Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 91




Phùng Thanh La ở lại Lão Thụ cổ viện một tối, tâm sự cả đêm với hai người Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà.

Sáng hôm sau, cô nàng chào từ biệt ba đồ đệ và Trương Mặc Sênh để quay lại Quan Lâm. Dù nói thế nào đi nữa thì Lê Tam Thành cũng là thái tử Đại Việt, hơn nữa quan hệ giữa y và Phùng Thanh La vẫn chưa thể nói là hỏng bét được. Thân là thánh nữ Kiếm Trì, cô nàng không vuốt mặt cũng vẫn phải nể mũi, không thể làm y xấu hổ quá được.

Một hôm thì còn có thể nói là Bích Mặc tiên sinh giữ lại, nhưng lâu quá thì cũng không dễ ăn nói.

Trước khi Phùng Thanh La lên đường, Trương Mặc Sênh còn len lén dấm dúi đưa cho cô nàng một cái nhẫn trữ vật, nói:

“Bên trong có một ít trà sữa để dùng trên đường.”

“Biết rồi. Tạm biệt.”

Phùng Thanh La nói xong, ngự kiếm bay về phía ải Quan Lâm. Tiểu Thực Thần đứng ở cửa núi nhìn theo mãi đến lúc bóng nàng khuất sau những áng mây mới thẫn thờ quay về.

Nào ngờ, mới đi được mấy bước, thì đã thấy hai bà sư tỷ đứng cười tủm tỉm.

Tạ Thiên Hoa vỗ tay, nói:

“Chúc mừng thiếu trang chủ dùng trà sữa khiến giai nhân đổ đứ đừ. Xứng đáng được gọi là Trương Tiểu Hàn Thiên.”

“Quá khen. Ấy nhầm. Hai vị sư tỷ nói đùa. Tiểu sư đệ ta chẳng qua thấy Thanh La sắp đi nên mới cố tình làm thêm một chút. Ba người chúng ta ở cổ viện với nhau, ngày tháng còn dài, lúc nào hai vị sư tỷ thích uống cứ bảo Mặc Sênh một tiếng là được.”

Trương Mặc Sênh vội vàng nói.

Đỗ Thải Hà bỗng nhiên bổ ra một dao:

“Ngày tháng còn dài, chẳng nhẽ là muốn bồi dưỡng tình cảm sao? Chưa nói nhị sư tỷ là danh hoa có chủ, người làm tam sư muội ta đây tính tình rất ích kỷ, không chịu hai gái một chồng đâu.”

Tạ Thiên Hoa không ngờ cô sư muội này ra đòn không phân địch ta, có thể nói là ai cũng dính đao, lục thân bất nhận, lục thần bất phân, bèn hắng giọng:

“Sư muội giỏi lắm, uổng công sư tỷ bình thường thương em như vậy.”

“Không dám. Sư tỷ cũng đâu có cần em thương đến, chỉ cần đại sư huynh thôi.”

Thế là...

Dưới chân núi, bùa bay tứ tung, thần quang lấp lóe.

Trương Mặc Sênh vừa hụp đầu tránh, vừa chạy vào trốn trong chuồng gà, vừa vặn trông thấy con dâm kê đang ôm đầu ngồi co ro một góc, không dám lại gần mấy con gà non đang lon ton chạy trong chuồng, mới cười:

“Anh gà, cho tránh tạm một lúc đi, cảm tạ.”

Kê tinh:

“Cái viện này toàn là quái vật! Ông trời, sau này ta không dám trà trộn vào thành có ý xấu xa nữa. Ta muốn về nhà!!!”

oOo

Sau đó mấy ngày, Lão Thụ cổ viện lấy lại sự yên bình thường ngày.



Trương Mặc Sênh tiếp tục ôm phòng bếp không chịu đi, có ngủ cũng mắc võng ngủ thẳng trước thềm nhà Nguyễn Đông Thanh. Ba vị đồ đệ kẻ tinh nghiên tiểu thuyết, người chăm gà, người học toán, ai làm việc nấy.

Thành ra, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lại trở thành người nhàn rỗi nhất.

Kể từ khi có Trương Mặc Sênh đến, Nguyễn Đông Thanh dứt khoát quăng toàn bộ việc nấu nướng cho cậu ta. Thế là, Bích Mặc tiên sinh bắt đầu cuộc sống sinh hoạt thần tiên sáng dậy có cơm sẵn, tối về chỉ việc bưng bát lên ăn.

Song, gã cũng không quên bảo ba đồ đệ dựng sẵn một cái chuồng to dưới chân núi, chuẩn bị làm chỗ trú cho đàn bò Mỹ Vị sơn trang mang đến. Lần này có thêm Đỗ Thải Hà, cô nàng lại học được thuật Người Giấy của Long Hổ sơn, có thể nói là người đông thế mạnh. Thành thử, chỉ một buổi là đã hoàn thành tươm tất công việc.

Chuồng làm xong, Nguyễn Đông Thanh cũng cho con bò già dọn nhà xuống chân núi.

Trước đây, vì dưới chân núi không có ai trông coi nên gã mới phải dựng chuồng cho bò trong cổ viện. Bây giờ đã có đám đệ tử túc trực ngày đêm, Nguyễn Đông Thanh cũng yên tâm đá con bò ra khỏi cổ viện, khỏi phải ngửi mùi phân bò cả ngày.

Lại qua mấy hôm...

Rốt cuộc, bò do Mỹ Vị sơn trang cấp cũng đã đến.

oOo

Quách Vân Hưng tự mình dẫn đội, hộ tống hai mươi con bò cưỡi mây thẳng đến Lão Thụ cổ viện.

Trương Mặc Sênh từ sáng đã nhận được truyền âm, nên đã đứng chờ sẵn ngay chỗ cửa núi. Khổ Phong phong chủ khi trước – tân nhiệm trang chủ bây giờ – dắt dây cương đáp xuống trước ngọn núi vô danh, chắp tay:

“Thiếu trang chủ, bò đã chuẩn bị xong xuôi rồi đây.”

“Ồ, làm phiền Quách trang chủ rồi.”

Tiểu Thực Thần khịt mũi, nhận lấy cương bò. Cậu chàng kiểm tra một lượt, thấy những con bò Mỹ Vị sơn trang đưa đến đều là giống bò quý, trong mình mang huyết mạch Ngũ Sắc Thần Ngưu, giá trị có thể nói là liên thành. Trương Mặc Sênh tuy không nắm rõ giá cả thị trường, nhưng có thể thấy để lấy vào tay hai mươi con bò quý này trong thời gian ngắn, Mỹ Vị sơn trang cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.

Song, Trương Mặc Sênh không vì thế mà có sắc mặt hòa hảo dễ chịu với Quách Vân Hưng. Trái lại, cậu chàng trước sau như một chỉ chưng cái mặt như ớt ngâm ra, vừa nhìn qua là có thể biết “gia chủ đang khó ở, chớ lại gần”.

Tuy nói Dương Huyền chủ động vì trù đạo mà nhường lại vị trí trang chủ, rời khỏi Mỹ Vị sơn trang, nhưng làm cha con mười mấy năm, Trương Mặc Sênh đương nhiên không ưa gì kẻ đã hại ông ấy.

Quách Vân Hưng lắc đầu:

“Hổ thẹn. Quách mỗ gần đây sầu tư khổ tưởng, tự thấy không xứng với hai chữ trang chủ. Hành động của Dương đại ca khi đó thực khiến ta hổ thẹn vô cùng. Quách mỗ chỉ là tạm ngồi lên cái ghế trang chủ thay Dương Huyền đại ca, chờ thiếu trang chủ đủ tuổi kế vị thôi.”

“Đừng mèo khóc chuột nữa. Muốn gặp ông già thì đến ải Quan Lâm ấy. Đừng làm phiền bản thiếu và Bích Mặc tiên sinh làm đại sự.”

Trương Mặc Sênh hừ lạnh, dắt bò vào chuồng, không lý gì tới lão nữa. Cậu chàng không phải đứa đần, đủ hiểu chuyện để biết kỳ thực Quách Vân Hưng không cần phải đích thân đi đến Lão Thụ cổ viện. Cho dù hiện tại Bích Mặc tiên sinh là đối tượng lấy lòng của Ngũ Vị sơn, thì chỉ phái một hai phong chủ đến là đủ.

Thành thử, Quách Vân Hưng lần này tự mình mang bò đến đây chẳng qua là mượn một cái cớ mà thôi.


Về phần nguyên nhân tại sao lão phải làm thế, Tiểu Thực Thần có thể đoán được một hai. Cậu chàng tuy ghét họ Quách, thế nhưng cuối cùng người có quyền lên tiếng trong chuyện ân oán hai bên này vẫn là Dương Huyền. Trương Mặc Sênh còn chưa tự cho là đúng đến mức tước đoạt cái quyền tự quyết này của nghĩa phụ.

Quách Vân Hưng vái một cái, đoạn đằng vân bay về phía ải Quan Lâm.

“Đa tạ thiếu trang chủ thành toàn. Quách mỗ cáo lui, không làm phiền đến cậu nữa.”

Trương Mặc Sênh dậm chân, đấm mạnh vào cây trúc bên đường một cái, không biết quyết định này của mình là đúng hay sai nữa.

Hít sâu một hơi dài...



Cậu chàng quyết định quăng những chuyện ân oán của thế hệ trước ra sau đầu.

Chuyện của nghĩa phụ thì để nghĩa phụ giải quyết. Hiện tại, Tiểu Thực Thần còn một nhiệm vụ quan trọng hơn đó là cùng Bích Mặc tiên sinh lo chuyện dự hội Mỹ Thực Tiến Vua.

oOo

“Tiên sinh! Bò đến rồi.”

“Vậy sao? Tốt lắm.”

Nguyễn Đông Thanh nhổm dậy, phủi áo, sau đó cùng Trương Mặc Sênh xuống núi.

Đám bò thần co cụm lại với nhau trong chuồng, không con nào dám lại gần con bò vàng già đang đủng đỉnh gặm cỏ cả. Bích Mặc tiên sinh nhìn thấy thế, gật gù, nói:

“Ài. Xem ông bạn già của ta bị chúng nó kỳ thị xa lánh chưa kìa. Đúng là bò tốt có khác, tránh con bò thường của mình như tránh ghẻ vậy.”

Trương Mặc Sênh:

“...”

Bò thần:

“...”

Tiểu Thực Thần len lén nhìn bò già, thấy nó chẳng hề tỏ ra khó chịu hay bất mãn tí nào, mới thở phào một cái, nói:

“Tiên sinh. Không biết món tiên sinh định làm phải xử lý ra sao?”

Cái mặt mo của Nguyễn Đông Thanh đỏ lên, thầm chửi không rõ tại sao dạo này trí nhớ kém đi ghê thế. Hồi hôm đi mua đồ về, chính ra hắn định đưa luôn công thức làm nem chua cho Trương Mặc Sênh nghiên cứu, thế nhưng lùng bùng chuyện Phùng Thanh La thế nào lại quên béng đi mất. Mấy ngày nay hưởng thụ cơm bưng nước rót sướng rủn cả người, thành ra cũng không nhớ ra được luôn.

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta ho khan một tiếng, chữa ngượng:

“Chẳng là món này vốn sử dụng thịt lợn, nhưng vì hoàng thượng còn có biệt hiệu ở dân gian là Trư Đế, dùng món ủn ỉn đấy nó không hay cho lắm. Thế nên tại hạ dành ra mấy ngày nay cẩn thận suy nghĩ, hoàn thiện cách dùng thịt bò để thay vào. Vừa đúng dịp xảo hợp, hôm nay nghiên cứu vừa có thành tựu thì Mỹ Vị sơn trang cũng đem bò đến.”

“À... ra vậy.”

Trương Mặc Sênh đương nhiên không tin cái “xảo hợp”, “đúng dịp” của Bích Mặc tiên sinh. Theo cậu chàng thì Nguyễn Đông Thanh chỉ sợ là còn muốn thử lòng cậu ta và sơn trang thêm một thời gian, đến hôm nay thời cơ chín muồi mới chịu lấy phương pháp ra.

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thấy ngữ khí của Tiểu Thực Thần là lạ, lại hiểu thành cậu ta nhìn thấu mấy ngày nay hắn đãng trí chây lười, mới hắng giọng ho khan một tiếng, đổi chủ đề:

“Được rồi, bây giờ tại hạ sẽ nói cách làm món nem chua này cho thiếu trang chủ. Cậu còn nhớ lần trước lúc nói về thịt sống, tại hạ có nhắc đến vi sinh vật hay không?

“Có, tiên sinh. Tiểu tử còn nhớ cả ký sinh trùng nữa. Có phải khi làm chúng ta cũng cần tránh bọn chúng hết sức hay không?”

Trương Mặc Sênh thấy Bích Mặc tiên sinh rốt cuộc cũng muốn “truyền đạo”, lập tức nghiêm túc ngưng thần, căng tai ra nghe chỉ sợ sẽ bỏ sót mất chữ nào.

Nguyễn Đông Thanh cười, lắc đầu:

“Không. Lần này chúng ta sẽ dùng chính vi sinh vật để làm chín món này.”