Trương Mặc Sênh thấy ông già mình ngơ ngác, thầm kêu không ổn, vội vàng truyền âm:
“Tiên sinh dường như đã quy ẩn, không thích nói đến chuyện phân tranh tu hành. Sau này cha cần phải cẩn thận, đừng có phạm húy mà khiến tiên sinh không vui.”
“Thằng quỷ! Chuyện quan trọng như thế sao không nhắc bố mày?”
Trương Huyền đổ mồ hôi, cũng truyền âm mắng lại.
Hôm nay gặp Nguyễn Đông Thanh, được y “truyền đạo”, trước mắt lão bây giờ giống như mở ra một chân trời mới. Trương Huyền giống như cảm giác được lờ mờ kế tiếp phải tiến bước trong Vụ Hải thế nào.
Người đã nhập Vụ Hải, mới có thể cảm giác được rốt cuộc vì sao từ ngũ cảnh đổ đi lại gọi là biển. Nơi này vô luận là nho đạo phật, tiên thần ma, đều đã sụp đổ, quấy thành một cái vùng hỗn độn đặc quánh như bùn.
Nếu khi trước là bậc thang, cứ leo một bước chính là một bước, ngước lên thấy kẻ nào cao hơn mình thì có nghĩa là hắn tu vi cao hơn, càng gần điểm đến hơn. Thì sau khi vào Vụ Hải, mê muội mông lung, không thấy đâu là bờ, đâu là đích.
Cho dù vượt hơn người khác một đoạn cũng chẳng thể biết được hướng đi của ai là đúng ai là sai.
Coi như trên đường tiến bước vô tình gặp một người phía trước, thì cũng vị tất kẻ kia đã đi xa hơn mình, thậm chí cả hai có đi cùng một con đường hay không thì cũng là ẩn số.
Đó là Vụ Hải.
Phật môn có câu rằng: “khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn.” (bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.)
Huyền Hoàng giới thì có câu rằng: “vụ hải vô tận, thùy tri chung điểm?” (Vụ Hải vô tận, ai biết đâu là điểm cuối?)
Nguyễn Đông Thanh “giảng đạo” một lần, giống như vạch ra một con đường sáng, giúp lão tiến sâu thêm vào Vụ Hải. Cho dù không đi được đến điểm cuối, tu vi chắc chắn đề thăng không chỉ một bậc.
Bấy giờ, lão cũng đã mặc kệ khoai lang khoai sắn, ba bốn một hai.
Trương Huyền hiện tại cực kỳ kiên định, quyết chí phải thiết lập quan hệ hữu hảo với Bích Mặc tiên sinh.
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, nói:
“Không bằng hai vị bế quan một đêm, nắm chắc kỹ thuật này. Sau đó ngay ngày mai tổ chức Mỹ Vị đấu, lấy cái thế điện quang hỏa thạch giành thắng lợi, đừng để ả Tiêu Hàm Huân kia có cơ hội phản ứng. Lần này lên núi, hành hung người của mụ ở trạm gác như thế e là đã đánh rắn động cỏ.”
“Tiên sinh dạy phải. Cha con Trương mỗ thụ giáo.”
Trương Huyền hành lễ xong, lập tức tóm cổ thằng con, phi vào Thực Thần Cư bế quan.
oOo
Nguyễn Đông Thanh không ngờ Trương Huyền lại có tính tuân thủ cao đến thế, câu trước câu sau đã áp dụng “cái thế điện quang hỏa thạch” vào cả chuyện bế quan. Gã phi cười, sau đó rảo bước ra phía bên ngoài Thực Thần Cư.
Chỉ thấy, cánh đồng cỏ bao la trải dài ngút tầm mắt.
Bốn bề cây sai trĩu quả, rau củ xanh rờn, chim bay cá nhảy, quả thực không khác gì một chốn đào nguyên thế ngoại, tiên cảnh nhân gian.
Nếu không có mấy chuyện tranh tranh đoạt đoạt, người đâm ta một nhát ta xiên người một đao, thì có lẽ đây quả thực chính là một chốn tiên cảnh trên đời, chẳng nhiễm khói lửa trần gian.
Nguyễn Đông Thanh nghĩ đến đây, bất giác bật cười.
Tiên trong truyện cổ thì vô cầu vô dục, lẩn trong núi rừng.
Tiên trong tiểu thuyết thì lại sát phạt quả đoán, lãnh huyết vô tình, thị phi bất phân, tự tư tự lợi.
Một bên thì tị thế thái quá, một bên lại vị kỷ đến cực đoan.
Rốt cuộc thế nào mới tốt?
Bên nào lại càng “con người” hơn?
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, nhún vai một cái, thả mình ngã xuống thảm cỏ êm. Hắn rút lấy một nhánh cỏ đuôi lau, ngậm trong miệng, sau đó ngâm nga đọc:
“Hồ hải sơ tâm vị thuỷ ma,
Quang âm như tiễn hựu như thoa.
Thanh phong minh nguyệt sinh nhai túc,
Lục thuỷ thanh sơn hoạt kế đa.
Hiểu quải cô phàm lăng hãn mạn,
Vãn hoành đoản địch lộng yên ba.
Tạ Tam kim dĩ vô tiêu tức,
Lưu đắc không thuyền các thiển sa.”
(Tấm lòng hồ hải trước đây chưa từng tiêu mòn,
Bóng quang âm vun vút như tên lại như thoi.
Gió mát trăng thanh, sinh nhai đủ,
Non xanh nước biếc, kế sống dồi dào.
Buổi sớm, kéo cánh buồm cô đơn băng mặt nước mênh mông,
Chiều hôm, cầm ngang chiếc sáo ngắn, đùa với khói sóng.
Tạ Tam nay đã không còn tăm hơi gì nữa,
Chỉ còn lưu lại chiếc thuyền không, ghếch mình lên cát.)
Mỗi lần thấy phiền lòng, Nguyễn Đông Thanh lại bất giác nhớ đến bài thơ này của Tuệ Trung Thượng Sĩ Trần Tung, tức anh ruột của Đức Thánh Trần. Tuy không rõ “Tạ Tam” trong bài là ai, nhưng cái ý cảnh tiêu dao nhàn nhã lại thoang thoảng chút ưu tư ấy không khỏi khiến gã nghĩ đến áng văn Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Cuối cùng, Nguyễn Đông Thanh tạm thời không nghĩ đến những chuyện này nữa.
Hồng Đô, Trần Dũng, Nguyên Phương cũng không thèm hỏi hắn thơ này là do ai làm như trước đây, có lẽ cũng đã quá quen câu trả lời của gã.
Không cần hỏi. Có hỏi thì đáp án cũng là “không phải hắn viết”.
Rõ ràng Nguyễn Đông Thanh nói thật, song dường như người ta không ai chịu tin cả, cứ nghĩ rằng hắn khiêm tốn mới biên ra một ông tiền bối nào đấy.
oOo
Sang ngày hôm sau.
Trương Huyền, Trương Mặc Sênh xuất quan.
Tiếng chuông trên tháp Thực Thần Cư cũng ngân lên, vang vọng không ngơi nghỉ năm hồi dài. Phàm là người trong trang thì đều biết, đây là tiếng chuông triệu tập chỉ được trang chủ dùng tới khi gọi các phong chủ đến bàn đại sự.
Người thuộc ba phe Toan Phong, Khổ Phong, Lạt Phong thì mừng rỡ.
Người Cam Phong, Hàm Phong cũng mơ hồ cảm nhận được...
Sắc trời Mỹ Vị sơn trang này sắp có biến đổi lớn,
Hiện giờ, trước cửa Thực Thần Cư, bày một chỗ trống đơn sơ, trước cửa bày một cái tràng kỷ phủ vải trắng, cùng mấy chiếc ghế gỗ. Hai cha con Trương Huyền, Trương Mặc Sênh đứng bên mé tả.
Hai người thần sắc đạm nhiên, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt cương nghị, trước mặt đặt sẵn đồ nghề làm bếp. Thoạt nhìn, tạp dề bay múa trong gió, quả thực có mấy phần phong phạm của tướng soái trước trận chờ địch quân.
Lúc này, Hồng Đô, Trần Dũng, Nguyên Phương cũng mò ra.
Hai cha con một giây trước còn giả trang tướng quân lâm trận, lúc này đã cười toe toét, chạy đến chỗ Hồng Đô, hỏi:
“Hồng Đô cô nương. Dám hỏi tiên sinh đâu rồi?”
“Tiên sinh còn nghỉ ngơi, có lẽ sẽ không xem trận Mỹ Vị đấu này đâu.”
“Đến một trận đấu ẩm thực cũng không muốn nhìn một khắc, xem ra quả thực tiên sinh vì chán ghét tranh quyền đoạt lợi của giới tu hành nên mới hóa thân phàm nhân.”
Trương Huyền chặc lưỡi.
Trương Mặc Sênh lại có cảm nghĩ, kỳ thực không bằng nói là một loại hiểu nhầm, khác:
“Không ngờ... tiên sinh có thể vì ta này mà phá đi luật lệ không màng thế sự đấu tranh của mình. Trương Mặc Sênh ta tài gì, đức gì?”
Cậu ta nhớ lại Nguyễn Đông Thanh lần đầu gặp mình, chính là tham gia thi tài đấu phẩm vị. Trẻ con thường hay lãng mạn, thành thử cậu ta cho rằng vì mình mà Bích Mặc tiên sinh tạm thời dừng việc quy ẩn, không tiếc tham gia vào một cuộc so tài.
Lại không hay, thực ra lúc đó quả thực Nguyễn Đông Thanh ham vui mà thôi.
Bấy giờ, nhân mã của các phong cũng lần lượt chạy tới.
Cam Phong phong chủ Hứa Mộng Dao vừa thò mặt ra, lập tức chạy đến ôm Trương Mặc Sênh, làm cậu ta cơ hồ ná thở.
Hàm Phong phong chủ Trần Hải là một trung niên quắc thước, bước lên hành lễ chào trang chủ Trương Huyền. Xong chuyện lễ nghi, Trần Hải mới tiến lên một bước, vỗ vai:
“Huynh đệ, đừng để đây là lần cuối tôi gọi chú là trang chủ.”
“Yên tâm.”
Trương Huyền đáp.
Trải qua một ngày không ngừng luyện tập, lại thêm thỉnh giáo Hồng Đô, hiện tại lão đã hoàn toàn nắm giữ được cách khống chế kỹ thuật “cấp đông”. Hiện tại, chỉ e cho dù là Hồng Đô cũng vị tất đã quen tay biết việc được như hai cha con lão.
Một lát sau, thì nhân mã ba phong còn lại cũng đến.
Phong chủ Khổ Phong Quách Vân Hưng là một trung niên gầy nhỏ, tự động đi đằng sau nửa bậc, để một người đàn bà độ gần tứ tuần gì đó đi trước. Mụ có cái cổ cao lêu nghêu, mặt lưỡi cày, mày sắc, mắt xếch lên hiển hiện vẻ hiểm độc trong con ngươi. Người này không phải ai khác, chính là biểu muội của Tiêu Đan Tử Tiêu Thiên Hóa – Tiêu Hàm Huân.
Tiếp dằng sau là hai vị phong chủ Lạt Phong, Toan Phong.
Nháy mắt đã tề tựu đông đủ.
Chân vừa đặt xuống thảm cỏ còn chưa vững, Tiêu Hàm Huân đã quăng một ánh mắt đầy khiêu khích về phía Trương Huyền:
“Ai dô. Trang chủ. Ngài không cẩn thận nghiên cứu thêm nửa tháng nữa mà gọi chúng ta tới làm gì? Chẳng nhẽ ngài nghĩ thông suốt, thấy đau dài chẳng bằng đau ngắn, nên muốn chịu thua hay sao?”
Phong chủ Toan Phong dáng cao lêu đêu, bấy giờ chính cười với cái giọng the thé như dao cào lên kính:
“Trang chủ, ngài cứ yên tâm chịu thua. Chỉ cần ngài thức thời, ta cam đoan sẽ bảo đảm công tử bình an vô sự.”
Phong chủ Lạt Phong cũng đế thêm:
“Trương Huyền, chịu thua đi. Giữ lại tôn nghiêm cho bản thân. Lưỡi của ngươi thế nào chả nhẽ lại không tự biết?”
Hứa Mộng Dao và Trần Hải không nói câu nào, chỉ đứng yên đấy chờ xem kịch hay.
Trương Huyền nhướn mày, nhếch mép:
“Các ngươi cho rằng đã ăn chắc trận Mỹ Vị đấu này hay sao?”
“Trời ơi. Trương đại nhân ơi là Trương đại nhân. Ngài thân là trang chủ mà chẳng nhẽ không rõ luật của Mỹ Vị sơn trang hay sao. Trong tổ huấn có ghi rõ, phàm là trang chủ bị buộc tham chiến Mỹ Vị đấu thì cũng tức là đang có tội. Trừ phi là dùng trù đạo thắng áp đảo, mới có thể được bỏ qua. Cho dù cậu quý tử nhà ngài dùng thuật sưu hồn, cho ngài biết điểm mấu chốt của đề thi lần này thì cũng phỏng có ích gì?”
Tiêu Hàm Huân che miệng, bật cười lên hô hố.
Theo như ả thấy, cho dù Trương Huyền được Trương Mặc Sênh mách nước cho, lại bằng tài thánh tìm đâu đó được một tiên quả đã hóa hình, rồi cũng dùng “thịt quả” như bọn họ thì cùng lắm cũng chỉ đấu ngang tay mà thôi.
Mà ngang tay trong Mỹ Vị đấu cũng tương đương với việc bại trận.
Đây cũng là nguyên do hôm qua dù Trương Mặc Sênh đã xuất hiện dưới chân núi, dùng sưu hồn thuật biết được phần nào đường đi nước bước của ả thì ả cũng không coi ra gì.
Ván đã đóng thuyền, đại thế đã thành như hồng thủy vỡ đê, Trương Mặc Sênh chỉ là một thằng nhóc cỏn con chưa ráo máu đầu thì lấy gì xoay chuyển càn khôn?
Quách Vân Hưng sẽ đường đường chính chính ngồi lên ngôi trang chủ, mà Huyền Tiêu cung của nhà họ Tiêu cũng được lợi theo.
Quả thực là một công đôi việc.
Trương Huyền nhếch mép:
“Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi, bản trang chủ là trù sư, không phải phu tử, khinh thường sử dụng cái trò bẻ chữ đó của các người.”
“Cố lộng huyền hư, vậy chúng ta mở to mắt ra xem Trương trang chủ ngài định phá giải nan đề này bằng cách nào.”