm rồi ném ra một câu chốt hạ đầy lực sát thương!
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Sớm đã biết chồng nhà mình là đại lưu manh nhưng không nghĩ rằng hắn cũng rất biến thái!
Lộ mặt thật rồi đúng không, đúng không?
Giờ Tỵ đến, Kỳ Huy Nguyệt cầm lấy bàn tay dày rộng của Đoạn Hành Vân. "Ta đưa chàng đến một nơi!".
Đoạn Hành Vân gật đầu. "Được!".
Chỉ cần nơi đó có em, thì nơi nào cũng có thể!
Kỳ Huy Nguyệt vừa động ý niệm, trong nháy mắt tiếp theo đã cùng Đoạn Hành Vân và bốn tiểu yêu đồng thời xuất hiện trong không gian.
Sau khi đưa mắt đánh giá chồng nhà mình, Kỳ Huy Nguyệt không nhìn thấy trong mắt Đoạn Hành Vân bất cứ sợ hãi hay bất an nào, y bĩu môi. "Sao chàng có thể bình tĩnh được như vậy?".
Đoạn Hành Vân rất phối hợp. "Vậy —— bây giờ ta cần tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi?".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Hiện tại thì khỏi cần nữa!
Hai người tay trong tay đi đến bờ suối linh tuyền, Kỳ Huy Nguyệt dùng gáo gỗ múc lên một gáo nước rồi đưa cho Đoạn Hành Vân. "Tu sĩ, tu chân giới, bước đầu là Trúc cơ độ kỳ tiến nhập vào giới tu tiên, chàng đã từng nghe qua?".
Đoạn Hành Vân mỉm cười. "Đã từng trải qua!".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Một chút cũng không phối hợp!
Để ta đắc ý một chút thì chàng sẽ mất bạc à?
Y đưa viên Ngoại Đan có tác dụng mở rộng kinh mạch và đan điền cho chồng nhà mình. "Mau uống cùng nước suối này!".
Đoạn Hành Vân nhận lấy, không một hành động dư thừa khi đặt lên môi tiểu tức phụ nhà hắn viên Ngoại Đan còn lại. "Sau khi Trúc cơ thành công, ta có thể được biết hết những việc liên quan đến tức phụ của ta?".
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi. "Tất nhiên! Chàng cũng vậy, không được dấu diếm ta bất cứ chuyện gì."
Đặc biệt là mấy tiểu yêu tinh ở thế giới của chàng có điên cuồng theo đuổi chàng hay không?
Đoạn Hành Vân hơi bất đắc dĩ. "Chỉ có em!".
Kiếp trước đó đại ca!
Ta muốn nói là kiếp trước kìa!
Kỳ Huy Nguyệt lườm chồng nhà mình trắng mắt.
Quá trình trúc cơ đau đớn như khoét da khoét thịt, biết vậy cho nên hai người họ không ai bảo ai, đều cố gắng tự nhủ chính mình phải kiên trì. Chỉ cần tưởng tượng được cảnh nhiều năm sau đối phương vẫn còn trẻ trung như cũ, mà chính mình thì lại dần dần già nua thì đây chính là động lực vô cùng lớn.
Bỗng nhiên giữa không trung tản ra luồng ánh sáng bạc, không ngừng chớp loé, còn chưa kịp phản ứng, linh khí bên trong không gian giống như bão táp lao tới, tạo thành những vòi rồng lớn càn quét khắp nơi, cả không gian rung lắc dữ dội.
Không gian dị biến!
Trong đầu Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt lóe lên ý nghĩ.
Không gian dưới sự chứng kiến của hai người, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi về bộ dáng ban đầu của nó, hình dáng lúc Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân trước khi xuyên qua.
Cơ thể hai người lập tức cảm nhận được sự trùng kích đánh tới, trên dưới toàn thân nóng ran như bị lửa đốt, đặc biệt lồng ngực giống như bị ai đó cầm que sắt nung nóng rực khuấy đảo.
Nếu không phải lực ý chí của hai người đồng nhất mạnh mẽ, chắc chắn thể xác và tinh thần đều đã sụp đổ. Dù vậy, chưa đến một khắc thời gian thì Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt đều không thể chịu đựng thêm được áp lực đè ép này, đầu óc hai người trống rỗng đồng thời ngã xuống rồi hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Đoạn Hành Vân từ từ ngồi dậy, bởi vì trong phút chốc trong đầu bị ép tiếp nhận quá nhiều thông tin cho nên hơi choáng váng, tất cả mọi chuyện đã từng trải qua ở kiếp trước như đèn kéo quân ùn ùn đánh tới —— kiếp trước của hắn và tiểu tức phụ nhà hắn!
Hắn nhanh chóng đưa mắt kiểm tra tức phụ nhà mình ở bên, ôm đối phương lên thì thấy Kỳ Huy Nguyệt cũng đang nhăn mày đau đớn suy tư.
Giây tiếp theo, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Một lần nữa nhìn rõ thâm tình, dịu dàng, chở che, yêu thương, đau sủng lẫn nhau suốt gần chín mươi năm —— cả một kiếp người!
"Phó phu nhân hài lòng?". Đoạn Hành Vân khẽ cười ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ nhà mình, mắt phượng hẹp dài mà thâm tình khắc sâu hình dáng đã lại đổi thay thêm một chút, thấp thoáng thấy được dáng vẻ kiếp trước của Kỳ Huy Nguyệt.
Và cũng không ngại nhân tiện đả kích cái miệng quạ đen trước khi độ kiếp thất bại của vợ nhà mình!
Kỳ Huy Nguyệt hai mắt đỏ hoe. "Thần!".
"Ừm, vi phu ở!". Đoạn Hành Vân hôn nhẹ lên đuôi mắt đã hồng hồng của tức phụ hắn.
Bảo bối nhà hắn lần này đã chịu đủ rồi!
Kỳ gia một đám người kia —— chưa lấy lại được ký ức hắn đã muốn chỉnh nguyên đám người đó, hiện tại thì càng chắc chắn sẽ không dung thứ cho bất kì một ai liên quan đến họ Kỳ!
Vợ nhà hắn, hắn nâng niu, đau y còn không đủ. Không lý nào lại chỉ biết trơ mắt nhìn người lạ đến gây chuyện đến trên người y đây?
Kỳ Huy Nguyệt ôm chặt lấy Đoạn Hành Vân, nhẹ giọng nức nở nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười rực rỡ.
Bốn tiểu yêu đưa bốn đôi mắt tròn vo long lanh đầy tò mò nhìn chằm chằm khắp nơi.
Tự nhiên cái hình ảnh xung quanh biến đối!
Hù chết thú rồi!
Nhưng mờ —— nơi đây so với "nhà" lúc trước và nhà hiện tại đang ở thì còn rất xinh đẹp nha!
Chưa kịp để Kỳ Huy Nguyệt lên tiếng trấn an, thì bốn tiểu yêu tinh đã chạy biến vào khu vườn trái cây cạnh linh tuyền, bốn cái đuôi đầy lông xù lúc lắc qua lại trái phải hai bên đầy kích động.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Còn thật sự không biết sợ là gì nữa?
"Bảo bối!". Đoạn Hành Vân không mấy quan tâm bốn tiểu yêu kia, ôm tức phụ nhà hắn lên đi về phía ngôi nhà gỗ nở đầy hoa.
"Chàng làm gì?". Đôi mắt to đen bóng của Kỳ Huy Nguyệt hiện lên sự nghi ngờ.
Đoạn Hành Vân mỉm cười. "Em nói xem, vi phu hiện tại muốn làm gì?".
Kỳ Huy Nguyệt: ".... Không được đâu ——!".
Đoạn Hành Vân. "Lý do?".
Kỳ Huy Nguyệt nghẹn giọng.
Đoạn Hành Vân bật cười.
Thật may mắn, cho dù là trước khi phi thăng thất bại hay hiện tại đã chuyển kiếp, để hắn gặp được em ấy và đối phương vẫn luôn ở bên, mệnh hắn cũng thật đủ may mắn.