Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 57




Chưa đến nửa khắc, thành vệ quân của Đại Hoàng đã bao vây đám người Nguyễn Đông Thanh. Toàn quân ai nấy đều mặc trọng giáp, trong tay lăm le khí giới.

Nguyễn Đông Thanh chứng kiến một màn này thì trợn tròn mắt, miệng lẩm bẩm:

“Khiếp thật! Tốc độ phản ứng này nhanh bằng cảnh sát cơ động chứ chẳng đùa!”

Diệp Tiến Đạt thấy thành vệ quân đã đến đông đủ thì lập tức lui về trốn phía sau quân lính, đoạn quát lớn:

“Mau bắt đám này lại cho bản tướng!”

Ngay lúc thành về quân chuẩn bị tiến lên, con bò của Nguyễn Đông Thanh chớp chớp mắt như tỉnh lại sau cơn mê, đoạn lại truyền âm cho Hồng Đô gì đó.

Chỉ thấy Hồng Đô gật nhẹ đầu, đoạn phất tay một cái, cả đội quân gần trăm người đang vây quanh Nguyễn Đông Thanh liền đồng loạt phun máu, rồi ngã ngồi ra đất, không đứng lên nổi.

Nguyễn Đông Thanh thì chả biết tí gì về tu luyện mà cũng chẳng thèm bỏ công sức đi tìm hiểu. Cái gì mà Vụ Hải với không Vụ Hải, đối với một tên người phàm như hắn, tu luyện giả cấp nào thì chả giết hắn dễ như trở bàn tay? Hắn lúc này chỉ trầm trồ thầm khen Hồng Vân trong lòng. Quả nhiên con mèo máy được cô hàng xóm tặng này làm hộ vệ rất được! Có Hồng Đô bảo kê rồi, gã thỉnh thoảng cũng có thể ra ngoài du sơn ngoạn thủy, chứ không cần ru rú ở nhà quanh năm suốt tháng không dám đi đâu nữa.

Diệp Tiến Đạt thì không khá hơn đám binh lính là bao, lão ta lúc này đang bị một áp lực nặng đến không tưởng đè lên mình. Tuy không đến nỗi phun máu như đám lính nhưng cũng khuỵu một gối xuống, không nhúc nhích nổi. từ ngày bước chân vào Vụ Hải, phải nói đây là lần đầu tiên lão gặp phải địch mạnh đến mức này.

Lão ta tuy là hạng vô lại, nhưng tuyệt không phải kẻ ngu ngốc. Hiển nhiên, lão đã nhận ra nếu Hồng Đô thực có bản lĩnh này thì ban nãy cũng chẳng cần ngạnh kháng thế công của mình. Chiêu trò mới rồi là để che mắt thiên hạ, cho kẻ khác ngấm ngầm ra tay mà thôi.

Sau khi đảo mắt một lượt hiện trường, Diệp Lan cuối cùng cũng nhận ra vị đại yêu đang quắc mắt lườm lão.

Thế nhưng lão ta còn chưa kịp ú ớ gì thì năm cái bóng đã hạ xuống đất giữa lão và mấy người Nguyễn Đông Thanh.

Năm người này nom đều là trung niên, người đứng giữa bận một bộ long bào, có thêu hình rồng bằng chỉ đỏ, bốn người còn lại lần lượt mặc áo bào các màu trắng, lam, tím, cam, có thêu hình mãng bằng chỉ vàng. Ở Huyền Hoàng giới, thường thì chỉ vàng được dành riêng để thêu trên long bào của hoàng đế các nước. Duy chỉ có tại Đại Hoàng, do có quặng Xích Thiết lớn mà màu đỏ được coi là quý phái hơn màu vàng, cũng là màu dành riêng để thêu trên long bào của vua nước Hoàng.

Nhác thấy năm người này, Diệp Tiến Đạt vội quỳ xuống:

“Mạt tướng tham kiến Bệ hạ, tham kiến bốn vị vương gia!”

Đoạn lại nhìn về phía đám người Nguyễn Đông Thanh:

“Bẩm Bệ hạ cùng các vị vương gia, mấy kẻ này đến đây gây rối,…”

Gã còn chưa nói hết câu thì liền đã bị nam tử áo lam cho một cái bạt tai:

“Câm mồm!”

oOo

Trở về thời điểm gần hai khắc thời gian trước đó…



Lúc bấy giờ Diệp Tiến Đạt mới chỉ vừa nhận được tin con trai lão gặp nạn, còn đang trên đường chạy ra, thì tại Quảng Lăng cung của nước Hoàng, hoàng đế và bốn vị vương gia đang hội bàn chính sự.

Thành Quảng Lăng xây trên núi cao, chia thành năm quận lớn nhỏ. Thể chế chính trị nơi đây gồm bốn vương gia và một hoàng đế, mỗi vương gia có đất phong riêng, được trực tiếp quản hạt một quận trong kinh thành, hoàng đế vừa quản lý quận của mình, vừa quản lý bốn vị vương gia.

Sở dĩ tiên tổ nước Hoàng đặt ra quy định này, cơ hồ biến bốn vị thân vương trở thành con tin ở đế đô, là để dễ bề quản lý, không cho sinh lòng phản loạn. Cho dù thế lực dưới quyền bọn họ ở đất phong có dấy binh, thì cùng phải bó tay bó chân, ném chuột sợ vỡ bình.

Huyền Hoàng giới lấy thực lực vi tôn, nên cả năm vị ngồi đây đều là cường giả đã tiến nhập Vụ Hải. Bốn vị vương gia khi đó còn đang tranh cãi gì đó thì bỗng dưng cứng người, lão hoàng đế cũng chợt giật nảy mình. Cả năm người lúc này phát hiện, trong phòng không biết từ bao giờ đã có thêm người thứ sáu.

Kẻ mới tới là một người đàn ông bận một bộ quần áo màu vàng, phong cách con nhà võ, hai cổ tay có đeo hộ thủ. Chỉ nguyên việc y có thể tới đây mà thần không biết, quỷ không hay đã đủ khiến lông tóc trên người năm kẻ bọn họ dựng hết lên rồi.

Người đàn ông áo vàng quắc mắt nhìn hoàng đế nước Hoàng cùng bốn vị vương gia một lượt, rồi thả tu vi ra.

Nếu mới rồi năm người họ chỉ cảnh giác y, thì bây giờ đã có phần sợ sệt. Áp lực họ cảm nhận được nói cho họ biết, cho dù năm người họ có liên thủ, cũng chưa chắc đã là đối thủ của người trước mặt.

Thế nhưng họ còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì y liền thu tu vi lại. Lực ép trên năm người biến mất, họ thở phào một hơi, mới phát hiện lưng áo đã ướt sũng.

Lão hoàng đế là người khôi phục nhanh nhất, liền lên tiếng:

“Không biết tiền bối hôm nay đến Hoàng quốc ta có gì chỉ bảo?”

Người đàn ông áo vàng mở miệng, không nhanh không chậm nói:

“Bản tọa chỉ là muốn mời năm người các ngươi đi vi hành một chuyến, quan sát tình hình trị an của chính đất nước các người thôi.”

Lời thì nói là “mời”, nhưng giọng y lại nói rõ cho năm người biết, nếu dám trái ý y, thì hậu quả họ phải gánh sẽ không nhỏ. Rồi, cũng chẳng đợi năm người họ suy nghĩ, y phất tay một cái, cả sáu người đã xuất hiện ở ngoài cung, lại đang đằng vân về hướng Quận Thủy.

Chớp mắt một cái, sáu người xuất hiện ở chỗ Nguyễn Đông Thanh từ lúc Diệp Tiến Đạt còn chưa chạy ra tới nơi. Thế nhưng người đàn ông áo vàng chỉ đứng đó không nói năng gì nên lão hoàng đế cùng bốn vị vương gia cũng chỉ biết lặng im đứng cạnh.

Sáu người họ mắt thấy tai nghe toàn bộ chuyện xảy ra phía dưới, thẳng đến khi Diệp Tiến Đạt chuẩn bị điều động binh mã, người đàn ông áo vàng mới mở miệng nói:

“Nhớ cho kỹ, chủ nhân của ta chỉ là một phàm nhân. Mà ta cũng chỉ là một con bò già, không làm được gì ngoài kéo xe. Các ngươi tự xử lý cho tốt, nếu chủ nhân ta chỉ cần có một chút phật ý, thì bản tọa cũng không ngại cho toàn bộ trên dưới Quảng Lăng thành các người biết thế nào là ‘quân lâm thiên hạ’!”

Dứt lời thì lắc mình một cái biến mất. Lão hoàng đế nước Hoàng cùng bốn vị vương gia định thần nhìn xuống dưới, vừa kịp nhìn thấy một màn quắc mắt khiến toàn quân phun máu ngã nhoài, lại dùng thần thức cảm nhận thử thì quả nhiên con bò vàng nhìn như vô hại dưới kia chính là vị tiền bối ban nãy không sai đi đâu được.

Lưng áo năm người họ lúc này mồ hôi đã tuôn ra như tắm. Tên thống lĩnh thành vệ quân họ chọn rốt cuộc hôm nay đã chọc ra cái họa gì thế này?!

Kỳ thực, cũng do thể chế chính trị nước Hoàng mà thống lĩnh thành vệ binh có binh quyền rất lớn, là kẻ duy nhất ngoại trừ hoàng đế có thể tự do đi lại giữa năm quận ở Quảng Lăng.

Cũng chính vì lý do này mà năm kẻ cầm đầu quốc gia cố tình chọn một tên không có đầu óc chính trị, chỉ biết “chỉ đâu đánh đó”. Có như vậy y mới không làm phản, cũng không nghiêng hẳn về phe vương gia nào trong bốn người.



Bình thường cũng không phải họ không biết các hành động đàn dân áp chúng của Diệp Tiến Đạt và con trai lão, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng trách móc vài câu, còn vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Thế nhưng, giờ thì tốt rồi, y chọc ai không chọc, đi chọc ngay một đại yêu có khả năng diệt Hoàng quốc!

Năm người cũng không dám chậm trễ thêm, sợ tên đần này gây thêm họa, vội vàng đáp xuống mặt đất.

oOo

Diệp Tiến Đạt bị Thủy Vương tát đến nổ đom đóm mắt, chưa hiểu mô tê gì lại nghe y quát:

“Tên súc sinh này! Lâu nay Bệ hạ cùng bản Vương tin tưởng ngươi nên mới giao cho người quyền trị an thành. Nhưng đây là cách ngươi trị an sao? Đàn dân áp chúng, hãm hại người lành, còn coi vương pháp ra gì hay không?”

Nói xong, liền cũng không thèm để ý hình tượng, bồi cho Diệp Tiến Đạt một đã vào bụng, hiển nhiên là muốn lão ta đau mà không lên tiếng được.

Lão hoàng đế cũng rất phối hợp, quát:

“Bay đâu? Mau phế tu vi, bắt trói cha con Diệp Lan lại, tống vào ngục chờ xét xử!”

Diệp công tử ban nãy bị khí thế của còn bò vàng dọa cho nằm xụi lơ, bất tỉnh, giờ hơi tỉnh lại, nghe thấy lời này, lại ngất lịm đi. Về phần cha hắn, Diệp Tiến Đạt, khi lão nghe mệnh lệnh của hoàng đế Đại Hoàng, cuối cùng não cũng bắt kịp tình hình.

Vốn khi con bò vàng của Nguyễn Đông Thanh hiển lộ tu vi, lão ta cũng đã nhận ra mình đá phải cục sắt rồi. Thế nhưng, khi vua nước Hoàng cùng bốn vị vương gia hạ xuống, lão vẫn ôm hy vọng họ có thể cứu lão một mạng. Và rồi, phản ứng dứt khoát của lão hoàng đế cũng như Thủy Vương, cùng ánh mắt của ba vị vương gia còn lại như muốn nói, “tự làm tự chịu” cho lão biết, đại yêu kia là một tồn tại chính năm người bọn họ cũng không dám chọc vào… Thế mà Diệp Lan lão ta lại làm vậy.

Như thấy được viễn cảnh máu chảy đầu rơi của bản thân không còn xa, lão ta liền rơi vào tuyệt vọng, vội rối rít:

“Bệ ha, mạt tướng… không, tội thần sai rồi, mong bệ hạ tha mạng!”

Thế nhưng mặc cho lão ta gào thét thế nào thì lão hoàng đế cùng bốn vương gia cũng không ngoái đầu lại, mà lão ta cũng bị binh lính kéo đi xa dần.

oOo

Lão hoàng đế nước Hoàng cùng bốn vị vương gia nhìn Nguyễn Đông Thanh bằng ánh mắt trân trối, thực sự không biết hành xử ra sao cho phải. Họ vốn định dùng lễ mà kính y, nhưng lại nghe được vị đại yêu kia truyền âm:

“Nhắc lại một lần nữa, phải đối xử với chủ nhân ta như một người phàm bình thường, nếu không cũng đừng trách bản tọa không giữ đạo làm khách!”

Đùa à? Nãy giờ là ngài đang giữ đạo làm khách??? Mà khoan, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm ở đây là, nếu như người trước mặt là một người phàm bình thường, liệu có thể gọi được năm người họ từ trong cung ra tận đây không? Nếu là một người phàm bình thường, liệu bọn họ có không tiếc mất đi một tên tướng quân đã vào vụ hải chỉ để lấy lòng không? Ngài đưa ra yêu cầu như thế này là muốn chúng tôi phải làm sao???

“Ngưu đại gia!” Lão hoàng đế truyền âm lại.

“Bản tọa gọi Lý Trầm Châu.”

“…”

“Lý tiền bối, xin ngài đừng làm khó chúng tôi!”