Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 2: Chuẩn bị




Tằng Tử Phu ngồi ở trên cái ghế dựa nhỏ bằng tre trúc, nhìn Tằng lão đại làm gia cụ, suy nghĩ một chút nói: "Cha, hoa mẫu đơn quá rườm rà rồi, nếu không người làm thành hoa văn hoa mai đi, đơn giản."

Tằng lão đại suy nghĩ rồi nói: "Vậy sao được, Mẫu Đơn mang nhiều Phú Quý. Tuy tốn chút hơi sức, tay nghề của ta còn sợ làm không tốt sao?"

Tằng Tử Phu cười cười: "Không phải nữ nhi đau lòng cha sao? Bận việc cho tới trưa rồi, người cũng không kịp uống miếng nước, cha làm hoa văn hoa mai đi, nữ nhi thích. Nhìn cũng mới lạ!"

Tằng Vương thị ở một bên cũng nói giúp vào: "Cha bọn nhỏ, nghe theo nha đầu của ta đi. Trước uống miếng nước, nghỉ chút rồi lại làm tiếp." Tằng lão đại cầm chén nước, một hơi uống sạch, lau miệng nói: "Được! Còn không phải tại người nhà họ Thạch sốt ruột, đều tính xong ngày tốt. Thời gian tốt nhất chính là mồng năm đầu tháng sau. Còn có mấy món gia cụ chưa có làm, sợ là không kịp."

Tằng Tử Phu đứng dậy lấy khăn mặt đưa cho Tằng lão đại: "Cha, lau mồ hôi. Không vội, thiếu một hai cái cũng không sao." Tằng lão đại cười hề hề nhận khăn mặt, lau lung tung trên mặt nói: "Sao có thể làm thiếu được, thời gian gấp gáp như vậy, cũng thực xin lỗi con rồi. Ai! Ngoại trừ mùng năm đầu tháng sau, thì ngày tốt chỉ còn cuối năm. Không có biện pháp, nha đầu đành chịu ủy khuất."

Tằng Tử Phu lắc đầu: "Nào có, nữ nhi biết rõ, cha mẹ cũng là vì tốt cho nữ nhi, thật sự là nữ nhi không đành lòng nhìn cha mệt đến vậy." Tằng Vương thị thấy vậy nói: "Nữ nhi này phải lập gia đình rồi, cũng hiểu chuyện rồi." Tằng Tử Phu ở một bên bị nói có chút ngượng ngùng. Kỳ thật trong lòng nàng cảm thấy  hoa mẫu đơn quá tục khí...... không lịch sự tao nhã bằng hoa mai......

Tằng Vương thị để cho Tằng Tử Phu nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Tằng Tử Phu bắt đầu bi thương. Mới sáng sớm, Tằng Tử Phu đã bị Tằng Vương thị lôi từ trong chăn ra. Rửa mặt qua quýt, vấn tóc rồi ra ruộng cùng Tằng Vương thị.

Tằng Vương thị chỉ dạy cho Tằng Tử Phu làm việc nhà nông, mắt thấy Tằng Tử Phu đem mầm lúa gạo trở thành cỏ dại bỏ mà nhổ bỏ...... trong nội tâm xót xa: "Thôi, thôi! Nhà chồng của con chỉ có hai con trai, phỏng chừng cũng không trông cậy vào con biết làm việc nhà nông. Từ nhỏ con đã không thích xuống ruộng, phía trên lại có ba tỷ tỷ, phía dưới còn một đệ đệ.

Chúng ta cũng không sao, chỉ sợ con không làm việc nhà nông, vì vậy khẳng định sẽ bị mẹ chồng con không vui mà nói này nói kia. Vốn mẹ chồng con cũng không phải dễ hầu hạ, con lại như vậy thật không tốt."

Tằng Tử Phu lấy ra khăn tay lau mồ hôi nói: "Nương, nữ nhi biết nấu cơm, cũng sẽ may vá quần áo, làm tốt công việc bên trong thì tốt rồi." Tằng Vương thị nhíu mày: "Gì? Công việc bên trong?" Tằng Tử Phu vội vàng khoát tay: "Không có việc gì, không có việc gì! Chính là nữ nhi làm tốt việc nội trợ, không phải đều nói muốn lấy lòng nam nhân thì phải buộc lại dạ dày của hắn trước sao?"

Tằng Vương thị vươn tay, gõ lên trán Tằng Tử Phu nói: "Ai ui! Con là cô nương gia lại nói cái gì đó? Cái này nếu truyền đi, không biết người khác ở sau lưng đâm cột sống con như thế nào đây."( đâm cột sống: nói xấu, bàn tán)

Tằng Tử Phu xin lỗi cười cười nói: "Nương, con thấy giỏ trúc của chúng ta đan rất tốt, nữ nhi muốn học cái này." Tằng Vương thị thở dài, dọn dẹp một chút nông cụ nói: "Trước kia cho con học, con ngại đâm tay, hiện tại ngược lại muốn học rồi. Được rồi, một lát trở về ăn cơm trưa xong nương sẽ dạy con, cái này cũng đơn giản, vừa học là biết."

Tằng Tử Phu gật gật đầu, cầm lấy nông cụ, thiếu chút nữa rớt hết...... thật là nặng! Tằng Vương thị thấy vậy lắc đầu, trực tiếp đi tới cầm đi. Tằng Tử Phu đành phải cúi đầu đi theo sau lưng Tằng Vương thị.

Ăn xong cơm trưa, Tằng Tử Phu thu dọn bát đũa xong chạy đến trước mặt Tằng Vương thị, Tằng Vương thị thấy vậy cười cười: "Trước kia chưa từng nhìn thấy con chịu khó như vậy?" Tằng Tử Phu cười cười: "Không phải nữ nhi đã trưởng thành sao?"

Tằng Vương thị ôm qua một bó trúc sợi đã được xử lý tốt, cùng với nhánh liễu, vừa làm vừa dạy. Tằng Tử Phu cũng rất chăm chú, không tốn bao nhiêu bản lĩnh đã đan được một cái ống đựng bút nho nhỏ, tuy khe hở nhìn không được tinh tế, nhưng bản thân Tằng Tử Phu rất là hài lòng!

Vì sao Tằng Tử Phu muốn học cái này, chủ yếu là thấy đồ đựng lớn nhỏ ở Tằng gia được làm ra rất có phong cách nông thôn. Nếu như có thể bọc lên vài miếng vải hoa nhỏ, vậy thì càng đẹp mắt rồi. Cái này cũng không phải chủ yếu nhất, chủ yếu nhất là, Từng Tử Phu biết làm hoa khô, trong lòng suy nghĩ nếu như đan vài cái giỏ nhỏ, trên mặt để hoa khô lên, rồi phối hợp vải hoa nhỏ, làm tốt có thể đem vào trong thành bán, còn có thể trợ cấp chi phí trong nhà.

Tằng Vương thị có đôi tay rất khéo léo, gia cụ trong nhà phần lớn đều là hàng mây tre trúc. Những thứ này trên núi có nhiều, rất nhiều, không cần dùng tiền, chỉ hao tốn công sức là có. Đừng xem Tằng lão đại là thợ mộc, nhưng đầu năm nay người làm gia cụ rất ít, hơn nữa làm một kiện hận không thể sử dụng được mấy chục năm!

Nếu như bị hỏng rồi, đều là nông thôn, tự mình gõ gõ hai cái thì cũng sửa tốt lắm. Hơn nữa Tằng gia có năm hài tử, cho nên điều kiện thật sự là rất gian nan. Trong hai năm qua đã gả đi ba khuê nữ ra ngoài, trong nhà mới trôi qua tốt hơn chút ít. Tằng Tử Cường lại là đứa con có hiểu biết, đã sớm biết xuống ruộng làm việc nhà nông. Bởi vì nhỏ hơn Tằng Tử Phu một tuổi, cho nên tình cảm của tỷ đệ hai người cũng rất tốt.

Đối với cửa hôn nhân này của Tằng Tử Phu, Tằng Tử Cường cũng là rất bất mãn, cảm thấy mình làm liên lụy tỷ tỷ. Cũng vì chuyện này mà náo loạn cùng Tằng lão đại, Tằng Vương thị. Vừa nghe nói Tằng Tử Phu tự mình nghĩ thông, Tằng Tử Cường nhìn tỷ tỷ của mình nói không ra lời.

Kiếp trước của Tằng Tử Phu là con một, vẫn luôn mong ngóng có một đệ đệ muội muội. Thông qua trí nhớ còn lại của nguyên thân, cũng biết Tằng Tử Cường và mình có cảm tình sâu, liền an ủi vài câu. Tằng Tử Cường nhìn tỷ tỷ của mình như thế liền yên lòng, bất quá vẫn nói, nếu lão bà tử Thạch gia khi dễ tỷ, tỷ cứ trở lại, không cần phải lo, cha mẹ và đệ đệ nuôi tỷ. Quả thực làm cho Tằng Tử Phu rất cảm động. Mở miệng một tiếng đệ đệ ngoan, chỉ còn kém chút nữa là hai người ôm nhau khóc rống thôi!( lão bà tử: ở đây là nói mẹ chồng của Tằng Tử Phu)

Thời gian chính thức đặt lễ đính hôn đến, hai đứa con trai của Thạch gia, Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy đều đến đây. Tằng Lão Đại và Tằng Vương thị nhìn từng rương sính lễ, so với lúc trước đã nói thì nhiều hơn vài món. Trong lòng là cười như nở hoa rồi! Hàng xóm còn có bạn bè thân thích Tăng gia nhìn thấy không một ai không hâm mộ. Đương nhiên cũng có người nói lời châm chọc. Nào là, Thạch Lai Phúc khắc thê nè. Mẹ chồng hung ác nè, gả đi cũng không thể xem như là vợ cả nè. Là vợ kế, không có thân phận nè! Vân...vân!

Nhất là ba người tỷ tỷ kia của Tằng Tử Phu, đại tỷ người thành thật, coi như khá tốt. Nhị tỷ Tam tỷ thì ở trước mặt Tằng Tử Phu nói mát vài câu, Tằng Tử Phu cũng không phải để ý. Nhưng Tằng Tử Cường lại nhìn không được, nếu không phải Tằng Tử Phu ngăn cản thì nhất định đi lên đánh Tằng Thúy Thúy và Tằng Tiểu Thúy. Sau cùng Tằng Vương thị tiến đến quở trách mới dừng lại, liền thành thật hơn.

Đối với mối hôn sự này, quả thật Tằng Tử Phu thấy không sao cả, cũng không có cảm giác mình bị thiệt thòi gì. Mặc dù Thạch Lai Phúc đã từng thành thân, không phải...... xử nam. Nhưng ở hiện đại mình cũng kết giao qua ba người bạn trai. Tính thế nào đều là chính mình buôn bán có lời. Đương nhiên, Tằng Tử Phu của chúng ta đã quên, chính thân thể này là...... xử nữ rồi!

Nhìn từng rương từng rương sính lễ, còn có bộ dạng đỏ mắt của ba tỷ tỷ, trong lòng Tằng Tử Phu vẫn có tính toán nhỏ nhặt. Xem ra thời gian sau này sẽ không quá khổ sở, tối thiểu không sợ bị đói. Mình cũng không giống như nữ chính trong tiểu thuyết xuyên qua có bản lĩnh gì, vẫn là thành thành thật thật  làm bà chủ gia đình thôi.

Mình làm y tá, Tằng Tử Phu tính thời gian chu kỳ hàng tháng của mình, nếu sau khi gả đi, có khả năng nghĩ biện pháp tránh kỳ nguy hiểm (mang thai)! Thân thể này mới mười lăm tuổi, tuy phát dục coi như không tệ, cúi đầu nhìn xem không phải cup C, B++ vẫn phải có! Huống chi mình còn nhỏ, từ nay về sau nhất định sẽ phát dục. Nghĩ gì thế? Tằng Tử Phu vỗ đầu của mình......dù sao mình cũng không muốn sanh con sớm như vậy.

Nói đùa, đây là cổ đại, coi như ở hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển, chuyện sanh con cũng là chuyện ‘liều mạng’! Khó sinh nhiều lắm. Huống chi cổ đại lạc hậu như vậy, lại ở nông thôn nghèo khó. Dù thế nào cũng phải đợi mình tới mười tám tuổi rồi nói sau.

Áo gối phòng tân hôn phải do tân nương tử tự tay mình thêu. Kỳ thật chăn mền cũng cần phải có, chỉ do thời gian gấp gáp, Tằng Vương thị đành phải tới hỗ trợ, dựa theo ý tứ Tằng Tử Phu, hi vọng đem áo gối cũng giao cho Tằng Vương thị làm, bất quá bị Tằng Vương thị cự tuyệt. Không có biện pháp, Tằng Tử Phu đành phải tìm đến than đá tinh tế, vẽ ô vuông trên bức vải, uyên ương quá phức tạp thật sự là thêu không được, đành phải thêu chữ song hỷ. Cũng may cách thêu mới lạ, Tằng Vương thị nhìn nhìn cũng không nói cái gì, Tằng Tử Phu thở dài một hơi. Chỉ sợ Tằng Vương thị bắt làm lại.