Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, nói:
“Chư vị, tại hạ còn có công vụ, cần phải lên núi cầu trù. Không biết có thể nhường đường hay không?”
“Cái gì? Tên phàm nhân này còn dám chủ động lên nói chuyện với ta?”
“Mẹ nó! Không nghe nhầm. Phàm nhân bây giờ đều ăn gan hổ tim gấu hay sao mà lá gan càng lúc càng to.”
Hành động của gã chẳng những không xoa dịu tình hình chút nào, trái lại càng khiến đổ thêm dầu vào lửa. Trong đám lính canh, có một tên bước ra, cười nhạt:
“Không bằng để tên phàm nhân này cho ta. Ta muốn nếm thử xem gan của hắn to như vậy thì có béo hay không.”
“Đi thôi. Đi thôi.”
“Nhớ tìm chỗ nào khuất tầm mắt. Chớ khiến bọn ta buồn nôn.”
...
Tên này cười ha hả, bỗng chốc thả tu vi ra, toàn thân bốc lên yêu khí ngút trời.
Trương Mặc Sênh trợn mắt, quát:
“Yêu quái? Khổ Phong! Các ngươi dám cấu kết với yêu quái ăn thịt người?”
Tên yêu quái cười lạnh, bẻ cỏ:
“Nói yêu quái khó nghe như vậy. Gọi là tiên gia. Huống hồ, nhân loại các người lập ra cái nơi này chẳng phải cũng lấy yêu thú làm thức ăn hay sao? Chỉ cho quan quân thổi lửa, lại cấm dân chúng đốt đèn à?”
Nguyễn Đông Thanh nhăn mày, nói:
“Hồng Đô. Đánh tên này hiện nguyên hình.”
“OK tiên sinh! Cứ chill đi.”
Hồng Đô gió chụm ngón cái và ngón trỏ thành một vòng, ba ngón tay duỗi thẳng ra, nói.
Đến OK cũng biết? Con bé này học lúc nào? Là ai dạy hư nó?
Sẽ không phải... hôm trước uống say...
Nguyễn Đông Thanh nuốt nước bọt một cái, ngoại trừ hôm qua bị cái hương vị của Nhu Nhu Xuân Tuyết lừa cho say bí tỉ ra, quả thực hắn không nghĩ ra còn một thời điểm nào Hồng Đô có thể học mấy câu tiếng lóng của địa cầu.
Hồng Đô bước tới một bước, lắc đầu:
“Ngươi muốn ăn thịt tiên sinh?”
“Thằng lùn...”
Rắc!
Tên yêu tộc còn đang chuẩn bị hống hách, ra vẻ một phen, thì đã bị Hồng Đô túm cổ, một đòn đấm thẳng vào bụng dưới không chút nề hà.
Chỉ nghe “rắc” một cái.
Một đòn Lý Thanh Vân, tên kia lập tức trở thành thái giám.
Không đợi tên kia kịp phản ứng, cô nàng lại leo lên người, một tay giữ cổ một tay đẩy ngay sống lưng. Chỉ nghe “rắc” một cái, cả người tên lính gập thành một hình “