Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 79: Phụ Chương Valentine: Lễ Tình Nhân Ở Lão Thụ Cổ Viện (1)




[Câu chuyện xảy ra sau khi nhóm Nguyễn Đông Thanh từ đại Tề trở về ít lâu, trước khi đại hội Mỹ Thực Tiến Vua diễn ra (nếu muốn đặt vào dòng thời gian của chính truyện thì sẽ là sau chương 90: trước chương 95: ). Số chương để theo đúng như trong bản thảo. Có thể coi đây là phần ngoại truyện đăng cuối arc 1/quyển 1 của truyện. Tóm tắt nội dung chính mà không có spoiler thì đại khái Võ Bảng hội lúc này đã kết thúc, mà Nguyễn Đông Thanh cũng về cổ viện, dẫn theo Tiểu Thực Thần Trương Mặc Sênh]

Nguyễn Đông Thanh vác cái mặt hãy còn ngái ngủ ra ngoài, ngáp một tiếng dài. Hắn đưa tay gãi gãi gáy, chợt có tiếng cười khúc khích truyền đến từ gian phòng phía tây cách đó không xa:

“Chịu dậy rồi đấy à, Bích Mặc tiên sinh?”

“Hôm nay không phải đi dạy mà. Sao ngạc nhiên thế cô hàng xóm?”

Nguyễn Đông Thanh mò đến bên cái giếng đá cạnh cây cổ thụ, đang định múc nước rửa mặt, thì Hồng Vân đã chốt cho một câu làm hắn thiếu điều ngã lộn cổ xuống giếng:

“Không. Chẳng qua là có vài đứa... đệ tử của tiên sinh có đôi điều thắc mắc về lễ tình nhân đó thôi.”

Ngụm nước súc miệng phụt ra ngoài cả mét, Bích Mặc tiên sinh vội lấy tay áo lau miệng, lầu bầu:

“Cái... Mấy cái đứa này. Không thể chuyện gì cũng hỏi giáo viên như vậy. Mình có phải vạn năng quái đâu.”

Chợt, hắn trợn mắt, nhận ra một chi tiết quan trọng trong câu nói của Hồng Vân.

Nguyễn Đông Thanh lừ lừ quay lại, nhìn cô hàng xóm với ánh mắt đầy chất vấn:

“Này cô hàng xóm, cô vui lòng cho tôi biết ai là người đã dạy chúng nó ba chữ ‘lễ tình nhân’ có được hay không?”

Hồng Vân lảng đi chõ khác, miệng cố huýt sáo tỏ ra vô tội:

“Bổn cung vô can.”

Chỉ tiếc là nàng ta hoàn toàn không biết cách thổi sáo, thành thử từ đôi môi đỏ chỉ phát ra những tiếng “xùy xùy” yếu ớt.

“Cô xuỵt chó đấy à?!!”

Nguyễn Đông Thanh nghiến răng trèo trẹo, nắm tay vừa giơ lên, thì Hồng Vân đã kêu thất thanh:

“Bớ người ta! Vũ phu! Hộ giá!”

oOo

Cuối cùng, Nguyễn Đông Thanh vẫn quyết định gọi mấy đứa học trò lại. Trong mắt hắn, kể từ lúc nhận ba đứa học trò và bưng cậu thiếu trang chủ từ Mỹ Vị sơn trang về, hắn chưa dạy được bọn họ bao nhiêu cả. Ấy thế mà bốn người này vẫn luôn rất cung kính lễ phép với hắn hết mực, một câu thầy hai câu tiên sinh, khiến Nguyễn Đông Thanh thấy hơi khó chịu, có chút gì đó không làm mà hưởng.

Thành thử, chẳng mấy khi đám học trò thấy hứng thú, cho dù có phần hơi “không đúng chuyên môn” đi nữa thì hắn cũng muốn giải đáp.

Mà ngẫm lại...

Nguyễn Đông Thanh cũng chả biết mình là giáo viên môn gì của bọn học trò nữa, cứ mỗi đứa một kiểu.

Gã hắng giọng một cái, nói:

“Mấy đứa chắc hẳn là nghe được lễ tình nhân từ trong miệng của Hồng Vân có phải không?”

“Thưa thầy, là do con vô tình hỏi tiên tử, chuyện này không thể trách cô ấy.”

Người vừa lí nhí lên tiếng một cách yếu ớt chính là Tạ Thiên Hoa.

Nguyễn Đông Thanh trợn mắt, lại phát giác cô nàng thỉnh thoảng lại len lén nhìn ông đại sư huynh. Lý Thanh Vân lúc này lại đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, xem chừng còn khướt mới nhận ra có vị sư muội nào đấy có ý với mình.

Gã nhìn Tạ Thiên Hoa bằng ánh mắt cảm thông, bụng bảo dạ:

“Phải lòng thằng tồ thì khổ rồi con ạ.”

Nguyễn Đông Thanh hít sâu một hơi, vừa cẩn thận kiểm tra lại những gì mình biết, vừa hỏi lại đám đồ dệ một lượt cho chắc.

Nếu như hắn nhớ không sai, thì ở Huyền Hoàng giới cũng có lễ Tảo Mộ - hội Đạp Thanh như ở địa cầu thời xưa. Chẳng thế mà cụ Nguyễn Du từng viết:

“Thanh Minh trong tiết tháng ba.

Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh.”

(Lễ tảo mộ: thời gian đi thăm mộ.

Hội đạp thanh: ngày các đôi trai gái đi chơi xuân vào tiết Thanh Minh, gặp nhau ở ngoài đồng nên chân đạp trên cỏ xanh.)

Đỗ Thải Hà lại kể thêm rằng ở Huyền Hoàng giới cũng có một ngày gần giống lễ Thất Tịch, gọi là ngày Quy Điền, diễn ra vào mùng sáu tháng tám hàng năm.

Truyền thuyết kể rằng, thuở xa xưa ở nơi bây giờ là nước Thục có một ngọn núi cao, tục gọi là Vân Yên sơn, trong núi có động Giáng Tiên là nơi thần nữ núi Vân Yên trú ngụ. Có một chàng nông dân tên Hứa Phong lạc chân vào động, gặp và kết duyên với thần núi Ngọc Châu. Về sau cha của Ngọc Châu là thần đất Thạch Tuyền biết được, nói người thần khác nẻo, tiên phàm chẳng được nên duyên, nên khép núi Vân Yên lại, giam cầm Ngọc Châu.



Nguyễn Đông Thanh nghe kể đến đây, cứ cảm thấy hơi là lạ.

“Sao nghe cứ như Ngưu Lang Chức Nữ pha trộn với Trầm Hương phá núi cứu mẹ.”

Hắn nghĩ thầm. Thế nhưng, câu chuyện của Đỗ Thải Hà vẫn chưa dừng lại ở đó.

Hứa Phong mất vợ, lấy đau thương thành động lực, lên đường tầm tiên vấn đạo. Đi qua biển đông, tìm đến một động Tà Nguyệt Tam Tinh, bái được đạo tổ Hồng Bồ Đề làm sư phụ. Trải qua muôn đắng nghìn cay, Hứa Phong luyện được một thân bản lĩnh. Chàng trở lại đấm bố vợ một trận, bổ núi cứu vợ ra. Hai người trở về ruộng cũ, chồng cày vợ cấy, hôm xảy ra đại chiến giữa Hứa Phong và Thạch Tuyền chính là ngày mùng sáu tháng tám.

Nguyễn Đông Thanh nghe cô học trò kể xong, á khẩu không ú ớ được tiếng nào, chỉ biết ngửa mặt nhìn trời, thầm nghĩ vị cao nhân nghĩ ra được cái chuyện này chắc hẳn phải dùng thứ thảo dược nào trợ giúp rồi, chứ trong trạng thái bình thường trí tưởng tượng không thể nào bay xa bay cao đến thế được!

Ngưu Lang đi Tà Nguyệt Tam Tinh động học phép, quay về đại náo cung thần, bổ núi cứu Chức Nữ?

Nguyễn Đông Thanh hắng giọng.

Tuy trai gái yêu nhau cũng dùng hội Đạp Thanh làm chốn gặp gỡ, thiếu niên nam nữ thường chờ đến ngày Quy Điền lên chùa xin quẻ cầu duyên, thế nhưng hai dịp này về bản chất lại không hoàn toàn giống với ngày lễ tình nhân Va-len-tin mà Hồng Vân nhỡ mồm nói hớ cho Tạ Thiên Hoa nghe.

“Ở quê của thầy, người ta thoáng vụ yêu đương này hơn ở Huyền Hoàng giới. Vào ngày mười bốn tháng hai, nếu có cô gái nào để ý một người nam thì sẽ làm một món ăn gọi là sô-cô-la tặng cho cậu ta thay lời tỏ tình. Sau một tháng, nếu người nam có ý đáp lại, thì cậu ta sẽ tặng lại cô gái một món quà, thường cũng là sô-cô-la. Đương nhiên, về sau người ta cũng tặng cho nhau những món quà tình bạn nữa.”

Đỗ Thải Hà nghe đến đây, bèn giơ tay hỏi:

“Thưa thầy...”

“Chuyện gì?”

“Tại sao ở quê của thầy, người ta lại ăn lễ tình nhân này? Có câu chuyện nào đằng sau đó không?”

“Không có đâu.”

Kỳ thực không phải Nguyễn Đông Thanh không biết mấy cái thuyết người ta kể để giải thích nguồn gốc của ngày Va-len-tin, nhưng hắn không muốn tiết lộ quá nhiều, cũng lại lười tổng kết, nên lựa chọn bỏ qua luôn.

Trong bốn người, Đỗ Thải Hà tò mò về nguồn gốc của lễ tình nhân, Lý Thanh Vân không quan tâm lắm đến vấn đề này, Tạ Thiên Hoa thì đang bận đỏ mặt. Duy chỉ có Trương Mặc Sênh là tròn mắt, hứng chí bừng bừng, cứ ngoi lên nhổm xuống đứng ngồi không yên mãi.

Rốt cuộc, có vẻ cậu Tiểu Thực Thần không tài nào chống cự được nữa mới lên tiếng hỏi liến thoắng:

“Tiên... tiên sinh. Không biết cái món sô-cô-la này phải nấu như thế nào? Hương vị ra sao? Có yêu cầu gì đặc biệt không?”

“Biết là cậu sẽ hỏi mà. Ở đây có ảnh đây.”

Nói đoạn, Nguyễn Đông Thanh lấy trong túi ra một tờ giấy gấp tư đưa cho Trương Mặc Sênh, bên trên ghi rõ công thức làm sô-cô-la từ quả ca-cao tại nhà, cách xử lý cũng như giải thích tường tận về thứ quả này. Kỳ thực, hắn đã lường trước được với tính cách của Tiểu Thực Thần, một khi được nghe về quả ca-cao thì chắc chắn Trương Mặc Sênh sẽ không thể nào nhịn được. Thành thử, trước khi cõng nồi thay cho Hồng Vân, hắn đã yêu cầu cô hàng xóm chuẩn bị một ít “giáo cụ trực quan” giúp mình.

Nguyễn Đông Thanh thấy cậu Tiểu Thực Thần sau khi đọc được tờ giấy công thức thì ngồi bần thần ra không nói một tiếng, còn tưởng Trương Mặc Sênh vì không tìm được thứ quả ca-cao trên giấy mà trở nên chán chường, bèn vỗ vai, cậu chàng:

“Được rồi, không cần phải cưỡng cầu. Dù sao cây ca-cao cũng không phải cứ muốn trồng là trồng được.”

Trương Mặc Sênh bấy giờ mới giật mình, nói:

“Ơ... thực ra... không phải như tiên sinh nghĩ đâu.”

oOo

Nguyễn Đông Thanh nhìn cả một xe chất đầy những quả ca-cao được chuyển đến từ ải Quan Lâm mà á khẩu không biết phải nói gì. Vũ Tùng Lâm – người tự mình đánh xe chở số hàng này đến ngọn núi vô danh, cười ha hả:

“Tiên sinh thực là có đại tài. Ngay cả thứ quả mà Đan Dược hội bó tay chào thua này mà ngài cũng tìm ra cách dùng.”

“Ha... ha ha...”

Trước những lời có cảnh của Vũ tổng binh, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chỉ biết cười một cách yếu ớt.

Theo lời kể của Trương Mặc Sênh, thứ quả mà hắn gọi là “ca-cao” thực ra đã được trồng khắp Huyền Hoàng giới một thời gian rồi. Ban đầu, hạt giống của cây này được lấy ra từ một bí cảnh, rồi được trồng bởi Đan Dược hội. Do trái cây có màu đỏ tím, lại thuôn thuôn như trái tim, nên Đạo môn tranh giành nằng nặc đòi quả này phải được gọi là Xích Tử Chi Tâm.

Đáng tiếc, Đan Dược hội không phát hiện được dược tính của thứ quả này, nên cũng chẳng bào chế ra được thứ thuốc nào từ nó, Mỹ Vị sơn trang thì cũng chẳng khá hơn. Bao nhiêu đời phong chủ, trang chủ xúm vào nghiên cứu cũng đành chịu chẳng dùng được vào món gì, nên thứ quả Xích Tử Chi Tâm này chẳng mấy đã bị người ta ngó lơ.

Ấy thế mà, nó lại mọc dại khắp nơi, dần dà cũng thành một thứ quả thường gặp ở Huyền Hoàng giới. Ngay cả ở ải Quan Lâm, trong Lục Trúc hải cũng chẳng thiếu chỗ có cây “Xích Tử Thụ” dại mọc. Sau khi Trương Mặc Sênh lên tiếng, Vũ Tùng Lâm chỉ cho người tìm nửa ngày trời là đã có cả một xe đầy.

Nguyễn Đông Thanh vê cằm.

Gã còn nhớ cái điện thoại thông minh mà Lâm Phương Dung đem đến cho hắn cũng là một vật được lấy ra từ bí cảnh. Thành thử, sau khi nghe Trương Mặc Sênh kể về lịch sử của “Xích Tử Chi Tâm”, Nguyễn Đông Thanh vẫn băn khoăn trăn trở mãi với một giả thuyết điên rồ.

Nếu như địa cầu chính là “bí cảnh” trong lời người Huyền Hoàng giới thì sao?

Nếu như nguyên nhân Nguyễn Đông Thanh vô tình lạc đến Huyền Hoàng giới là do cửa vào của “bí cảnh” mở ra đúng chỗ hắn đi ngang qua.



Như vậy...

Nếu có thể tìm được một “bí cảnh” thì liệu hắn có thể về nhà hay không?

Trong lúc Bích Mặc tiên sinh còn đang bần thần với suy nghĩ về bí cảnh thì Trương Mặc Sênh tí tởn bưng từng thùng quả cây xuống, len lén nhìn về phía Nguyễn Đông Thanh. Khi thấy gã không để ý, cậu ta mới nhét toàn bộ số “Xích Tử Chi Tâm” vào nhẫn chứa đồ.

Còn về phần tại sao Vũ Tùng Lâm không để đống quả này vào nhẫn chứa đồ mà đánh xe thồ cả mớ hàng đến Lão Thụ cổ viện như thế thì Trương Mặc Sênh không biết, cậu chàng cũng chẳng quan tâm lắm. Hiện giờ trong đầu Tiểu Thực Thần chỉ chăm chăm muốn thử xem phương pháp xử lý “Xích Tử Chi Tâm” tiên sinh đưa cho có đúng hay không mà thôi.

oOo

Cứ thế... vài ngày trôi qua.

Nguyễn Đông Thanh gọi cả bốn người Lý, Tạ, Đỗ, Trương lên tiểu viện.

Bình thường vì biết Hồng Vân tiên tử không thích gặp người khác, thế nên mấy người học trò của Bích Mặc tiên sinh cũng hiếm khi có dịp lui tới tiểu viện trên núi. Thậm chí, Đỗ Thải Hà kể từ lúc bái sư đến nay chưa từng bước qua cổng Lão Thụ cổ viện lần nào. Trương Mặc Sênh hiện tại vẫn đang làm khách thì càng không cần phải nói.

Thành thử, hành động hôm nay của Nguyễn Đông Thanh khiến cả bốn người thấy vừa kì lạ, lại vừa đáng chờ mong.

Tạ Thiên Hoa nhìn quanh chiếc sân nhỏ một lượt, chỉ thấy so với lần trước cô nàng đến, Lão Thụ cổ viện đã trở nên náo nhiệt hơn trước.

Con mèo trắng Đại Bạch – Bạch Sầu Phi – đang nằm vắt vẻo trên cành cây cổ thụ, vừa ngáp vừa đưa cái đuôi qua lại.

Con chó đen Tiểu Thạch – Vương Tiểu Thạch – thì nằm bên miệng giếng, vừa gãi túi bụi vừa ngáp ngắn ngáp dài, trông dáng vẻ lười biếng cũng chẳng khá hơn Đại Bạch là bao.

Bấy giờ...

Hồng Vân đang ngồi trên một cái xích đu gắn vào một cành cây lớn, trên tay cầm quyển sách đang mở, hí hửng đọc thành tiếng. Hồng Đô đứng bên cạnh bưng một cái đĩa bạc, bên trên để một đĩa khô gà xé, một bình con con bằng sứ to chừng một gang. Cô nàng đứng nghe Hồng Vân đọc sách, vừa sụt sịt vừa gật gù, cực kỳ nhập tâm.

Nguyễn Đông Thanh thấy bốn người đã tập hợp đủ, mới hắng giọng, nói:

“Hai ngày nữa thầy và Trương thiếu trang chủ đây sẽ lên đường vào kinh chuẩn bị tham gia hội Mỹ Thực Tiến Vua mừng thọ đương triều thánh thượng. Thế nên, thầy dự định mai cổ viện ta tổ chức ăn mừng một buổi. Vừa là để chúc mừng các trò lần này tham gia Võ Bảng hội có kết quả như ý, sau cũng là để lấy may một phen. Không biết mọi người thấy sao?”

Đỗ Thải Hà nhìn sang sư tỷ một cái, cười tủm tỉm, lên tiếng:

“Thưa thầy! Không bằng chúng ta tổ chức luôn lễ tình nhân đi, dù sao cũng tiện một công đôi việc.”

Nói xong, cô nàng bèn quay sang nhìn Tạ Thiên Hoa, chỉ thấy vị sư tỷ này đã đỏ mặt lên, lườm Đỗ Thải Hà một cái, đoạn lại len lén liếc ông sư huynh. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lý Thanh Vân lúc này chính đang mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không hề hay biết.

“Hả?”

Nguyễn Đông Thanh đưa ngón tay quệt mũi, sau đó lại nhìn sang chỗ cô học trò thứ hai của mình.

Hiểu.

Gã hắng giọng, nói:

“Kể cũng hay đấy. Nếu đã vậy thì chăm sự nhờ thiếu trang chủ.”

Nguyễn Đông Thanh nhẩm tính từ lúc Vũ Tùng Lâm đưa quả ca-cao đến cổ viện cũng đã được hơn một tuần lễ, chừng đó chắc hẳn là đã đủ để lên men, nên mới quyết định chiều theo ý của Đỗ Thải Hà.

“Tiên sinh cứ yên tâm. Chuyện này tiểu tử sẽ lo liệu chu đáo vẹn toàn.”

“Này này! Thầy trò các người ăn mừng thế có ngại để cô hàng xóm này đến ăn chực hay không?”

Bấy giờ, Hồng Vân bỗng nhiên ngừng đọc, ngẩng đầu lên khỏi trang sách, hỏi.

“Sư nương yên tâm. Đã gọi là ngày lễ tình nhân thì sao có thể thiếu phần của sư nương được?”

Trương Mặc Sênh cười lấy lòng, nhanh nhảu lên tiếng. Chính vì láu ta láu táu nên cậu chàng hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt mang tính “cảnh báo” của những đệ tử khác của cổ viện.

“Sư nương?”

Hồng Vân tiên tử cười một cái.

Nàng ta khi cười lên trông cực kỳ dịu dàng hiền hòa, hệt như một đóa hoa lê chớm nở. Thế nhưng, Trương Mặc Sênh lúc này chỉ cảm thấy giống như bị sóng thần bủa vây, núi cao áp tới, khiến cậu ta chỉ thấy tức ngực, hít thở không thông.

Càng kinh ngạc hơn, ấy là Tiểu Thực Thần phát hiện cảm giác áp lực đến khó thở cậu ta đang cảm thấy hoàn toàn không phải do tu vi của Hồng Vân. Nàng ta thậm chí còn không thả ra bất cứ một tia uy áp nào cả, thoạt nhìn hoàn toàn giống như một tiểu thư sơn dã người phàm. Thành thử, Trương Mặc Sênh bấy giờ mới hiểu, cảm giác áp lực, hoặc càng giống như cảm giác hoảng sợ đến bất lực điếng cả người mình đang cảm thấy ngay lúc này... đến từ một bản năng nguyên thủy. Giống như việc con người không dám thò tay vào lửa và e dè trước bóng tối trong rừng vậy.

Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, giải thích:

“Tại hạ và Hồng cô nương thanh thanh bạch bạch, chỉ đơn thuần là hàng xóm láng giềng thôi. Thiếu trang chủ sau này đừng nên nhầm lẫn như thế nữa, bằng không có hại đến danh tiết của người ta thì thật không hay.”

“Tiểu tử... nhớ rồi.”