Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám

Chương 5




Tam gia xuống Giang Nam nhậm chức, ta liền ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân hai năm.

Nhưng ai ngờ, người trên tranh đấu, kẻ dưới chịu khổ.

Lão phu nhân muốn Tam gia cưới cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bà, nhưng Tam gia không chịu. Lão phu nhân liền lấy ta ra làm cái cớ, muốn gả ta cho Nhị gia làm thiếp.

Ta là do Tam gia nuôi lớn, sớm đã bị hắn xem như vật sở hữu. Nếu ta thật sự thuận theo, Tam gia sẽ là người đầu tiên ra tay g.i.ế.c ta. Tính cách hắn vô cùng kiêu ngạo, thà rằng phụ lòng thiên hạ, cũng không cho phép ai phụ mình.

Ta chỉ có thể phản kháng lão phu nhân, liều lĩnh quyến rũ Tam gia trước mặt mọi người.

Tam gia đối với phản ứng của ta, vừa vui mừng, vừa không vui mừng. Hắn đưa ta về phòng, nhưng lại không chịu động vào ta.

Tam gia chau mày nói: "Nàng không muốn gả cho Nhị ca, lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp, lão phu nhân cũng không đến mức làm khó nàng. Sao phải ăn mặc như thế, ở trước mặt mọi người phô trương lẳng lơ?"

Ta kiên quyết đáp: "Miêu Miêu luyến tiếc Tam gia, không muốn chết. Đêm nay ta liều lĩnh như vậy là đang quyến rũ Tam gia, những người khác ta nào để vào mắt. Nếu Tam gia chướng mắt, ta đi ngay."

Tam gia kéo ta lại, cúi đầu hôn ta, lẩm bẩm nói: "Hai năm không gặp, thân hình lớn hơn, tính khí cũng lớn hơn rồi."

Tình đến nồng nàn, ta đề nghị ra khỏi phủ làm ngoại thất. Tam gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, với tính tình này của nàng, khỏi phải sau này ta cưới chính thê, nàng lại tự mình tức chết."

Ở Lục gia, Tam gia mở miệng nói chuyện, không ai dám ho he nửa lời. Lão phu nhân cùng Nhị gia dù có không vui, cũng chỉ đành trơ mắt nhìn ta rời khỏi phủ.

Tam gia mua một căn nhà nhỏ để ta ở. Ngày thường hắn bận rộn công việc, đến tìm ta cũng không có ngày nhất định. Chúng ta cũng chẳng có gì để nói, cứ gặp nhau là lại làm chuyện đó.

Thoắt cái đã một năm rưỡi trôi qua kể từ khi ta làm ngoại thất. Ngày tháng trôi qua cũng coi như thuận lợi. Chỉ là có một chuyện ta thật sự không chịu nổi.

Tam gia cứ như cái máy đóng cọc, chẳng có chút kỹ xảo nào, làm ta muốn giả vờ cũng không được.

Ta bèn dẫn bà tử ra ngoài, mua mấy bức tranh xuân cung đồ về. Nhưng mấy bức tranh ấy vẽ chẳng ra làm sao, ta nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tự mình vẽ một quyển.

Đêm xuống, ánh nến lay động.

Tam gia tắm rửa xong, ngồi trước bàn đọc sách, lặng lẽ xem những bức tranh ta vẽ. Thấy hắn không có phản ứng gì, ta tiến đến vòng tay qua cổ rồi ngồi vào lòng hắn. Nếu hắn đến mà không làm gì, vậy thì công việc của ta đây thật sự nguy rồi.

"Tam gia, đêm đã khuya, ngủ thôi." Ta đưa tay đến thắt lưng hắn, cắn môi đầy e lệ.

Tam gia nắm quyển sách, khẽ cười: "Nghe nói nàng ru rú trong phòng mấy ngày nay không ra ngoài, chính là đang trù tính chuyện này?"