Mấy vị trang chủ nhiệt tình quá, cuối cùng Nguyễn Đông Thanh đành phải đẩy hết công lao cho “một quyển sách cổ gã từng đọc” mới yên chuyện.
Kỳ thực hắn không hề nói dối, với trình độ khoa học hiện đại của địa cầu, những quyển sách đời đầu ghi chép về ký sinh trùng và vi sinh vật tính là “sách cổ” được rồi!
Mặc dù không rõ bọn họ tin tưởng bao nhiêu phần.
Trương Mộng Cát giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó, hắng giọng ho khan một tiếng, nói:
“Tiên sinh. Ban nãy đối phó với tên súc sinh Tiêu Thiên Hóa làm kinh động đến tiên sinh thực là không phải. Hay là tiên sinh ở lại thêm mấy ngày, để sơn trang làm cho trọn đạo đãi khách.”
“Xin các vị cứ gọi tại hạ là Đông Thanh, hai chữ tiên sinh thực tình không dám nhận.”
Nguyễn Đông Thanh chặc lưỡi.
Để một đống người từ hàng vạn năm trước một câu tiên sinh, hai câu tiền bối, quả thực gã không nhận nổi.
Cứ có cảm giác già đi cả niên đại vậy.
Gã lại hắng giọng, nói:
“Tấm lòng của các vị, tại hạ xin tâm lĩnh. Thế nhưng Đông Thanh còn có việc công trên người, còn phải quay lại Quan Lâm phục mệnh Vũ tướng quân, thực tình không dám ở lâu.”
Vợ chồng trang chủ đời đầu thấy Trương Mộng Cát còn định cố gắng thuyết phục thêm, bèn xen vào:
“Nếu tiên sinh đã nhất quyết phải đi, bọn ta cũng không tiện nói thêm nữa. Mà yêu cầu của tiên sinh, Mỹ Vị sơn trang đương nhiên sẽ tận lực thực hiện. Tiên sinh thấy trù nghệ của thằng nhóc Mặc Sênh thế nào?”
“Rất tốt. Hơn cả yêu cầu.”
Nguyễn Đông Thanh đáp.
Trang chủ sơ đại bèn nói:
“Nếu tiên sinh đã không chê, vậy thì cứ để Mặc Sênh theo tiên sinh đi Quan Lâm một chuyến.”
Nguyễn Đông Thanh nghe xong, cả mừng.
Kỳ thực, lần này đến Mỹ Vị sơn trang gã chỉ mong mời được một vị đầu bếp bình bình bậc trung về Quan Lâm là tốt lắm rồi. Tài nấu nướng của Trương Mặc Sênh đương nhiên rất cao, trong sơn trang cũng tuyệt nhiên không phải chỉ là hạng “bình bình” mà Đông Thanh muốn mời. Thế nhưng thân phận của cậu ta quá hiển hách. Thành thử, gã cũng không tiện nhờ cậu ta về Quan Lâm với mình một chuyến.
Làm gì có chuyện ăn mày đòi xôi gấc như vậy.
Thế nhưng, nếu là chính miệng trang chủ sơ đại lên tiếng thì chuyện lại khác.
Trương Mặc Sênh gật đầu, ôm quyền:
“Còn xin tiên sinh chỉ bảo chiếu cố nhiều.”
“Có điều... thực ra còn có chút chuyện này khiến chúng ta rất đỗi băn khoăn, không tìm ra được lời giải. Không rõ tiên sinh có thể giải đáp một hai hay chăng?”
Trang chủ sơ đại ôm quyền, hỏi.
Trương Mộng Cát trố mắt, đoạn chặc lưỡi một cái, bụng bảo dạ rằng tài trí của trang chủ đời đầu quả nhiên không phải y có thể so sánh được. Trước tiên, trang chủ sơ đại không nói sơn trang, mà bàn việc của Nguyễn Đông Thanh. Kế mới lại mượn gió đẩy thuyền, giúp vị “tiên sinh” này một lần. Bích Mặc tiên sinh vừa mới “được lợi”, từ chối ngay thì quá bất kính.
Một bên thành, một bên bại, chênh lệch giữa song phương quả nhiên không chỉ bằng một hai lời ngắn ngủi mà có thể giải thích tường tận cho được.
Quả nhiên, Nguyễn Đông Thanh lên tiếng:
“Xin trang chủ cứ nói.”
“Trương Huyền, mau lại đây.”
Các vị trang chủ vẫy tay, gọi người kế nhiệm hiện tại đến, sau đó mới bắt đầu bàn chính sự. Dù sao, điều đang làm lịch đại trang chủ của Mỹ Vị sơn trang phải đau đầu cũng liên quan trực tiếp đến lão.
oOo
Trang chủ sơ đại thuật lại tình hình đại khái cho Nguyễn Đông Thanh.
Mỹ Vị sơn trang vì uyên nguyên với Trương Thất mà được tính là cội nguồn của trù đạo, khí vận hai bên ảnh hưởng qua lại đến nhau. Người đứng đầu sơn trang có trù nghệ càng cao, thì sơn trang lại càng phát triển. Mà trù đạo càng phát triển, thì địa vị của sơn trang càng vững chãi.
Trương Huyền đã thắng được Mỹ Vị đấu, chiếu lý nên tiếp tục làm trang chủ.
Thế nhưng, lão vì nhiều nguyên do mà trúng kế của Tiêu Hàm Huân, bây giờ vị giác đã mất hẳn. Tạo nghệ trù đạo cũng vì thế mà rơi xuống một khoảng lớn, thậm chí không bằng cả Trương Mặc Sênh.
Nguyễn Đông Thanh nghe xong, gật gù:
“Cũng tức là... Trương Huyền là nhờ vào phát hiện của tại... trong sách cổ của tại hạ mới thắng, không tính là chân tài thực học. Bây giờ cần tìm một người thay thế làm trang chủ mới? Thế nhưng... nhân tuyển thích hợp nhất lại là Khổ Phong phong chủ Quách Vân Hưng. Tại hạ nói thế có đúng không?”
“Tiên sinh nói không sai.”
Trang chủ sơ đại gật đầu.
Các vị phong chủ kể từ sau khi Trương Mộng Cát bất hạnh chết thảm ở ngoài, thì mãi đến hôm nay anh linh của bọn họ mới được Lý Trầm Châu gọi lên. Thành thử, mấy vị trang chủ cơ hồ không biết gì về các phong chủ hiện giờ. Ngay cả Trương Mộng Cát thì ký ức cũng là ký ức từ mấy chục năm trước, không quá chính xác.
Không sai. Người đánh giá Trần Hải, Hứa Mộng Dao không thích hợp kế nhiệm chức trang chủ chính là bản thân Trương Huyền.
Trương Huyền gật đầu, nói:
“Trần Hải có khẩu vị mặn kinh người, thường thường thứ y thấy là ngon không ai ăn nổi, trên trù đạo khó mà đột phá. Hứa Mộng Dao tính tình trẻ con, nhớ trước quên sau, cũng không phải lựa chọn tốt. Luận trù đạo sơn trang bây giờ, cao nhất chính là Quách Vân Hưng. Càng huống chi... Tiêu Hàm Huân thạo tâm kế, giỏi mưu toan, tầm nhìn xa rộng. So với kẻ chỉ biết cắm đầu vào bếp như tại hạ thì chỉ có hơn chứ không kém. Đáng tiếc...”
Lão nói đến đây, bèn thở dài.
Nếu không có cái chuyện Tiêu Thiên Hóa chạy đến định cướp Thiên Địa Thần Úng, thì có lẽ sau trận Mỹ Vị đấu hôm nay, Trương Huyền vẫn sẽ nhường chức lại cho người xứng đáng hơn Quách Vân Hưng và Tiêu Hàm Huân, còn chính lão thì quy ẩn.
Tuy lão không thể nào tha thứ cho người đã hủy vị giác của mình, nhưng xác thực, nếu hai người này lên cầm quyền có lẽ Mỹ Vị sơn trang sẽ càng thêm huy hoàng.
Nguyễn Đông Thanh vê cằm, nghĩ một hồi, đoạn hỏi:
“Các vị, trước khi trả lời, tại hạ có một điều cần hỏi về cái hũ Thiên Địa Thần Úng này.”
“Tiên sinh xin cứ mở lời.”
“Nếu hồi nãy mọi người không có chuẩn bị trước, mà tên kia thành công cướp được cái hũ thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”
“Thiên Địa Thần Úng một khi bị hắn luyện hóa thành công, thì người bên trong sẽ giống như cá nằm trên thớt. Kết cục tốt nhất có lẽ là tự hủy thần hồn, vĩnh viễn không siêu sinh. Bằng không hồn phách rơi vào tay tên họ Tiêu thì không biết hắn sẽ làm những chuyện cầm thú gì nữa.”
Người lên tiếng trả lời đương nhiên là kẻ hiểu Tiêu Thiên Hóa nhất trong số các vị trang chủ đang đứng đây – Trương Mộng Cát.
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, lại nhìn sang Trương Huyền:
“Lão Huyền, không rõ bà cô Tiêu Hàm Huân kia làm người ra sao?”
“Chua ngoa, đanh đá, vừa có dã tâm, lại có đầu óc. Tính toán cẩn thận, làm việc chắc chắn, giỏi việc quán xuyến.”
“Cũng tức là... không có khả năng bà ta chịu hi sinh bản thân để tên đạo sĩ lấy trộm hũ thần đúng không?”