“Nếu anh là con gái thì cũng rất tốt.” Gia Áo buột miệng, không đúng sao? Người như anh ta, nếu là con gái thì ruồi nhặng chẳng theo đầy.
”Không phải chứ? Con gái như thê quân mới hoàn hảo, hiệp nghĩa, phong lưu, thô bạo. Người con gái giống tôi thì chẳng có chút nữ tính nào.”
Khoé miệng rút trừu. Quý Thuần Khanh này...đúng thật là...
Cơ mà, phong lưu? Cái gì phong lưu cơ?
Không đợi Gia Áo tự hỏi, Thuần Khanh lấy khăn đã vắt qua nước thuốc ấm, chà lên tay Gia Áo, anh cố ý dùng lực để nhanh tan vết bầm đi làm cô la oai oái.
”Dạy võ công mà, mẫu thân như vậy là nhẹ nhàng lắm rồi đó.”
Rồi rồi, nam thần, em biết anh từ nhỏ đã học võ công, còn rất giỏi, đương nhiên đã từng chịu không ít khổ. Nhưng mà...anh không cần đả kích em vậy chứ?
”Mẹ tôi dạy trà đạo còn nghiêm hơn nữa kìa. Đúng rồi, em có muốn uống trà không? Tôi đã chuẩn bị dụng cụ pha trà và cả lá trà nữa.”
”Đương nhiên uống!” Thuần Khanh pha trà rất ngon nha. Gia Áo trong nguyên tác chỉ thích coca, ghét trà vô cùng, vậy mà còn bị hạ gục nữa đấy.
Sau đó là một màn biểu diễn pha trà đạo đẹp hơn diễn viên làm xiếc, chỉ vài cái vung tay, một ly trà nóng hổi thơm ngào ngạt đã xuất hiện trước mặt Gia Áo.
”Xong rồi thê quân, xin mời thưởng thức. Thê quân, hôm nay biểu diễn cho em là bước đầu của trà đạo, em đừng chê cười.”
”Sao mà có thể, anh làm tốt lắm, động tác thực đẹp thực lưu loát, trà rất thơm nữa.” Gia Áo uống thử một ngụm, hai mắt sáng lên.
”Thê quân, có ngon không?” Anh mong chờ hỏi.
”Ngon lắm, từ nhỏ đến lớn em chưa uống qua loại trà nào ngon đến vậy!” Thực ra số ly trà mà cô uống đó giờ chưa nhiều đến có thể tính bằng hai con số đâu.
Bỗng Thuần Khanh đỏ mặt. “Anh nhớ đến năm trước lúc anh đang học trà đạo, mơ ước lớn nhất của anh là pha trà cho thê quân tương lai của mình, xem cách thê quân uống trà....không ngờ là giấc mơ này lại nhanh chóng thành sự thật.”
"WTF? UFO em ở đâu, mau xuất hiện bắt cóc chị đi, chị muốn rời khỏi đây!" Trong lòng Tô Gia Áo gào thét. Tuy cô không uống kiểu hụp hụp giống heo của Gia Áo nguyên tác, nhưng cũng không có hơn bao nhiêu đi? Nhìn cái gì mà xem? Bảo một đại ca xã hội đen học văn nhã, bọn đàn em còn không cười rụng răng á? Thế nào lại trưng ra vẻ mặt hạnh phúc kia chứ? Chẳng phải người thích trà đạo đều ghét kẻ nào không văn nhã không quy củ sao? Nam thần đúng là nam thần, đến gen cũng khác người thường. Đại khái là...đột biến gen đi?
”Đúng rồi, anh một mực muốn cưới em, không sợ em có người yêu rồi sao?”
”Đã là người của thê quân, những chuyện tầm bậy tầm bạ ở ngoài trước khi kết hôn, anh đều có thể không để ý.”
”Nếu sau đó em vẫn không muốn lấy anh?”
”Anh có thể đợi.”
”Vậy hôm nay anh cũng thấy em đánh bạn học nam, không sợ sau này ngày nào em cũng đánh anh?”
”Anh có thể nhịn.”
Thuần Khanh quay đi, quả nhiên thê quân vẫn không thích mình, một mực đẩy mình đi xa em ấy. Nhưng bản thân mình có chỗ nào không tốt chứ? Nếu thê quân không thích, nói ra mình có thể sửa, đằng này cô ấy luôn không mặn không nhạt với mình. Cảm giác xót xa này...thật khó chịu.
Bỗng cảm thấy một bàn tay đặt lên đỉnh đầu mình, cơ thể Thuần Khanh cứng lại. “Thê...thê quân...”
Gia Áo cảm thấy rất đau lòng, người con trai này luôn nhẫn nhịn chịu đựng mọi thứ, luôn cố gắng đến mức làm người khác phải thương tiếc. Cô vuốt nhẹ mái tóc đen huyền mượt mà của anh, đặt lên đó một nụ hôn. Nghĩ muốn nói gì đó, nhưng lại gì cũng không nói được. Bèn quay về ổ quấn chăn lên người.
Thuần Khanh mặt hồng thấu rồi, nhưng vẫn dém kĩ góc chăn cho Gia Áo, sau đó mới trốn vào trong phòng ngủ.
Thì ra...thê quân không có không chấp nhận mình, dù em ấy chưa từng nói ra suy nghĩ của bản thân, nhưng ít ra anh không bị em ấy ghét bỏ...thật tốt...
Sáng hôm sau, Gia Áo đen mặt làm tâm điểm cho bạn học chỉ trỏ, rít lên với Bạch Tiểu Diệp: “Cậu, đã nói gì với mọi người hả?”
Cô bạn thu người lại, giảm thấp nhất sự tồn tại của bản thân cuối cùng cũng bị khổ chủ xách cổ áo chất vấn, run run trả lời: “Tớ thề là tớ không hề nói cho ai biết cả....ơ...chỉ nói cho một hai người biết thôi...”
”Thiệt là không thể nào phán đoán qua ngoại hình được mà, Tô Gia Áo.” Tiếng của tên tóc xanh loè loẹt vang lên đầy mỉa mai. Cái đồ bà tám, cô mới không cần để ý đến tên lắm lời đấy.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng đây mà.
”Đã có chồng chưa cưới mà còn thu thập hình ảnh người con trai khác. Đào hoa thế?”
Đừng tưởng ép sát thì bà đây sợ nhá! Nhưng Gia Áo không muốn phí lời với tên này, trực tiếp cho ăn bơ. Nếu tương lai tên này thích mình thì sao? Không được à, nam thần sẽ đau lòng đó! Phải diệt trừ mọi mầm hoạ.
”Tô Gia Áo, có người tìm!”
Cô bé Dương Thơ Lão hai mặt lại muốn nhờ cô xử lý bạn trai cô ta. Gia Áo hiền lành dễ chọc, tưởng cô cũng dễ bắt nạt chắc?