Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 528: Trường Kỳ Kháng Chiến




Kẻ nọ vừa nói dứt lời, thì cũng là lúc tất cả âm thanh ở đài điểm binh Cốt Sơn vụt tắt. Chỉ trong một cái nháy mắt, bãi đất trống vừa rồi còn xôn xao tiếng người bàn ra tán vào thì bây giờ đã lặng ngắt như tờ, cơ hồ có thể nghe rõ cả tiếng mồ hôi rơi xuống đất.

Bình Nam quân...

Đối với phần lớn người đang đứng ở đây mà nói, ba tiếng này chẳng khác nào một cơn ác mộng kinh hoàng.

Những người đang đứng ở trước đài điểm binh, nếu không phải là kị binh của tam tộc Bắc Lĩnh thì cũng là tàn dư của các thế lực trung lập ở nam bộ Táng Thi đinh. Thành thử, kẻ thì sợ hãi những chiến giáp này một cách bản năng, người thì từng trải qua cảnh bị tông môn bị Bình Nam quân san phẳng thành bình địa.

Sâu trong đáy mắt gần hai ngàn người đang đứng trước đài điểm binh hiển hiện rõ vẻ ái ngại.

Chưa ra chiến trường, chưa đối mặt với Bình Nam quân, chỉ mới nghe tiếng thôi mà những tân binh này của Cốt Sơn đã tim đập chân run.

Ánh mắt Tạ Thiên Hoa lạnh xuống, lặng lẽ quay sang ghé tai nói gì đó với Trương Mặc Sênh. Tiểu Thực Thần gật đầu, ra hiệu đã hiểu ý cô nàng, đoạn chầm chậm lủi khỏi đám đông.

Lý Thanh Vân thì chầm chậm hít vào một hơi, ánh mắt quét qua toàn bộ sân duyệt binh một lượt. Phản ứng của những người bên dưới khiến cậu chàng nhớ lại khoảng thời gian ở thành Hải Nha. Khi đó, sau trận chiến đầu tiên với Hải Thú, tân binh của Ngoan Thạch doanh cũng có ánh mắt giống hệt như những người có mặt ở sân duyệt binh hôm nay.

Đồng thời, cậu chàng cũng hiểu, nếu không thể làm gì đó để cổ vũ sĩ khí của bọn họ thì coi như lần duyệt binh này hoàn toàn thất bại.

Thành thử...

Toái Đản Cuồng Ma thấy khí trong lồng ngực đã đủ, bèn vận công thi triển một chiêu Sư Tử Hống.

“Bình Nam quân cũng chỉ là vài bộ giáp, nào có phải vô địch thiên hạ? Ấy thế mà các vị ở đây chưa cần chạm trán, chỉ vừa nghe tên mà mặt cắt đã không còn giọt máu thế này thì còn mặt mũi nào đứng ở thế gian, mặt mũi nào mà nói đến chuyện trả thù rửa nhục? Xích Đại này thấy, nếu ngay cả chút dũng khí này các ngươi cũng không có, vậy thì sớm ngày chạy đến Cửu Đầu Long quỳ gối cầu xin, hút mủ liếm trĩ bọn hắn đi cho rồi.”

Ngay lúc đám người vừa ổn định, thì lại có kẻ âm thầm lên tiếng:

“Nói thì hay lắm, nhưng thực tế tướng quân đã làm gì được Bình Nam quân?”

Lý Thanh Vân nghe thế bèn cười dài:

“Tại hạ bất tài, nhưng vừa rồi cũng tự tay chém gục hơn mười bộ chiến giáp Bình Nam quân. Chuyện này cả Táng Thi đinh có ai mà không biết, ai mà không nghe?”

Ở phía khác của đám người, lại có một giọng nói vang lên:

“Đấy là tướng quân ngài, lấy gì đảm bảo chúng ta ra trận sẽ không chết thảm dưới kiếm của Bình Nam quân?”

Lý Thanh Vân nhíu mày, còn đang định tìm mời những kẻ vừa lên tiếng lên tận nơi đối chất, thì đã nghe tiếng quát lanh lảnh của Trương Mặc Sênh:

“Ẩn mình trong quân, làm loạn lòng người, tội nên xử chết!”

Lời chưa nói hết, hai con dao làm bếp đã lao ra, chuẩn xác đâm xuyên hai xương bả vai đằng sau lưng của một kẻ thấp lùn. Tên này lập tức kêu la bai bải, ngã nhào ra đất. Hàn khí từ vết thương tràn ra, khiến cả người hắn tê cứng lại thành một tượng băng cơ hồ chỉ trong một nháy mắt.

Thấy hai ngàn người nơi này còn chưa hết bàng hoàng, Lý Thanh Vân nhắm chuẩn thời cơ, lập tức rèn sắt khi còn nóng:



“Các vị. Kẻ này vì sao phải trà trộn vào trong chúng ta, lấy lời nói để mê hoặc lòng người? Ta nghĩ, các vị ai cũng có thể nhìn ra được.

“Người này... chính là gian tế của liên minh Nam Bộ. Hắn xuất hiện... cũng đồng nghĩa liên minh sợ chúng ta.

“Bây giờ nội gian đã trừ, bản tướng có một cách, nghĩ ắt có thể thắng được Bình Nam quân. Không biết mọi người ở đây có ai còn chút huyết khí, có ai còn muốn trả thù hay không?”

...

Lần này, không còn kẻ gian nhảy ra làm loạn, hoặc chí ít tạm thời đám gian tế của liên minh Nam Bộ không còn dám ngang nhiên nhảy ra gây rối nữa. Thành thử, trước đài điểm binh, không thiếu người bị đốt cháy đấu chí, trong mắt hừng hực mong muốn báo thù rửa hận.

Có kẻ lên tiếng hỏi:

“Xin tướng quân dạy chúng ta.”

“Không gì ngoài tám chữ: trường kỳ kháng chiến, du kích toàn dân.”

Lý Thanh Vân nói xong, bèn lui ra sau, nhường vị trí cho cô nhị sư muội. Tạ Thiên Hoa thuận thế tiến lên một bước, bắt đầu thuật lại những gì Mạc Vấn đã dạy về chiến tranh du kích cho những người có mặt nơi đây nghe.

Sau đó...

Hai trăm tiểu đội của Cốt Sơn lên đường, chia nhau tiến về phía bắc.

oOo

Từ Cửu Đầu Long, bang chủ Kim Mãng bang lựa chọn đi về phía tây.

Lão dẫn hai trăm đệ tử trong bang chia làm ba đội, đội tiên phong do đại đệ tử Quách Chính Đồ của Huyền Thiên tông lĩnh chức đội trưởng, đội phía sau để đệ tử Đề Hồ tông là Lâm Thanh dẫn đầu. Riêng lão thì “tọa trấn trung quân”, chỉ đạo hai người kia.

Họ Hà lần này có thể nói là cẩn thận từng bước. Lão phái đội tiên phong của Quách Chính Đồ đi trước gần năm mươi dặm, vừa là để dọ thám, vừa là phải chặt cây mở lối cho mình. Đồng thời, họ Hà còn cắt cử một tâm phúc trung thành bí mật đi theo, nhậm chức giám quân. Một khi có biến, y sẽ thi triển thần thông, bắn pháo hiệu lên trời ra hiệu cho hai đội phía sau.

Bang chủ Kim Mãng bang cũng có thể liệu đường mà bỏ xe giữ tướng.

Đoàn người của Kim Mãng bang cứ thế mà tiến quân, vừa đi vừa lần từng bước chẳng khác nào người đạp trên băng mỏng. Mất gần ba ngày, hai trăm người này mới đi đến một rừng trúc thưa, xưng là Ngọ Môn.

Sở dĩ có cái tên kì quái này là vì khi xưa, mỗi lần Quân Doanh bắt được một tên “tội phạm” hoặc Hải Thú, thì sẽ giải ra bãi đất này. Bọn họ lấy măng ở Biển Trúc trồng xuống đất, sau đó dùng xích sắt khóa chặt kẻ cần xử lý nằm đè lên. Cuối cùng, lại dùng thần thông thúc đẩy cho măng mọc thành cây, đâm thủng cả người kẻ xấu số.

Quân Doanh gọi nơi đây là Ngọ Môn Trảm Thủ, ý là chỗ tử hình.

Lâu dần do thấy bốn chữ kia quá dài, gọi nhiều thì phiền, nên người ở Táng Thi đinh tự ý rút lại thành “Ngọ Môn”.

Xuyên qua Ngọ Môn, là có thể đến cánh rừng bên ngoài Cốt Sơn.



Họ Hà cho quân dừng lại, hạ trại nghỉ ngơi, lại phái Quách Chính Đồ đổi một nhóm người, chạy vào Ngọ Môn do thám trước.

Bang chủ Kim Mãng bang tính đa nghi, thành thử không đời nào lão để họ Quách có thời gian tiếp xúc lâu dài với đệ tử của mình. Thường thường, cứ cách ba ngày, lão lại đổi một số đệ tử ở tiền quân về, tránh để họ Quách có thời cơ kéo bè kết phái.

Quách Chính Đồ bị chèn ép thì cũng giận lắm, song đánh không lại họ Hà, lại kinh sợ hung uy của Quân Doanh, thành thử chỉ có cách cắn răng nhẫn nhịn. Y hầm hầm dẫn người vào, dự định lấy mấy cây trúc trong này làm nơi để phát tiết lửa giận.

Rừng trúc Ngọ Môn hôm nay thanh bình đến lạ.

Gió nhẹ thổi hiu hiu, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, thỉnh thoảng lại nghe tiếng chim hót gọi nhau từ xa vọng lại. Quách Chính Đồ chém ngã vài cây trúc, rồi cũng dẫn người tiến bước, thực hiện nhiệm vụ.

Tuy là bất mãn trước cách dùng người của họ Hà, song không vì thế mà họ Quách bỏ bê nhiệm vụ, hay là thực hiện qua loa cho có. Hắn hiểu, công việc thám thính dò la này liên quan đến mạng người, trên hết là tính mạng của chính hắn. Nếu như không may rơi vào ổ phục kích, hoặc là lọt vào chỗ mai phục, Kim Mãng bang chết là chuyện nhỏ, Quách Chính Đồ hắn hi sinh mới là việc lớn.

Gã ngậm một cành trúc, lẩm bẩm:

“Rừng trúc thưa như thế này, chưa vào Vụ Hải cũng có thể dõi mắt một cái nhìn suốt hơn mười dặm. Thế thì quân địch còn trốn vào đâu được?”

Nghĩ đến đây, Quách Chính Đồ bèn quay đầu, sai một đệ tử của Kim Mãng bang:

“Các ngươi quay về trung quân, mời Hà bang chủ vào rừng.”

Tên này vừa mới gật đầu, còn chưa quay người lại thì từ trong bóng cây, một mũi tên đã lao ra, chuẩn xác cắm thẳng vào yết hầu của gã. Y chỉ kịp giật giật mấy cái, miệng đã trào máu tươi, chết không kịp kêu lấy tiếng nào.

Đệ tử Kim Mãng bang thấy đồng môn bị sát hại thì chớp mắt đã hóa thành một bầy chim vỡ tổ. Sợ hãi, căm giận, đủ loại cảm xúc thi nhau xộc vào não, cơ hồ nháy mắt khiến khả năng giữ bình tĩnh của bọn hắn chạm đáy. Có kẻ vì chạy trốn mà dẫm đạp lên nhau, xô ngã cả những tên đang tụ lực đánh trả. Thần thông, võ kỹ bắn lệch phát xạ ra bốn phía, khiến quá nửa đệ tử Kim Mãng bang không chết cũng bị thương dưới chiêu thức của đồng môn.

Người chết càng nhiều, tràng cảnh lại càng hỗn loạn.

Tiếng la hét, tiếng chửi mắng, tiếng người kêu rên ngã xuống đất hòa quyện vào nhau, len lỏi khắp cả rừng trúc.

Quách Chính Đồ nghiến răng, quát lên một tiếng, những mong có thể khiến đám đệ tử của Kim Mãng bang này bình tĩnh lại. Thế nhưng, từ lúc rời khỏi Cửu Đầu Long đến nay, có hôm nào tên họ Hà không ra rả với đệ tử của mình rằng không cần coi Quách Chính Đồ vào đâu? Thành thử, bây giờ, mệnh lệnh của hắn đưa ra chẳng khác nào tượng bùn qua sông, hạt muối bỏ biển, hoàn toàn không tạo nên được chút tác dụng nào.

Quách Chính Đồ nghiến răng, thả thần thức muốn tìm cho kì được tung tích kẻ dánh lén.

Đáng tiếc, thứ mà hắn cảm nhận được chỉ là rừng trúc, hết lớp này đến lớp khác, hết cây này đến cây khác, tựa như mỗi cây trúc ở đây đều là một con người đầy địch ý, đang nhắm thẳng họng nỏ vào đầu gã vậy.

Quách Chính Đồ rùng mình sởn gáy, lại nhìn đám đệ tử Kim Mãng bang bấy giờ đã thương vong quá bảy phần mười. Gã không chần chờ thêm nữa, quay đầu chạy ra khỏi rừng Ngọ Môn.

Thế nhưng, Quách Chính Đồ lại không biết...

Tuy hắn đã sống sót qua cuộc phục kích, nhưng ác mộng của liên minh Nam Bộ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

oOo

Cuối tuần trước cho đến hôm nay bọn mình lo đàm phán hợp đồng nên không kịp viết chương. Trong thời gian trước mắt khả năng là tên chủ bút lại bận cho tới khi dự án vào guồng được. Mình thì cũng sẽ hơi bận hơn nhưng chắc vẫn xoay xở được. Xét thấy đoạn này cũng dài rồi, chắc chương sau cho nhảy qua kể chuyện hơn nửa năm sau của Thanh, rồi lâu lâu, lúc nào thời điểm thích hợp mới cho hồi tưởng lại chuyện trong Táng Thi đinh một lần thôi. Đoạn này thì bản thảo có sẵn một cơ số chương rồi nên chắc là dù có bận đột xuất cũng ko bị chậm chương cho bà con đâu.