Làn da trắng mịn hiện lên trước mắt Corleo, thân hình của Trần Ô Lâm hơi gầy, mảnh khảnh như thiếu nữ, ngay cả vòng eo nhỏ nhắn tới mức hắn có thể ôm trọn vào lòng. Thật không nghĩ một thiếu niên có gương mặt vô cùng bình thường khi hoàn toàn trần trụi lại mỹ lệ và mê người như vậy. Dưới tác dụng của xuân dược, hạ bộ của Corleo càng thêm căng cứng và nóng bỏng, tâm trí hắn lúc này không còn thanh tỉnh mà chỉ biết đắm chìm vào dục vọng.
Không có chuẩn bị hay khúc dạo đầu, Trần Ô Lâm đang cố gắng cởi bỏ trói buộc trên cánh tay thì giật mình phát hiện thân dưới của cậu vô cùng mát mẻ. Cậu chưa kịp kêu hô đã bị một vật cứng rắn đâm vào hậu đình đau đớn tới mức muốn xé thân thể thành hai mảnh.
"Aaahhh!!!!" Trần Ô Lâm hoảng sợ vùng vẫy, đau quá, đau chết mất, cậu không ngờ làm cái chuyện này lại khủng khiếp tới như vậy.
Corleo ngay lần đầu tiên đã đem hạ bộ đâm vào một nửa, cảm giác người bên dưới căng thẳng siết chặt lại, hắn cũng khó chịu không kém, nhưng đau đớn nhỏ nhặt kia đã bị khoái cảm lấp đầy. Corleo không ngừng đâm ra chọc vào, bạo ngược đem thứ nóng bỏng thô to vào huyệt khẩu khô khốc.
Cúc hoa của tui, trinh tiết của tui...
Cậu thề cả đời này sẽ viết thanh thủy văn...
''Đừng... ah... chậm... chậm lại...'' Trần Ô Lâm tuyệt vọng nói không thành lời, hai bàn tay của Corleo ôm lấy eo cậu mạnh bạo kéo xuống, hô hấp đứt quãng vì ma sát quá mức mạnh liệt.
Chẳng mấy chốc hậu đình bị chảy máu, Corleo vận động bên dưới càng thêm thuận lợi, tiếng va chạm cùng nước chảy mờ ám vang lên. Trần Ô Lâm xấu hổ tới mức muốn tìm lỗ chui xuống, tên Corleo đó toàn đẩy đẩy chẳng có tiết tấu, cũng không thèm tìm điểm G thần thánh giúp cậu thoải mái một chút, ngoại trừ đau đớn vẫn là chua xót cực điểm.
"Ưm...!!!" Corleo bất ngờ hôn loạn lên khóe môi của Trần Ô Lâm, nói là gặm cắn cũng không sai. Hắn đảo lưỡi vào khoang miệng ẩm ướt, ngọt ngào kia, tham luyến rút hết toàn bộ dịch vị của cậu, ở hạ thân vẫn điên cuồng vận động đạt tới cao trào.
Đau... thật sự rất thống khổ!
Khóe mắt Trần Ô Lâm chảy lệ nóng hổi, ướt đẫm cả gương mặt tái nhợt không tí huyết sắc. Toàn thân của cậu bủn rủn không cử động nổi, tùy ý bị cưỡng ép dung nhập làm một. Cậu chỉ có thể cố gắng thả lỏng cơ thể ra để giảm bớt đau đớn.
Trần Ô Lâm thoáng nhìn xuống bụng mình, vật cứng rắn kia đâm sau vào nội bích căng lớn tới bụng cậu cũng bị sưng lên đầy dụ tình. Eo cậu bất ngờ bị bóp chặt, Corleo dùng lực đâm sau vào.
Phụt...
"Ah... nấc..." bên trong Trần Ô Lâm bị **** **** bắn phá bành trướng trong lấp đầy cơ thể, cảm giác ướt át cùng ấm nóng khiến cậu rên rỉ thành tiếng.
Nấc cụt một tiếng, Trần Ô Lâm hoa lệ ngất xỉu, có lẽ đầu óc cậu chịu quá nhiều kích thích nên không thể chịu đựng tới phút cuối cùng. Nhưng Corleo đâu dễ dàng buông tha thiếu niên trước mắt, rút đi nam căn dính đầy **** ****, hắn lại tiếp tục làm hiệp thứ hai.
Tới khi xuân dược hết tác dụng, Corleo mới lấy lại lý trí của chính mình. Hắn giật mình phát hiện bản thân đã làm chuyện đồi bại cỡ nào trên người Otta, tâm trạng của hắn lúc này vô cùng áy náy và tức giận.
Taged!!!
Quả nhiên đồ uống của vị anh trai cao cả của hắn chẳng có gì tốt, vì cái ghế gia chủ mà chuyện gì cũng dám làm.
Corleo bề ngoài tuy xốc nổi, bốc đồng như thành tích học tập cùng thiên phú vô cùng xuất sắc, gia chủ và gia mẫu luôn đặt kì vọng lên người hắn nhiều hơn Taged. Tranh đấu gia tộc, đúng là phiên bản không thể cũ hơn, Corleo mặc dù vô cùng chán ghét chuyện này, nhưng nếu lựa chọn từ bỏ hay khiêm nhường, Taged cũng sẽ không buông tha cho mối nguy cơ ngầm như hắn uy hiếp địa vị.
Corleo cũng thuộc hàng các thiếu gia ăn chơi có tiếng trong đế quốc Rinus, nhưng hắn làm chuyện gì cũng vô cùng cẩn trọng, chưa từng để ai bắt thóp bao giờ, nói toạc ra chính là, Corleo vẫn chưa quan hệ tình dục bừa bãi với ai. Ngày hôm nay thật sự là lần đầu của hắn.
Corleo thoáng đỏ mặt nhìn Otta, mặc dù trước đây từng có hận thù nhỏ với cậu, nhưng lúc này lại khiến cậu ta bị liên lụy, trong lòng Corleo hoảng hốt cùng kỳ quái.
Cũng không ngờ rằng, Taged lại dùng phương pháp bỉ ổi như đàn bà này đối phó với Corleo, dùng xuân dược khiến hắn mất phòng bị, sau đó tìm một gái gọi dây dưa với hắn rồi tung ảnh lên mạng sao?
Hít sâu một hơi, Corleo cẩn thẩn ôm Trần Ô Lâm vào lòng.
Chuyện gì đó đều tính sau, trước tiên hắn phải chăm sóc thiếu niên này đã.
"Xin lỗi." Corleo thì thầm lên tiếng, mặc dù biết Trần Ô Lâm đã ngủ say, nhưng hắn vẫn muốn nói ra lời này.
Chỉ sợ từ trước tới giờ, đây cũng là lần đầu tiên Corleo nói ra hai từ này.
Một hỗn thế ma vương, giờ đây lại hạ mình phục vụ cho thiếu niên thường dân. Nếu người quen Corleo nhìn thấy được cảnh tượng này, chắc chắn sẽ sùi bọt mép chết tại chỗ.
•
•
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
Đó là lời đầu tiên Trần Ô Lâm nghe được khi tỉnh dậy.
Gương mặt kiêu ngạo của Corleo đầy vẻ nghiêm túc và trách nhiệm, nhưng lại khiến trái tim yếu ớt của Trần Ô Lâm chống đỡ không được.
Cậu không phải là lấy nhầm kịch bản đó chứ?
Tại sao lại xuất hiện tình cảnh máu cún chỉ có trong ngôn tình thế này?
Nghe được âm thanh thu thập mảnh hồn hệ Hỏa thành công, nhưng Trần Ô Lâm lại cười không nổi.
Cái giá phải trả quá lớn đi!
"Không... không cần đâu!" Trần Ô Lâm tái nhợt mặt mày, run run khóe miệng nói "Chẳng qua là tình một đêm thôi, tôi cũng không để trong lòng. Cái này... tôi lấy thêm tư liệu viết truyện cũng không tệ!"
"..." Corleo dùng ánh mặt quái dị nhìn Trần Ô Lâm, tựa như cậu là một người ngoài hành tinh mới tái thế.
Hình như... lời cậu nói hơi...
"Tôi có việc phải đi, tạm biệt." Trần Ô Lâm hoảng loạn đứng dậy, không muốn kéo dài thời gian ở cùng với Corleo.
Có được mảnh hồn, mối quan hệ này coi như xong.
Về sau cậu sẽ không còn liên quan tới thiếu niên tóc đỏ này nữa!