Xuyên Qua Lộ Tuyến Đặc Biệt

Chương 64: Hoá hình.




Sau tiết học lịch sử là môn Kiếm Thuật.

Trần Ô Lâm nhận ra thành tích của Demi ở môn này vô cùng xuất sắc, thậm chí cô ấy cùng 4 người khác đại diện cho toàn trường tham gia giải đấu Kiếm Thuật Đại Lục.

Nhân loại, Quái vật, Ác Ma và Tinh Linh sẽ cùng nhau tranh cao thấp, khẳng định vị thế trên toàn đại lục Hắc Ám.

Sau giải đấu Kiếm Thuật Đại Lục, ban tổ chức sẽ tiếp tục khai mạc giải đấu Phép Thuật Đại Lục với quy mô tương tự.

Mặc dù ban tổ chức Đại Lục chỉ mới thành lập sau khi chiến tranh Hoa Sứ Giả kết thúc, nhưng dưới sự bảo lãnh của Tứ Sát Ma và hoàng tộc Quái vật, giải đấu được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt.

Đa phần mọi oán giận, ác ý hay khiêu khích đều sẽ được bung xoả tại giải đấu quan trọng này.

"Đừng đề cao tôi như vậy, chẳng qua kiếm thuật trong học viện quá kém mà thôi. Đó là lý do đế quốc Antaram luôn giành được quán quân của giải đấu Kiếm Thuật." Demi bình thản lên tiếng đánh vỡ mộng.

"Ừ... đế quốc Antaram thì chiếm quán quân của giải Kiếm Thuật, còn đế quốc Quái Vật và đế quốc Tinh Linh thay phiên nhau giành quán quân của giải Phép Thuật nhỉ?" Trần Ô Lâm gật gù nhận xét "Chủng tộc Ác Ma thì giỏi về nguyền rủa và mê hoặc, còn có khế ước, tra tấn, sát thủ nữa. Tớ đã hiểu đại khái rồi."

Trong ký ức của Trần Ô Lâm về Antaram lại không hiểu biết nhiều về chủng tộc Tinh Linh và Ác Ma, dường như hai tộc đó đã đứng ngoài cuộc về đại chiến Hoa Sứ Giả kia và hưởng lợi nhuận chiến tranh một cách khôn ngoan.

"Lại đây làm đối thủ luyện tập của tôi nào, kiếm thuật của cậu thật dở tệ." Demi cười khẽ một tiếng nhìn Trần Ô Lâm.

"Aizz, đừng coi thường tớ như vậy chứ!" Trần Ô Lâm bĩu môi, hiện tại cậu đã học được kỹ năng 'Anh hoa kiếm vũ' rất ghê gớm đó, chẳng qua tuyệt đối không được bại lộ mà thôi.

Vũ khí Demi cầm là một lưỡi hái rất to tướng, trong cứ như một thần chết vậy. Đây không phải loại vũ khí mà ai cũng có thể sử dụng được.

"Đừng lo, tập chung với cậu thì tớ chỉ dùng hàng fake thôi, sẽ không chết người đâu." Demi mỉm cười đầy ác ý.

"..." nhìn kiểu nào cũng thấy Demi muốn hành cậu ra bã.

Trần Ô Lâm cầm thanh kiếm gỗ miễn cưỡng chống lại lực đánh kinh khủng khiếp Demi, chân luôn phải lùi lại phía sau để không ngã chổng vó.

"Thay vì tập luyện một con xú ngư như vậy, tại sao cô không luyện tập với tôi?"

Demi dừng động tác, ngẩng đầu nhìn kẻ vừa mới lên tiếng.

Sathan Gwen- năm ba của học viện Quái Vật, cũng là một trong bốn người đại diện tham gia giải đấu Kiếm Thuật Đại Lục.

Đúng vậy, sau cuộc chiến Hoa Sứ Giả bá tước Gwen liền mang một thân phận không ai có thể chạm tới, thậm chí hoàng gia đã dùng tên của hắn để đặt họ cho gia tộc của bá tước. Bây giờ mỗi lần nhắc tới bá tước, họ chỉ nhớ tới cái tên Gwen chứ không phải họ trước đây của ngài.

Sathan Gwen là con nuôi của Gwen được nhận trong chi nhánh gia tộc, hiện tại là người thừa kế duy nhất của bá tước Gwen.

Không thể nghi ngờ, từng lời nói của Sathan có sức nặng vô cùng lớn.

Demi nhíu mày, mặc dù trong lòng hơi khó chịu nhưng cũng không tiện phát tác, chỉ có thể thuận theo ý muốn của Sathan "Đã như vậy, xin thất lễ rồi!"

Trần Ô Lâm ngơ ngác nhìn trận chiến phi nhân loại của Demi và Sathan, cậu nhận ra vị hôn thê của mình đã quá nương tay với cậu rồi.

Những học viên khác cũng dừng luyện tập bắt đầu vây quanh trận đánh trầm trồ khen ngợi và phấn khích.

"Trời ơi, lâu lắm rồi mới thấy bọn họ đấu tay đôi như vậy! Thật sự đã mắt quá!"

"Ôi, chị Demi ngầu ghê! Sao có thể dùng loại vũ khí khó xài như vậy?"

"Thiếu gia Sathan tuyệt thật, vừa tham gia giải đấu Kiếm Thuật vừa tham gia giải đấu Phép Thuật, hình như năm trước ngài ấy đã giành được quán quân Phép thuật đúng không?"

"Người được bá tước Gwen nuôi dưỡng sao có thể không giỏi được?"

Trần Ô Lâm gãi đầu, càng nghe cậu càng cảm thấy bản thân đang xa rời thực tế, mấy người này cũng được buff quá khủng khiếp mà, vậy thì chừa đường sống cho ai chứ?

Ào!

Đột ngột Trần Ô Lâm bị dội nước khiến cậu bị ướt nhèm toàn thân, khoé môi nếm phải vị nước kia thì lập tức hoảng hốt.

Mặn như vậy... không phải nước biển đó sao?

Bất kỳ mỹ nhân ngư nào cũng như vậy, chỉ cần dính phải nước biển thì đôi chân sẽ lập tức hoá thành đuôi cá.

"A!!! Cái gì vậy?" rất nhanh chóng đã có người phát hiện sự biến hoá của Trần Ô Lâm, hắn quay đầu lại và thét lên "Xú ngư hoá hình kìa!"

"Đâu đâu, để tôi xem."

"Trời ơi, đuôi cái đen thui thật kìa! Nhìn quái dị ghê!"

"Oẹ! Đã gặp qua nhiều mỹ nhân ngư giờ nhìn tên xú ngư này thật sự không ưa nổi!"

"Đây là vị hôn phu của Demi sao? Cô ấy tội nghiệp quá! Lại phải đính hôn với con cá xấu xí này!"

"Suỵt nhỏ tiếng thôi! Cậu ta dù gì cũng là người của gia tộc Minna..."

"Gì chứ? Dù có họ Minna thì hắn cũng không thể đụng tới chức vị gia chủ đâu! Thứ dòng máu hỗn huyết dị tật như thế này thì làm được gì?"

Những lời nói ghê tởm, khinh thường cực kỳ khó nghe, ngay cả Trần Ô Lâm cũng bắt đầu ấm ức khó chịu.

"Mấy người tránh ra! Ăn nói kiểu gì vậy hả?" Demi thô lỗ đẩy nhóm người đang vây quanh Trần Ô Lâm.

Demi nhìn thấy đuôi cá kia đã xé rách chiếc quần mà Trần Ô Lâm đang mặc, trong lòng không khỏi âm trầm.

Cái người đang hãm hại Aras, muốn làm cậu ấy xấu mặt!

Sathan vốn không có hảo cảm với tộc nhân ngư, ánh mắt nhìn Aras cũng trở nên chán ghét hơn "Gì vậy chứ? Đúng là không biết xấu hổ!"

Không biết xấu hổ?

Trần Ô Lâm trừng mắt nhìn bộ dạng cao cao tại thượng tự cho bản thân là đúng của Sathan, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Chắc hẳn tên này không biết câu nói 'Cái miệng hại cái thân' nhỉ?

Đừng nhìn cậu giống như dễ bị bắt nạt như vậy chứ?