Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 8




Tạ Thiên Hoa đi xuống chân đồi, vừa khéo được thấy một cảnh dở khóc dở cười.

Giữa một khoảnh đất rộng cỡ mười trượng, dài mười hai trượng, Bích Mặc tiên sinh thần bí khó lường chính đang thở hồng hộc chẳng ra hơi. Lúc này tay áo y sắn ống cao ống thấp, quần cũng xắn cái dưới mắt cá cái quá bắp đùi. Búi tóc củ hành giờ xõa tung, lòa xòa, bết dính mồ hôi và bùn đất.

“Mấy con... trời đánh thánh đâm... chúng mày... giỏi lắm.”

Nguyễn Đông Thanh vừa thở không ra hơi, vừa chủi mấy con gà đang chạy tung tóe trong sân.

Tạ Thiên Hoa vừa liếc mắt đã phát hiện té ra trong số gà có một con kê tinh, có lẽ do loạn nên lẩn được vào thành. Do uy áp của hai đại yêu tỏa ra khiến thần hồn nó không chịu nổi, hóa điên hóa khùng, theo bản năng chỉ muốn bỏ chạy.

Kê tinh chẳng khác nào tiên trong bầy gà, thế nên nó vừa hoảng lên, đám gà cùng chuồng cũng bị ảnh hưởng.

Thế nhưng, bất chấp đám gà chạy thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái rào vừa thưa vừa nghiêng nghiêng xẹo xẹo cắm trên đất. Còn Nguyễn Đông Thanh thì cứ vắt cổ lên đuổi mà không sao tóm nổi, cứ thở hồng hộc, trông quả thật giống hệt một thư sinh yếu đuối.

“Tiên sinh... không biết... có thể để tôi hỗ trợ hay không?”

Tạ Thiên Hoa ngập ngừng mãi, cuối cùng mới dám lên tiếng.

Vừa nói, trong lòng cô nàng lại vừa nghĩ, Bích Mặc tiên sinh là nhân vật như rồng phượng ở nhân gian, thế mà lại không tiếc thân phận, chẳng màng hình tượng, cho cô nàng xem một cảnh chật vật và xấu hổ đến thế này của mình.

Nếu nói không phải y cố tình muốn chỉ điểm, có đánh tan hồn vỡ phách thì Tạ Thiên Hoa cũng không tin.

Nguyễn Đông Thanh đưa tay áo lau mồ hôi, nói:

“Những chuyện phàm trần này để cánh thường dân bọn tôi làm được rồi, không dám phiền tới tiểu thư.”

“Tiên sinh, ngài cũng biết tiểu nữ là người tu luyện, loại chuyện này đối với tôi mà nói chỉ là chuyện động một đầu ngón tay là được. Huống hồ, nói sao thì nói, tiên sinh cũng là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ. Chẳng nhẽ tiên sinh được làm quân tử, còn tiểu nữ chỉ đành làm kẻ bất nghĩa hay sao?”

Tạ Thiên Hoa vội vàng đáp.

Chứng kiến Nguyễn Đông Thanh trợn tròn mắt, dùng ánh mắt kinh ngạc như vừa nghe thấy chuyện quái dị nhất trên đời ra nhìn mình, trong lòng cô nàng bỗng dưng nhảy lên một cái. Trong đầu Tạ Thiên Hoa, một tia sáng lóe lên.

“Lẽ nào tiên sinh vì chán ghét giới tu hành coi mạng người như cỏ rác, coi bội tín phi nghĩa là chuyện thường tình nên mới đến đây dùng thân phận người phàm ẩn cư?”

Nghĩ đến đây, cô nàng không khỏi tự hỏi...

Nếu Nguyễn Đông Thanh không phải nhân vật một tay che trời, liệu Tạ Thiên Hoa sẽ nói chuyện tín nghĩa đền ơn với gã hay sao? Có lẽ tám chín phần mười sẽ chỉ dùng tư thái từ trên nhìn xuống, cùng lắm là xem như bố thí cho ăn mày, cho y một chút xíu cơ duyên mà thôi.

“Tiên sinh trong lòng có thiên hạ thương sinh, ta lại vẫn luôn dùng cách nghĩ của người tu luyện đối đãi, hèn gì tiên sinh không đoái hoài gì đến.”

Tạ Thiên Hoa nghĩ đến đây, bèn thở phào một hơi.

Cũng may, nhận ra kịp thời.

Nếu không chỉ e là vô duyên với Bích Mặc tiên sinh rồi.

Tạ Thiên Hoa bèn nhón chân, bước vào trong khoảnh đất mà Nguyễn Đông Thanh đã rào sẵn.

Đã ngộ ra “nguyên nhân” khiến Bích Mặc tiên sinh quyết định ẩn cư ở đây, Tạ Thiên Hoa bèn lập tức từ bỏ ý định sử dụng thuật pháp bắt gà. Tuy Nguyễn Đông Thanh không nói gì, nhưng cô nàng dám chắc nếu mình còn không biết điều, tiếp tục xử dụng tu vi thì cơ hội thỉnh giáo cuối cùng cũng sẽ mất.

Tiền bối, xem đây.

Thiên Hoa nhất định không để người thất vọng đâu!

Cô nàng bèn rảo chân, vồ về phía bầy gà, chẳng thèm để tâm đến vạt áo lấm lem bùn đất. Tuy là không dùng đến chân khí, thuật pháp, nhưng Tạ Thiên Hoa dù sao cũng là Thanh Tước hóa hình, tố chất cơ thể vượt xa tu sĩ nhân loại cùng cấp. Chỉ thấy cô nàng lóe một cái là nhào đến phía đông, nhoáng một cái lại nhảy sang phía tây. Hai tay cứ thoăn thoắt lấy dây buộc chắc hai chân đám gà lại.

Mà kê yêu sau khi cảm nhận được hơi thở của Thanh Tước thì lập tức lăn đùng ra đất.

Xỉu.

Tạ Thiên Hoa tóm cổ con gà trống tinh, lắc đầu, chẹp miệng.

Tên này chắc chắn là bị sao quả tạ chiếu mạng, bằng không chẳng thể nào lại xui xẻo đến thế được. Buổi sáng còn đang đi nhặt lông vũ của Thanh Tước, thuận tiện trà trộn vào ải Quan Lâm. Thế mà hiện giờ đã bị đến hai đại yêu quái nhìn chằm chằm, còn phải đối mặt chính diện với một Thanh Tước bằng xương bằng thịt nữa.



Có thể nói...

Lên voi xuống chó.

Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi, sau đó vội vàng quay sang chỗ Bích Mặc tiên sinh đang đứng, nói:

“Tiên sinh. Xong rồi.”

Nguyễn Đông Thanh hí hửng chạy đến, dỡ con gà trống từ tay Tạ Thiên Hoa, cười:

“Quý hóa quá. May nhờ có tiểu thư.”

Nói đoạn, gã lại dùng ngón tay ngắt một sợi lông cánh của kê tinh, hục hặc:

“Có giỏi thì chạy nữa đi xem nào cái đồ khủng long hàng lỗi!”

“Khủng long?”

Vừa nghe đến hai chữ này, Tạ Thiên Hoa bèn vội vàng rụt chân lùi lại một bước, sự sợ hãi đến từ bản năng cơ hồ tan ra theo máu, truyền khắp cả người.

Rồng – là loài yêu thú mạnh nhất trong trời đất, thống ngự tất cả sông núi hồ biển, thủy tộc thiên hạ đều suy làm tôn.

Trong số rồng, thì có một loại hung tợn thành tính, lấy đồng loại làm thức ăn, chiến lực thông thiên, cực kì khủng khiếp. Bọn chúng được gọi là Khủng Long, cũng có nơi gọi là Cuồng Long. Phía bắc Lục Trúc Hải có truyền thuyết rằng năm xưa Thần Long sinh ra thủy tộc, Tiên Phượng sinh ra cầm điểu. Một nước chẳng thể có hai vua, hai bên tất nhiên có một trận đại chiến long trời lở dất.

Cuồng Long sở dĩ không bị long tộc xa lánh, ấy là bởi trong đại chiến Long Phượng lập được công lao hãn mã.

Tộc Thanh Tước xuất phát từ Khổng Tước, mà Khổng Tước lại có uyên nguyên với Phượng Hoàng. Thế nên, Tạ Thiên Hoa được biết Long Phượng đại chiến không phải là truyền thuyết, mà Cuồng Long cũng tám chín phần là có thật.

“Chắc chắn! Không thể sai được! Bích Mặc tiên sinh chắc chắn là người tồn tại từ thời Long Phượng đại chiến!”

Thế nhưng...

Nghe lời Nguyễn Đông Thanh nói thì gà và khủng long dường như lại có cùng nguồn gốc với nhau?

Chuyện này sao có thể?

Tạ Thiên Hoa dậm chân, hai tay nắm chặt, trong lòng cắn rứt mãi không biết có nên lên tiếng hỏi hay không. Phải mất một lúc lâu, cô nàng cuối cùng không nhịn nổi sự tò mò, bèn hắng giọng một cái:

“Tiên sinh nói khủng long hàng lỗi là có ý gì? Tiểu nữ vô tri, không biết ngài có thể giải hoặc một hai?”

oOo

Nguyễn Đông Thanh cảm thấy tam quan của mình về tu tiên giới gần như sụp đổ trong nháy mắt.

Không phải thế giới tu tiên khôn sống mống chết, người lừa ta đoạt, không ai nói đạo lý với kẻ yếu sao?

Ngày hôm nay chẳng hiểu từ đâu rơi xuống một người tu luyện chẳng những hòa đồng thân thiện, lại có ơn báo ơn, thân thiện dễ gần.

Chỉ là...

“Sao lại quên béng mất thế hả giời? Sao mày ngu thế Đông Thanh? Ở thế giới tu tiên “long” không phải từ có thể dùng một cách bừa bãi. Lần này thì vạ miệng rồi.”

Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, đáp:

“Chỉ là một suy luận của tại hạ, nói ra e là tiểu thư sẽ chê cười.”

Nói đùa.

Thế giới duy tâm, đến phượng hoàng còn đẻ ra đại bàng với chim công, rồng tiên kết hợp còn đẻ ra con người được.

Lấy di truyền học và tiến hóa ra nói cho chó à?

Hơn nữa, yêu thú hóa hình xong, không thiếu trường hợp cùng con người kết thành phu phụ, sinh con đẻ cái như thường. Bên trong ải Quan Lâm cũng chẳng thiếu bán yêu đang tất tả mưu sinh sớm tối chiều hôm. Khoa học nào giải thích cho nổi?

“Không. Không. Tiểu nữ cầu còn không được, xin rửa tai lắng nghe, sao lại chê cười?”



Tạ Thiên Hoa đáp, thần sắc vẫn bình thản như thường, chỉ có đôi tay là hơi nắm chặt vào nhau.

Không rõ là lí do gì.

Nguyễn Đông Thanh nhún vai.

Ngày trước hắn cũng không thích đọc mấy quyển sách tâm lý học, đọc vị người khác cho lắm, EQ lại thấp, thành ra có nhìn đến sáng cũng chẳng biết rốt cuộc Tạ Thiên Hoa đang nghĩ gì.

Dù sao, nàng ta có nghĩ gì thì cũng không liên quan đến gã.

Nguyễn Đông Thanh bèn hắng giọng, bắt đầu giải thích cho Tạ Thiên Hoa về quá trình tiến hóa từ bò sát thành chim.

“Trước hết, xin phép giải thích thế nào là biến dị sinh học và chọn lọc tự nhiên...”

Về phần cô nàng sau khi nghe xong sẽ có phản ứng gì?

Chắc là cười nhạo mình vô tri mà thôi.

Nguyễn Đông Thanh tự nhủ.

oOo

“Sinh vật biến đổi qua từng thế hệ để phù hợp với môi trường? Gọi là tiến hóa?”

“Hàng chục vạn, thậm chí hàng trăm vạn đời?”

Tạ Thiên Hoa nhìn Nguyễn Đông Thanh bằng vẻ mặt chết trân, cơ hồ không dám tin vào điều mình vừa nghe. Tiên thú tuổi thọ cực kỳ dài, có những loài huyết mạch cao quý, vừa sinh ra đã thọ ngang trời đất.

Thế nhưng...

Bích Mặc tiên sinh lại nói cái chuyện “tiến hóa” này phải xảy ra qua hàng chục vạn đời con cháu, biến đổi từ từ từng chút từng chút một.

Chuyện này xa xưa đến mức độ nào, Tạ Thiên Hoa thậm chí không tài nào tưởng tượng nổi.

Song, cô nàng không nghi ngờ những gì hắn nói.

Bởi lẽ: con người chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Loài người tu vi nông cạn, tuổi thọ ngắn ngủi, nhục thể yếu ớt. Thế nhưng lại càng lúc càng sinh ra lắm thiên kiêu anh tài, đản sinh vô số thần thể tiên mạch truyền thừa. Trong đại chiến Phản Thiên, thậm chí còn được thiên đạo công nhận là thiên địa chi linh, khiến vạn vật phải lấy hình người mới có thể vấn đỉnh bước cao nhất của tu hành.

“Thể theo cách nói của tiên sinh, Chiến Thần Chi Thể của Lý Huyền Thiên chẳng phải cũng do tiến hóa mà sinh ra hay sao?”

“Yêu thú chúng ta theo đuổi trường sinh, tuy mỗi cá thể đều có tuổi thọ vô cương, nhưng vô hình trung lại khiến tộc đàn dậm chân tại chỗ?”

Tạ Thiên Hoa càng nghĩ, càng lún sâu vào, thì lại càng sợ hãi những chuyện có khả năng xảy ra trong tương lai. Phản Thiên chi chiến, nhân tộc đã thắng một phen, chèn ép vạn tộc. Nếu như lại trôi qua trăm vạn, ngàn vạn năm.

Huyền Hoàng giới há lại còn chốn dung thân cho các tộc khác nữa?

Lại nghe Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, cười:

“Tựu chung, theo thuyết tiến hóa, vô luận là con người hay cầm điểu, bò sát hay dã thú thì đều có chung một tổ tiên từ thời xa xôi viễn cổ nào đó. Thậm chí, có khi phượng hoàng khéo cũng là do một loài rồng nào đó tiến hóa mà thành cũng không chừng.”

Ầm.

Tạ Thiên Hoa ngây người.

Cô nàng cảm thấy dường như mình vừa nghe được bí mật thượng cổ kinh khủng khiếp nào đó.

Lời này truyền ra, ắt sẽ khiến phượng hoàng tộc nổi giận, truy sát người này đến chân trời góc bể.

Bích Mặc tiên sinh...

Quả thực sâu không thể lường nổi.