Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 95: Cổ Long Thành




Lại qua mấy ngày...

Mẻ nem chua đã chín ngon, mà hội Mỹ Thực Tiến Vua cũng đã ở ngay trước mắt. Nguyễn Đông Thanh cắt một cái ra, mời mọi người trong Lão Thụ cổ viện nếm thử, số còn lại thì nhờ Trương Mặc Sênh bảo quản để lên kinh có cái mà dự thi.

Tiểu Thực Thần gật đầu, vỗ nhẫn chứa đồ một cái, cất toàn bộ mẻ nem chua đi.

Bích Mặc tiên sinh trông thấy cảnh này, mới hỏi:

“Nem để trong đó sẽ không hỏng chứ?”

“Tiên sinh yên tâm. Trong nhẫn chứa đồ không có không khí, thời gian cũng chảy chậm hơn bên ngoài. Đồ ăn thức uống để trong nhẫn có thể bảo quản được rất lâu mới thiu thối.”

Trương Mặc Sênh biết vị tiên sinh này đang “vô kiếm thắng hữu kiếm”, thành thử không hề tỏ ra khó chịu trước câu hỏi tưởng như là thường thức của Nguyễn Đông Thanh, giải thích cho Bích Mặc tiên sinh của chúng ta một cách tỉ mỉ cẩn thận.

Tiểu Thực Thần lại sợ tiên sinh tiếp tục hỏi chuyện, vội vàng đổi chủ đề, nói:

“Tiên sinh! Cái gọi là nem chua này ăn hay thật đấy. Hương vị chua chua mà không gắt quả thực là độc đáo, cho dù là ăn sống hay là dùng cách nấu nướng gì khác cũng không thể nào tái hiện được. Lại nêm nếm thêm gia vị, khiến cho cay nồng thơm ngọt lần lượt quện với vị chua, tạo ra không biết bao nhiêu là biến hóa.”

Có sao?

Nguyễn Đông Thanh nhìn miếng nem chua, tự hỏi rốt cuộc trong đầu Trương Mặc Sênh có bao nhiêu sạn mà nếm được lắm “biến hóa” thế. Còn hắn mồm trâu, chỉ thấy chua ngọt mặn cay vừa phải, dễ ăn.

Hèn gì không theo nghiệp bếp được.

Bích Mặc tiên sinh lắc đầu, nhún vai một cái.

Hôm sau...

Từ sáng sớm, Nguyễn Đông Thanh đã nai nịt cẩn thận gọn gàng, chải chuốt sạch sẽ, chọn một bộ quần áo tươm tất nhất rồi mới ra cửa. Trước sơn môn, Hồng Đô, Trương Mặc Sênh và đám đệ tử đã đứng chờ sẵn.

Bích Mặc tiên sinh nhìn ba người Lý, Tạ, Đỗ, cười:

“Lần này thầy chỉ vào kinh một chuyến, thi một cuộc thi nấu ăn. Mấy đứa cần gì phải xưng xỉa như sinh li tử biệt như vậy?”

Lý Thanh Vân lắc đầu, nói:

“Thưa thầy, kinh đô Cổ Long này là cái đầm không đáy, trong đó các phe các phái rối như đay cuốn. Dực hoàng đế lại là kẻ đại trí nhược ngu, học trò sợ là...”

“Được rồi. Thầy cũng không phải trẻ con. Hơn nữa còn có Hồng Đô theo chân hộ vệ, sẽ không có chuyện gì đâu. Mấy đứa ở nhà để ý Hồng Vân, đừng để nàng ta làm chuyện gì dở hơi. Lần trước cô nàng lấy rượu tưới rau thầy cứu mãi mới được đấy.”

Nguyễn Đông Thanh nói.

Dưới sự tiễn chân của ba đứa học trò, Bích Mặc tiên sinh dẫn Hồng Đô và Trương Mặc Sênh y lời hẹn với Vũ Tùng Lâm, thẳng tiến đến phủ thành chủ. Lần này, để tiết kiệm thời gian, Nguyễn Đông Thanh không đánh xe bò đi nữa, mà nhờ Hồng Đô dùng thuật đằng vân trở cả ba người đến thẳng Quan Lâm.

Vũ tổng binh đã chờ sẵn trước cửa phủ thành chủ.

Ba người Nguyễn Đông Thanh vừa đáp xuống, lão đã tiến lên một bước, cười:

“Tiên sinh đến rồi. Mời vào. Công văn, lộ phí đều đã chuẩn bị sẵn cho tiên sinh rồi, tất cả đều ở đây.”

Nói đoạn, Vũ Tùng Lâm lấy ra một cái túi vải, đưa cho Bích Mặc tiên sinh. Nguyễn Đông Thanh cầm thấy nặng tay, mở túi kiểm tra thì phát hiện bên trong ngoại trừ một quyển công văn thông hành thì còn có mấy thỏi vàng nữa.

Bích Mặc tiên sinh hít sâu một hơi, nói:

“Vũ tướng quân, lộ phí đi đường lần này quá nhiều, tại hạ không thể nhận được.”

Hắn thấy ba người lần này lên kinh làm việc cũng không có gì cần phải tiêu pha, chỉ cần có đủ tiền trọ và tiền ăn ngày ba bữa là được rồi. Huống hồ, ở Huyền Hoàng giới có truyền tống trận, không cần phải giống địa cầu thời phong kiến đi từ chỗ này đến chỗ khác mất cả tháng trời. Thành thử, lộ phí trảy kinh nơi này hẳn là cũng không cao mới đúng. Mỗi một thỏi vàng Vũ Tùng Lâm đưa đều có thể để Lão Thụ cổ viện tiêu xài dư dả trong gần chục năm.

Nguyễn Đông Thanh thấy như vậy là quá nhiều.

Dù sao, tiền này cũng là của công, ải Quan Lâm bây giờ còn phải đối phó thú triều, tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng ấy. Hắn cũng không muốn lần tới trở về nơi này đã bị yêu thú dẫm thành bình địa.

Vũ Tùng Lâm cười, nói:



“Tiên sinh có điều chưa biết rồi. Vật giá ở Cổ Long thành rất đắt đỏ, chỗ tiền này cũng chỉ đủ cho tiên sinh ăn ở ngủ nghỉ độ nửa tháng là cùng.”

“Cái gì?”

Nguyễn Đông Thanh giật mình, không khỏi lấy làm ngạc nhiên.

Tuy địa cầu cũng có chuyện thôn quê giá cả sinh hoạt rẻ hơn thành phố, nhưng Bích Mặc tiên sinh không ngờ mức sống ở Huyền Hoàng giới lại chênh lệch lớn đến thế. Phí sinh hoạt mười mấy năm của Cổ Viện mang đến kinh thành Cổ Long lại chỉ có thể dùng được nửa tháng.

Chênh lệch đến hàng trăm lần.

Nguyễn Đông Thanh mới nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi:

“Vũ tướng quân, tại hạ có điều thắc mắc, xin tướng quân giải thích cho.”

“Chuyện dễ làm. Xin tiên sinh cứ lên tiếng.”

“Nếu vật giá ở kinh thành đắt như vậy, tiền công chắc hẳn cũng cao lắm. Vì sao người ở Quan Lâm ải, Thủy Thượng quan không truyền tống đến Cổ Long làm công, hưởng phần chênh lệch?”

Chênh lệch mức sống giữa ở Quan Lâm, Cổ Long khiến Nguyễn Đông Thanh nhớ lại hồi còn ở địa cầu, cũng không thiếu người đi xuất khẩu lao động, lợi dụng mức chênh lệch này chuyển tiền về quê trợ giúp gia đình.

“Chuyện này...”

Câu hỏi của gã không chỉ khiến Vũ Tùng Lâm điếng người, mà hai người Hồng Đô và Trương Mặc Sênh cũng phải ngơ ngẩn cả ra.

“Đúng rồi. Nếu vậy tại sao thương đoàn vẫn còn tồn tại? Bá tánh Quan Lâm truyền tống đến kinh thành buôn bán da sừng móng vuốt yêu thú, rồi quay về đây chẳng phải được rồi sao?”

Nguyễn Đông Thanh càng nghĩ càng thấy lạ.

Vũ Tùng Lâm cũng không có đáp án, chỉ nói rằng lão chưa từng nghĩ đến chuyện này, nên không cách nào cho tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng được.

Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, nói:

“Đa tạ tướng quân đã giải thích. Thắc mắc của tại hạ thì cứ để tại hạ đến Cổ Long thành, thấy tận mắt nghe tận tai, có lẽ sẽ có lời giải đáp.”

oOo

Quãng đường đến Thượng Thủy quan Hồng Đô dùng thuật đằng vân, thành thử chỉ mất nửa canh giờ đã đến nơi. So với lần trước đánh xe bò lội bộ thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa, từ Thủy Thượng quan về Cổ Long thành có thể truyền tống đường thẳng, không cần phải đi thêm một chặng Quảng Lăng, hơn nữa không cần xuyên qua biên giới giữa các nước. Thành thử, Nguyễn Đông Thanh vừa đưa công văn của Vũ Tùng Lâm ra là lính lác ở Thủy Thượng quan đã sắp xếp cho hắn luôn một suất.

Thế là, ngay đầu giờ chiều hôm đó, ba người Nguyễn Đông Thanh đã đến Cổ Long thành.

Thực ra, nói cho đúng thì là ba người và một con mèo.

Nguyễn Đông Thanh không ngờ cô mèo máy Hồng Đô lại lén bế con Cải Thảo theo, đến lúc phát hiện thì đã ở cách Quan Lâm cả ngàn dặm đường. Chẳng có nhẽ lại để một con mèo béo ục ịch tự mình chạy về?

Thế là, một cách bất đắc dĩ, gã đành phải đồng ý cho con Cải Thảo ở lại kinh thành.

Khác với thái độ trung dung của mấy tay lính canh ở Thủy Thượng quan, vừa đặt chân đến kinh thành là Bích Mặc tiên sinh đã được chào đón bằng mấy ánh mắt khinh khỉnh, rẻ rúng chẳng những của đám lính lác mà còn của người xung quanh. Tên lính phụ trách phòng vệ truyền tống trận hất hàm, nói bằng cái giọng đầy vẻ bề trên:

“Công văn?”

Nguyễn Đông Thanh cũng chẳng buồn chấp nhặt với hắn, làm đúng lời đưa công văn trong túi gấm ra.

Tên lính bĩu môi, nói:

“Ra là thằng nhà quê ở cái chỗ chim chả thèm ỉa. Rồi rồi. Cút sang một bên. Đừng có để cái mùi nghèo của ngươi dính lên người ông đây, chặn đường phát tài của tao thì mạng cả họ nhà mày cũng chả đền nổi đâu.”

Nguyễn Đông Thanh thấy thằng nhóc Trương Mặc Sênh tuổi trẻ khí thịnh, chính đang chuẩn bị hơn thua miệng lưỡi với tên lính, bèn đưa tay ngăn lại, lắc đầu.

Tiểu Thực Thần bĩu môi, lầu bầu:

“Mắt chó coi người thấp, nếu không phải nể mặt tiên sinh thì tiểu tử đã cho hắn một bài học rồi.”

“Bỏ đi. Chỉ đâu mà buộc ngang trời, tay đâu mà bịt miệng người thế gian? Họ thích nhìn ta bằng nửa con mắt thì cứ để họ nhìn, can hệ gì tới ta?”



Nguyễn Đông Thanh cười.

Nếu tên lính định giở thói cửa quyền ăn chặn hay hành hung đánh đập thì chắc chắn hắn sẽ nổi máu liều lên gàn, thế nhưng ba cái chuyện khinh khi coi rẻ này, từ khi ra ngoài xã hội đến giờ Nguyễn Đông Thanh gặp như cơm bữa.

Gã cũng chẳng còn là thiếu niên như Trương Mặc Sênh nữa, thấy chẳng việc gì phải nổi nóng vì sự vô văn hóa của kẻ khác cả,

Giống như nghĩ đến chuyện gì, Bích Mặc tiên sinh lại nhếch miệng, cười một nụ cười hơi bất đắc dĩ:

“Chắc tên này thấy mình đến từ ải Quan Lâm nên chẳng buồn đòi tiền hối lộ của mình luôn đây mà.”

Ba người một mèo thấy cũng còn hai ba canh giờ nữa mới tối, bèn quyết định đi dạo đó đây trong thành, vừa tìm nhà trọ luôn. Cứ như Vũ Tùng Lâm kể thì những thành năm ngoái có xếp hạng cao sẽ được sắp xếp dịch trạm nghỉ ngơi, có kẻ hầu người hạ không thua gì sứ đoàn ngoại quốc. Quán quân năm ngoái thậm chí có cả một toà biệt viện ưu nhã trong Cổ Long thành để nghỉ ngơi.

Mà những thành xếp hạng thấp như ải Quan Lâm thì chỉ có nước tự tìm chỗ thuê trọ, chẳng ma nào thèm ngó ngàng.

Thế nhưng, thái độ bỏ mặc không quản này của triều đình lại không mưu mà hợp với ý định của Nguyễn Đông Thanh. Lần này đến Cổ Long thành ngoại trừ để thi Mỹ Thực Tiến Vua, gã còn muốn điều tra dân tình thế thái xem vì nguyên cớ gì vật giá nơi này lại đắt đến vậy. Nếu triều đình tiếp đón quá niềm nở, cử kẻ hầu người hạ thì lại trở thành giam lỏng, theo dõi mấy người bọn họ.

Nguyễn Đông Thanh tạt vào một hàng nước của một cụ già tóc đã bạc trắng, miệng móm, mắt mờ, song có vẻ tai bà hãy còn thính lắm. Anh chàng vừa kéo ghế ngồi, bà đã đon đả cười:

“Khách đến đấy hở? Chắc là khách phương xa đúng không?”

“Sao cụ biết tại hạ từ nơi khác đến?”

Nguyễn Đông Thanh cười.

Bà cụ hàng nước cũng cười đáp lại. Nụ cười của bà làm lộ cái miệng đã chẳng còn chiếc răng nào trên cả hai hòm, những vết chân chim ở khóe mắt xô vào nhau càng lộ rõ hơn trên nước da điểm xuyết những đốm đồi mồi. Cụ bà nâng ấm, rót nước cho Đông Thanh, nói:

“Quán này của bà chỉ có khách quen, cậu kéo ghế mà không chào hỏi gì đến tên bà thì chỉ có người từ nơi khác đến mà thôi.”

Bích Mặc tiên sinh “à” một tiếng, lại hỏi:

“Đúng rồi, thưa bà, ở đây đường đi lối lại ra sao? Đâu thì có nhà trọ? Mong bà chỉ cho.”

“Cậu từ đâu tới?”

Bà cụ hàng nước chẹp miệng, hỏi.

Nguyễn Đông Thanh đáp:

“Tại hạ đến từ ải Quan Lâm ở phía bắc, sát cạnh Lục Trúc Hải. Dám hỏi cụ vì sao lại cần phải biết tại hạ đến từ đâu?”

“Cậu có điều chưa biết, Cổ Long thành có chín vòng, cứ mỗi vòng là một quận, quận Nhất trong cùng, quận Cửu ngoài cùng, vật giá cũng theo đó mà phân chia từ đắt đến rẻ. Cậu đến từ thành biên giới, ở quận Cửu ngoài cùng nhất thì giá cả là hợp lý nhất rồi.”

“Vậy đa tạ bà.”

Nguyễn Đông Thanh nói lời cảm ơn, đoạn đứng dậy. Lần này hắn tới chỉ muốn hỏi đường, cũng không khát nước, thành thử từ đầu tới giờ chén trà bà cụ rót ra hắn chưa hề động môi. Trương Mặc Sênh và Hồng Đô nhìn nhau một cái, cũng không ai rớ đến chén trà.

Bà cụ giống như nghe thấy tiếng gã động thân, thế là vội vàng lên tiếng:

“Ấy này. Trả tiền nước rồi hẵng đi đã chứ!”

“À vâng. Con gửi cụ.”

Nguyễn Đông Thanh thảy mấy đồng xu lên bàn, đang tính đi dạo lang thang tiếp, thì đã nghe tiếng bà cụ cất lên the thé:

“Ơ cái thằng này? Mày đuổi ăn mày đấy à?”

Chẳng còn cái vẻ sởi lởi hiền từ ban nãy nữa. Mụ già hàng nước cất cái giọng chanh chua lên, đôi mắt híp cũng lóe ra một ánh nhìn bất thiện.

“Chặt chém à?”

Nguyễn Đông Thanh giật mình một cái, quay đầu nhìn lại.

Kỳ thực, ấn tượng ban đầu của gã với bà cụ rất tốt, thành thử hắn cũng không muốn bà cụ hàng nước này là một tay “đồ tể” chặt chém khách hành hương một chút nào. Nhưng hiện giờ, xem ra viễn cảnh hắn không muốn thấy nhất cũng đã xảy ra.