Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám

Chương 17




Mẫu thân ta theo phụ thân học y, từ nhỏ ta đã theo bà, gặp gỡ biết bao nữ nhân khuê các. Người mắc bệnh kín đáo bị phu quân ghét bỏ, ngày qua ngày tiều tụy rồi lìa đời. Ấy vậy mà những chứng bệnh đó, rõ ràng đều có thể chữa khỏi. Chỉ vì không tiện để nam nhân xem xét, nên đành lần lữa để bệnh tình thêm trầm trọng.

Người ta nói sinh nở là cửa ải quỷ môn quan quả không sai. Y thuật thời nay, ngay cả thai nhi nằm sai vị trí cũng bó tay. Sinh con đâu phải chuyện nằm xuống, dạng chân ra là xong. Người phụ nữ khi ấy, một chân ở dương gian, một chân đã bước vào cõi âm. Thai dị vị, băng huyết, rách đường sinh, bất cứ điều gì cũng có thể cướp đi mạng sống của họ.

Giá mà ta có thể vận dụng kiến thức kiếp trước vào nơi này, ắt hẳn sẽ cứu được biết bao người phụ nữ thoát khỏi tay Diêm Vương.

Hoắc Chiến Dã nhìn ta mỉm cười: "Thật là một ý tưởng tuyệt vời."

Nhìn nụ cười khích lệ của chàng, ta hào hứng nói: "Chà, nghề thầy thuốc này, tranh giành mạng người với Diêm Vương, thật lợi hại! Được, từ nay về sau, ta, Lâm Bán Hạ, quyết chí trở thành nữ y số một Cẩm Châu!"

Hoắc Chiến Dã giơ ngón cái về phía ta: "Chúc nàng thành công! Cái tên này của nàng, sinh ra là để làm thầy thuốc rồi."

Bán Hạ, chính là tên của ta ở kiếp trước.

Từ nay về sau, ta không còn là nha hoàn Thẩm Diệu của Quốc công phủ nữa. Mà là nữ thầy thuốc Lâm Bán Hạ, ngày ngày khám chữa bệnh trong thành Cẩm Châu.

9

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ta đã trải qua ba mùa thu ở Cẩm Châu.

Ta không trở thành nữ y số một Cẩm Châu như đã mong muốn. Chỉ mở được một tiệm thuốc nhỏ, lay lắt qua ngày. Thực hiện những phương pháp chữa trị mới quả là khó khăn.

Trước hết là việc tập những động tác dưỡng sinh trước khi sinh nở, ta đã phải hết lời khuyên nhủ. Các phu nhân quyền quý cho rằng những động tác đó khó coi, chỉ những người phụ nữ thấp hèn mới làm. Họ quanh năm ru rú trong nhà, ăn uống đầy đủ nên thai nhi thường to lớn, tỷ lệ khó sinh rất cao. Phụ nữ bình dân dù bụng mang dạ chửa vẫn phải làm lụng vất vả, nào có thời gian mà tập tành.

Còn có việc giữ gìn vệ sinh, ngày ngày dùng nước nóng tắm rửa. Trước khi gần gũi, nam nhân cũng cần phải tắm rửa sạch sẽ. Các phu nhân nhà giàu thì có thể làm được điều này, bởi chỉ cần sai bảo là có người hầu đun nước. Nhưng than ôi, họ nào quản được phu quân của mình. Phụ nữ bình dân lại càng khó khăn hơn, than củi đều phải mua bằng tiền, họ nào nỡ dùng.

Còn có băng vệ sinh nữa, thật sự là một vật dụng hữu ích! Nhờ nó mà biết bao nhiêu nữ nhân tránh được bệnh tật. Nhưng tiếc thay, thời cổ đại lại không có thứ này. Phần lớn nữ nhân đều dùng tro cỏ cây bọc trong vải, giặt đi giặt lại rồi dùng.

Ta vẽ ra hình dạng của băng vệ sinh, tìm đến thợ thêu giỏi nhất vùng để tạo ra một mẻ. Đáng tiếc là giá thành quá cao, chỉ có các phu nhân quyền quý mới dùng được.

Còn có một điều quan trọng nữa, đó là việc tránh thai sau sinh. Lúc ta đề cập đến cách làm ra bao cao su, suýt chút nữa thì bị đánh chết!

Người xưa xem trọng việc con đàn cháu đống, sinh con là chuyện hệ trọng hàng đầu. Ta lén lút phổ cập kiến thức về bao cao su cho một phụ nhân đã sinh sáu người con. Nào ngờ bị phu quân của nàng ta bắt gặp, mắng cho một trận te tua.

"Phụ nữ sao có thể vì chút bệnh tật mà không sinh con đẻ cái! Ta thấy ngươi là yêu nữ đội lốt thầy thuốc thì có!"

Chuyện này đến tai quan phủ, họ sai người đến bắt ta về giáo huấn. May nhờ Hoắc Chiến Dã bỏ tiền ra mới chuộc ta về được. Ta ủ rũ bước ra khỏi nha môn.

"Nương!" Một cục bông trắng trẻo nhào đến ôm chầm lấy ta, nước mắt lưng tròng: "Nương gầy đi rồi!"

Con bé xinh xắn như búp bê, mặc bộ y phục bằng vải bông sạch sẽ, tóc buộc hai búi nhỏ. Vừa nhìn thấy con bé, lòng ta đã tan chảy.

"Ôi chao, nương nhớ Đoàn Tử của chúng ta quá!" Ta xoa đầu con bé.

Hoắc Chiến Dã bế Đoàn Tử lên. Chàng quan sát ta kỹ lưỡng rồi gật đầu: "Quả thật là gầy đi rồi."