Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế! - Chương 25: Trừng phạt




Bất quá, tình cảm mà hoàng thượng đối với vị Nô phi này không tầm thường. Nếu đúng như lời quốc sư nói thì đây là điều may mắn đối với Ân Quốc, còn nếu nàng là có mục đích khác,như vậy hậu quả không thề tưởng tượng nổi.



Thanh Hà uyển



"Làm phiền ngươi, mau thả ta xuống đi!" – Đến khi vào phòng, Long Tiêu vẫn không muốn buông tay. Nhất Thuần liền nhẹ nhàng nói, đánh vỡ yên tĩnh lúc này. Hiện tại không nên cứng đầu nếu không người chịu khổ sẽ là nàng.



“Ngươi nói lại một lần nữa!” – Nghe được giọng nói khách khí của nàng, Long Tiêu càm thấy rất không thoải mái, trong ngực truyền đến một cỗ đau nhói. Mặc dù chỉ thoáng qua nhưng hắn không hiểu tại sao khi nghe nàng nói vậy, hắn lại cảm thấy đau lòng. Vốn dĩ muốn trừng phạt nàng, bây giờ lại bị nàng nắm mũi dẫn đi rồi.



“Làm phiền!” - Như hắn muốn, nàng ngoan ngoãn nói lại lần nữa. Nhìn thấy hắn nhíu mày nàng lại bổ sung thêm một câu: “Là ngươi để cho ta nói!” – Sau đó bày ra dáng vẻ vô tội nhìn hắn.



“Nàng đây là vờ thả để bắt thật sao? Thật ra nàng rất thích trẫm? Lại cố ý bày ra bộ dáng để lấy được lòng trẫm”.



Hắn cho là nữ nhân ngoài miệng nói không cần, nhưng thật ra là trong lòng rất muốn. Hắn tự nhận rằng mình có thể nhìn thấy nội tâm của nàng.



"Stop! Tự mình đa tình, ai lại mềm buộc chặt với ngươi” – Nghe thấy lời nói của hắn, nàng thật không còn lời để nói. Chỉ là tên hoàng thượng này thật ngu xuẩn, câu thành ngữ cơ bản nhất cũng không biết, lại còn dài dòng,vô dụng như vậy.



"Lạt mềm buộc chặt?" -Hắn không thể không bội phục, nàng dùng bốn chữ là có thể đem lời nói của hắn bao quát lại.



"Đừng nói với ta là ngươi không biết câu thành ngữ này?” – Nhất Thuần nhìn hắn khinh thường nói, trong lòng cũng tràn đầy khinh miệt.



"Ta phải biết sao?" - Long Tiêu dĩ nhiên nhìn thấu vẻ mặt khinh thương của nàng, hắn thấy thú vị liền dò hỏi nàng.



"Ta muốn tắm rồi, ngươi đi ra ngoài đi, Ắt xì hơi………!” - Nhất Thuần xoa xoa lỗ mũi, toàn thân nàng ươn ướt khiến cho Nhất Thuần hắt xì một cái.



"Không có đơn giản như vậy đi!" – Long Tiêu tiến lên cầm lấy đôi chân lạnh cóng kia, nghĩ đến đôi chân kia bị người khác xem qua, trong lòng hắn liền nổi lên một cỗ tức giận, tay từ từ dùng sức.



"A!"- Nhất Thuần hét lớn, nước mắt cũng tràn ra.




“Ta không hy vọng có lần sau nữa, như vậy ta sẽ đem nó chặt xuống.” - Long Tiêu nhíu mày, đôi mắt sâu không thấy đáy. Thấy vầng trán nàng đổ mồ hôi, trong lòng hắn có một tia hối hận, kìm nén rời khỏi Thanh Hà Uyển.



"Con mẹ nó mặt người dạ thú, không nổi điên thì thôi khi nổi điên quả thật không phải là người.” – Nhất Thuần nhìn đôi chân sưng lên gíông như một cái bánh bao, hàm răng dùng sức cắn lại để giảm bớt nỗi đau.



"Nương nương!" -Nhược Vân tiến lên nhìn chủ tử của mình, liền đau lòng mà rơi lệ.



"Nhanh đi gọi người thái y!" – Nhất Thuần nhịn không được đau phân phó nói




“Hoàng thượng hạ chỉ không cho phép gọi thái y” – Nhược Vân cúi đầu xuống nhỏ giọng nói.



"Con mẹ nó!" – Nhất Thuần không để ý đến hình tượng thục nữ liền lớn tiếng mắng to. Nàng thề nhất định phải rời khỏi nơi này, cũng đem tất cả những gì mà hắn đã ‘ban thưởng’ cho nàng, tất cả liền trả lại cho hắn. Nhìn Nhựơc Vân so với nàng còn thương tâm hơn, trong lòng nàng không khỏi cảm động.



“Đi chuẩn bị nước nóng đi, ta muốn tắm.”



"Vâng" -Nhược Vân liền vội vàng lau nước mắt rồi gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.



Sau khi tắm xong, nàng mệt mỏi liền trèo lên chiếc giường thô sáp kia nằm xuống, ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại phát hiện mình vẫn nằm ở chỗ cũ, hỏi một chút bây giờ đã đến giờ hợi, hôm này kì quái Long Tiêu cũng không có triệu nàng thị tẩm, như vậy càng tốt.



"Các hạ có chuyện gì sao?" – Cửa đột nhiên bị mở ra, ánh đèn dấu chiếu ra, một bóng dáng hiện ra, mà Mộng Phàm lại gục xuống bàn ngủ như heo chết, nàng khẳng định Mộng Phàm đã bị điểm huyệt.



"Cô nương đụng phải tình huống như thế còn có thể tĩnh như tự nhiên, tại hạ bội phục!" -Hắn mỉm cười đi vào bên trong phòng, lại làm ra bộ dáng rất bộ phục nàng.



"Rất quen thuộc!" – Người đứng bên trong eo hẹp vai rộng, lông mày anh tuấn, vẻ mặt sáng ngời, khí vũ hiên ngang. Nàng có cảm giác rất quen thuộc nhưng la lại không nghĩ ra mình đã gặp hắn ở đâu.