Hôm đó không biết ba Lâm tìm đâu ra hai hủ rượu có vẻ tuổi cũng lớn, vừa mở ra mùi thơm liền bay khắp căn biệt thự.Đám người kia đã lâu cũng chưa nếm qua mùi vị của rượu như thế nào, do đó hai hủ rượu nhanh chóng hết sạch.
Thấy bọn họ đã có vẻ hơi say cô liền cho người tiễn họ về nhà, lúc Đường Xuyên đỡ Đường Dực đi về ngang cô, Lâm Hiểu Huỳnh còn nháy mắt với thằng bé.Làm cho Đường Xuyên khó hiểu, không biết dụng ý của cô là gì.
Còn về phía Lâm Hiểu Huỳnh cô lại nghĩ có lẽ Đường Xuyên đã hiểu ý của mình.Nhưng có vẻ cô đã tự đánh giá cao về khả năng của cậu rồi a.
Chuyện là trong ly rượu của Đường Dực cô bỏ thêm chút gia vị, mà nó có hiệu lực từ từ nên chắc không bao lâu liền sẽ có chuyện hay để xem a.Chỉ là Lâm Hiểu Huỳnh không ngờ bản thân lại vô tình tác hợp cho hai cặp đôi.
…
Sáng hôm sau.
Tại phòng của Đường Dực.
" đau đầu thật…" Đường Dực ôm lấy cái đầu đau nhức của mình.
Mất một lúc anh mới tỉnh táo để nhận thức được tình hình xung quanh, lúc này Đường Dực mới nhận thức được bản thân không có mặc đồ.Anh liền giật mình mà nhìn qua bên cạnh theo phản xạ tự nhiên, vừa nhìn thấy người bên cạnh Đường Dực liền không tin vào mắt.
Lần đầu tiên trong hơn ba mươi tuổi anh muốn chửi thề.Anh vậy mà uống say rồi ăn sạch luôn em trai đáng yêu nhà mình rồi, làm sao đây!.
Mà theo như mớ kí ức tán loạn đang được Đường Dực cố gắng nhớ lại, hình như hôm qua là anh chủ động!.Bản thân anh uống say rồi làm loạn, đã vậy anh còn tồi tệ đến mức kêu tên Bạch Ái Ái trong lúc làm tình với em trai!.
Đường Dực nhìn cơ thể em trai, chỗ nào cũng xanh xanh tím tím, nhìn thảm không thể tả nổi.Có lẽ hôm qua anh hơi mạnh bạo a.
Việc này không thể trách anh được a, hơn ba mươi tuổi mới khai bao nên làm có hơi sung một chút.
Trong lòng Đường Dực bây giờ rất loạn rồi, như là đang chơi tàu lượn siêu tốc vậy a. Chươ𝓃g 𝓶ới 𝓃hất tại ~ t rù𝓶tr𝙪yệ𝓃.VN ~
Chỉ là lỡ say rồi làm bậy với em trai thì làm saoooo đâyyyy online chờ gấp!
" ưm…" Đường Xuyên lúc này cũng tỉnh lại, hôm qua có vẻ kịch liệt mà bây giờ cậu chỉ việc ngồi dậy cũng đã cảm thấy cả người đau nhức không có sức.
Vừa ngồi dậy thì cơn đau nhức phần eo truyền đến, khiến cho Đường Xuyên nhịn không được uất ức trong lòng.Chị Hiểu Huỳnh đây là kế hoạch của chị sao? hại em thảm rồi hu hu.
" đừng…khóc anh hai xin lỗi " Đường Dực thấy em trai khóc liền luống cuống tay chân cả lên mà dỗ dành, luôn miệng nói mấy câu vụng về an ủi, nhưng càng nói cậu càng khóc a.
" hức…oa oa oaaaaa " Đường Xuyên khóc nức nở lên, mấy cái này không phải câu cậu muốn nghe a, tên ngốc này hu hu.
" anh hai sẽ chiu trách nhiệm…nên em đừng khóc nữa " Đường Dực bối rối nói, một thằng nam như anh bây giờ gặp chuyện này nên có chút khó tiếp nhận.Nhưng anh không thể ủy khuất Đường Xuyên được a, anh xót lắm.
Đường Xuyên lúc này mới nín khóc, hi hi chị Hiểu Huỳnh ơi kế hoạch thành công rồi.
…
Còn bên phía Đông Ngạc thì không êm đềm như bên Đường Dực.Nếu Đường Xuyên là người tính cách dịu dành hiền lành, thì Hạ Đình lại là người cứng miệng, mạnh mẽ tuy có chút ngốc.
Mặc dù hai người rất thân với Lâm Hiểu Huỳnh, nhưng Hạ Đình lại học cái tính mỏ hỗn từ cô.Cộng thêm việc Đông Ngạc và cậu không hề ưa nhau, cho nên sau khi lăn giường cho ’ sự cố ’ thì bên đây đã gà bay chó sủa rồi a.
" cmn anh tên khốn này " Hạ Đình ngồi dậy, lấy chăn che người lại, tay thì vớ lấy cái gối mà dùng sức ném về phía Đông Ngạc.
" đủ rồi, tên nhóc này" Lúc đầu Đông Ngạc cảm thấy có lỗi, còn mới hỏi han chịu trách nhiệm nhưng Hạ Đình tỉnh lại phản ứng dữ quá, sau đó hai người liền chửi nhau.
" Đông Ngạc tên khốn này, anh được lợi rồi còn không nói câu nào nghe được một chút, còn hung dữ với tôi " Hạ Đình trừng mắt nói.
" cậu làm như chỉ mình cậu thiệt ấy " Đông Ngạc cũng không vừa liền nói lại, không ai nhường ai.
" anh thiệt chỗ nào? người bị ăn sạch là tôi này!" Hạ Đình vừa tức giận vừa ấm ức nói, tên khốn này hành cậu một đêm, chẳng dịu dàng gì.Đã vậy không nói được câu nào êm tai, còn hung dữ với cậu.
" cậu như một que củi vậy, chẳng sướng tí nào, tôi bị lỗ rồi.Nhưng thôi ông đây vẫn sẽ chi…" Đông Ngạc đang nói không ngừng thì đột nhiên im lặng, khi nghe tiếng khóc thút thít của Hạ Đình.
Gã kinh ngạc mà mở to mắt nhìn cậu, Đông Ngạc cùng Hạ Đình quen nhau lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy cậu khóc như vậy.Bản thân liền cảm thấy nhìn như mình nói có chút quá đáng rồi, muốn tiến đến chỗ cậu, liền bị Hạ Đình hất tay ra.
Đông Ngạc sửng sốt, gã kinh ngạc nhìn cậu mặc đồ vào không lên tiếng cũng không nhìn mình.Hạ Đình chỉ im lặng mặc đồ, rồi rơi nước mắt ấm ức.
Cậu từng bước chân nặng nề bước ra khỏi phòng, Đông Ngạc muốn tiến đến giữ cậu lại cũng không được.
" nè, cậu muốn đi đâu?" Đông Ngạc hoảng sợ hỏi.
" đừng đụng vào tôi " Hạ Đình nghẹn ngào nói, hất tay hắn ra.
" anh đã ghét tôi như vậy, thì đừng chạm vào tôi…Đông Ngạc tôi cũng biết buồn, cũng biết đau lòng " Hạ Đình nói rồi mở cửa rời khỏi.
Tên đáng ghét này, rõ ràng đêm qua cậu chịu không nổi muốn dừng, nhưng hắn lại muốn cậu cả đêm.Dù sao đó cũng là lần đầu của cậu, đã vậy không nhẹ nhàng nữa.
Hạ Đình có một bí mật giấu Đông Ngạc, cậu yêu hắn.Nhưng không ngờ hắn lại chán ghét cậu như vậy.
Còn bên phía Đông Ngạc, gã vẫn còn đang sửng sốt không tin được, Hạ Đình không cho gã chạm vào người.Hạ Đình ghét mình rồi! rõ ràng hắn muốn chịu trách nhiệm mà!.
Vợ giận rồi, làm sao đây online chờ gấpppp!