Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 515




Quay trở về chuyện của Lệ Chi sơn...

Lê Dực hạ chỉ giáng tội Nguyễn Đông Thanh có thể nói là khiến thiên hạ rung chuyển.

Hồ Ma Huyền Nguyệt vốn có thể đến chiến trường Lệ Chi sơn từ nửa tháng trước, song vì chuyện này mà hạ lệnh đóng quân đồn trú lại đất phong của Quan Hạ Băng, đặng tiện bề quan sát biến hóa của thiên hạ.

Phủ thành chủ thành Tế Kỳ...

Quan Hạ Băng rót đầy một chén trà, đưa tay ra hiệu:

“Mời Hồ Ma châu chủ.”

“Có thể uống được trà của Trấn Bắc vương quả thật là tam sinh hữu hạnh.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng không khách sáo, đưa tay đón chén trà, nhấp khẽ một ngụm. Động tác phẩm trà ưu nhã thanh lịch, quả thật hơn xa thằng cha ăn thùng uống vại nào đó đang hưởng thụ cuộc sống thất nghiệp ở Bạch Đế.

Yên lặng nhấm nháp hương vị một lúc, Hồ Ma Huyền Nguyệt mới mở mắt, gật đầu:

“Trà ngon.”

Sau đó, hai người lại im lặng.

Quan Hạ Băng gỡ Long Nha Ngân Lân Kích từ trên tường xuống, lấy khăn vải ra lau chùi cẩn thận.

Hồ Ma Huyền Nguyệt lại đặt tay lên đùi, yên tĩnh lắng nghe tiếng dòng sông chảy bên dưới.

Hai người đều đang chờ, xem ai là người thiếu kiên nhẫn hơn.

Cuối cùng, Quan Hạ Băng tuy cũng từng làm thống soái Tĩnh Hải quân, song chung quy cũng còn trẻ. Cô nàng thở dài, buông ngọn kích trong tay xuống, hỏi:

“Thành chủ đến tìm bản vương hẳn không phải muốn nói chuyện phiếm.”

“Trấn Bắc vương cảm thấy thế cuộc Đại Việt ta bây giờ thế nào?”

Hồ Ma Huyền Nguyệt không vội giải đáp, mà khẽ vén mớ tóc mai qua vành tai.

“Hỷ Phượng bây giờ, chiến công của Lý Thanh Minh hiển hách, thanh thế như mặt trời ban trưa. Chỉ e là đã đạt đến cảnh trăm họ chỉ biết Linh Vương, không biết Trư Đế.”

“Vị quân sư năm xưa của vương gia quả thật là người tài, không có y thị sắp đặt, Lý Thanh Minh cũng không thể tạo nên cảnh nước trong nước như hiện giờ.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt cười, trong lời nói giấu một con dao, giống như muốn nhắm thẳng vào trái tim của Quan Hạ Băng.

Hàm ý rất rõ ràng...

Nếu không phải Ngân Lang – Trấn Bắc vương – đồng ý để Thẩm Tư Quân đến làm việc cho Lý Thanh Minh thì hắn cũng không có ngày hôm nay.



Quan Hạ Băng thản nhiên đáp:

“Đúng vậy. Dì Thẩm từ xưa đã có đại tài, chẳng qua là bản vương không thể trọng dụng.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng không gấp, chuyển sang nói chuyện phía đông:

“Châu Kim Quy bây giờ, Vân thị muốn ngóc đầu trở lại, Đồng Quang Vinh không muốn chia sẻ binh quyền, đã thành thế cục long tranh hổ đấu. Cửu Tiêu Hầu đấu với Bát Kỳ Hầu, ai thắng ai bại, trong phút chốc khó mà nói rõ.”

“Vậy cũng chỉ còn... phương bắc?”

Quan Hạ Băng nhìn về phía Hồ Ma Huyền Nguyệt, lạnh nhạt hỏi:

“Hồ Ma châu chủ cũng muốn học Linh Vương, để người của châu Ngọc Lân chỉ biết có thành Bạch Đế, không hay có thành Cổ Long? Nhưng lại danh bất chính, ngôn bất thuận, cần có một vương gia bù nhìn?”

“Trấn Bắc vương đừng dọa tiểu nữ như vậy.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt che miệng, cố tình nói giọng sợ sệt, nhưng biểu cảm ánh mắt lại tỉnh queo, đến diễn cũng chẳng buồn diễn. Quan Hạ Băng thấy phản ứng của y thị quái lạ như thế, càng lấy làm khó hiểu:

“Không biết rốt cuộc châu chủ muốn nói gì?”

“Vương gia đã không muốn vòng vo, thì để tiểu nữ nói thẳng vậy. Thiên hạ sắp tới, chậm nhất là sau Thiên Kiêu chiến, sẽ xảy ra biến đổi lớn. Lê Dực hạ chỉ trách tội Bích Mặc tiên sinh, đã khiến không ít người chỉ trích, có thể nói là mất đi lòng người. Hiện giờ Linh vương tích cực ở phía nam mua chuộc nhân tâm, tích lương trữ cỏ, hẳn là có ý định tự lập. Mà ở thành Bạch Đế, trước khi treo ấn từ quan, tiên sinh cũng đã thực hiện không thiếu cải cách. Nếu có thể mở rộng ra cả châu Ngọc Lân, trong vòng một hai năm chắc chắn làm ít công to.”

Ngừng một chốc, Hồ Ma Huyền Nguyệt lại tiếp:

“Đến lúc đó, ủng hộ thái tử cũng được, tự mình tranh bá cũng tốt, chí ít có thể ngăn cản binh phong của Lý Thanh Minh.”

“Hồ Ma châu chủ đang ám chỉ Linh vương có lòng khác?”

“Trấn Bắc vương, trên đời này có mấy ai kháng cự được dụ dỗ của quyền lực? Chớ nói chi Linh vương vốn là con đẻ của Võ Hoàng. Vương gia, cho dù ngài không muốn nghe tiểu nữ nói về Lý Huyền Thiên, thì hôm nay tiểu nữ vẫn phải nói. Kể từ sau chiến tranh Tề - Việt, Võ Hoàng sớm đã công cao át chủ. Cả Đại Việt ta chẳng thiếu người nói năm đó không có Lý Huyền Thiên thì không có Đại Việt; Đại Việt có thể không có hoàng đế, nhưng không thể không có Võ Hoàng. Linh vương chỉ cần là kẻ hơi có dã tâm, nghe những lời này từ bé đến lớn, trong lòng há lại không sinh ra ý đồ khác? Những năm nay hắn bồi dưỡng tâm phúc trong quân, xung phong đi Táng Thi đinh lịch luyện là để làm gì, chẳng nhẽ Trấn Bắc vương không nhìn ra?

“Nếu là lúc trước thì cũng thôi. Nhưng hiện giờ y có Liễu Thần Mưu phụ tá, rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì ai mà biết được?”

Hồ Ma Huyền Nguyệt phân tích có lí có cứ, Quan Hạ Băng chỉ biết im lặng lắng nghe.

Cuối cùng, chờ thành chủ thành Bạch Đế nói xong, cô nàng mới lên tiếng hỏi:

“Vậy Hồ Ma châu chủ có dự định gì?”


“Bích Mặc tiên sinh coi dân như con, hiển nhiên là hi vọng cải cách của mình có thể lan truyền rộng rãi. Nhưng khai hoang cày cấy cần người, đào kênh dẫn nước cũng cần sức người. Bạch Đế thành dựa vào việc giải phóng nô tì tôi tớ lần trước, tạm gọi là đủ nhân lực, song không đủ để mở rộng ra nơi khác.”

“Hồ Ma châu chủ, ngài lại nói vòng vo rồi.”

Quan Hạ Băng thấy y thị lại bắt đầu vòng vo tam quốc, hơi tỏ vẻ không vui, hắng giọng một cái.

Hồ Ma Huyền Nguyệt cười xin lỗi, giải thích:

“Thói quen khó bỏ, mong vương gia bỏ quá. Vương gia, ngài còn nhớ lần Thượng Quan Trường Không đến Quan Lâm?”



“Vẫn nhớ. Hồi ấy nghe đồn tiên sinh cho diễn một vở Lưỡng Phật Đấu Thuyết Ký, truyền kỳ Liễu Hạnh, đồng thời lấy Địa Tâm ra làm món ăn đãi khách.”

Quan Hạ Băng lục lại ký ức nửa năm trước, mất một lúc mới nhớ ra được.

Kỳ thực, cũng không thể trách cứ cô nàng. Dù sao so với sự kiện luận đạo cùng Phật môn, đánh Phật đạo biến dạng xảy ra ngay sau đó, chuyện Nguyễn Đông Thanh bày tiệc chiêu đãi thái tử Trường Không quả thật chỉ xứng làm lông gà vỏ tỏi.

Hồ Ma Huyền Nguyệt lắc đầu:

“Vương gia còn quên một chuyện: khi đó, tiên sinh đã có ý định muốn giải phóng nạn dân, để bọn họ vào thành sinh hoạt. Thậm chí vì chuyện này Bao Tinh Bạch còn bị cách chức. Đáng tiếc, sau ngày hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, Võ Hoàng bận không dứt được ra, Trương thái sư nổi đóa vì Cao Tử Trọng tái xuất hiện trên đời, nên đến nay vẫn bỏ xó.

“Tiểu nữ tuy là châu chủ một châu, nhưng ngặt nỗi có gốc gác Sơn Man, sắc lệnh không thể phục chúng. Thế nên, tiểu nữ hi vọng Trấn Bắc vương có thể sử dụng thân phận bây giờ của mình, hạ lệnh miễn xá cho tội dân ở Quan Lâm, điều bọn họ đến Tế Kỳ.”

Quan Hạ Băng mới đầu còn không tỏ thái độ, nhưng nghe đến câu “tiểu nữ tuy là châu chủ một châu” thì biến sắc. Tuy còn chưa lập tức lên tiếng, nhưng chỉ nhìn thái độ, đủ thấy là đã ở ranh giới chuẩn bị cho kẻ dưới đuổi khách rồi.

Hồ Ma Huyền Nguyệt nói:

“Trấn Bắc vương, cho dù ngài không muốn nhắc tới thì cũng không thay đổi được sự thật trong người cô ít nhất chảy một nửa dòng máu của họ Lý. Biến pháp cấp tiến như vậy, động chạm đến lợi ích của quá nhiều người, ắt sẽ lọt vào sự phản đối của các phương. Quan Lâm đất rộng người thưa còn dễ nói, nhưng thành Tế Kỳ ắt sẽ có hào cường sĩ tộc nhảy ra ngáng đường. Cũng chỉ có Võ Hoàng Lý Huyền Thiên đủ sức cáng đáng gánh nặng này.

“Chúng ta thật sự không có thời gian, vẫn mong vương gia vì đại cục.”

Quan Hạ Băng cau mày, xốc thanh trường kích lên, hỏi:

“Hồ Ma thành chủ, nếu bản vương nhớ không nhầm thì ngài có qua lại thân thiết với Lý Huyền Cơ. Vị tân nhiệm Gián Nghị Đại Phu này, nếu bản vương không nhớ sai, thì rất mực ủng hộ Lý Thanh Minh tiếp nhận vị trí gia chủ. Cũng có thể coi là gián tiếp đối đầu với Lão Thụ cổ viện. Bây giờ Hồ Ma châu chủ lại nói như thể là đồng minh vững chắc của cổ viện, thật là khiến người ta không dám tin.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt nghe xong, cười vang:

“Trấn Bắc vương, chiến công và địa vị của ngài dựa vào ngọn kích kia đánh ra, việc đó bản châu chủ không phủ nhận. Thế nhưng, ngài quả thật là còn quá trẻ, không hiểu chính trị.”

Ngừng một lát, y thị lại tiếp:

“Cái gọi là phe cánh trong triều, cũng không phải là trẻ con chơi đồ hàng, phân về phe nào thì làm việc cho phe ấy. Xét đến tận cùng, cũng là một chữ lợi. Thiên hạ rộn ràng, đều là hướng về lợi, thiên hạ xôn xao, đều vì lợi mà đến. Bản châu chủ không vô tư đến nỗi chỉ vì một câu của Bích Mặc tiên sinh mà cúi đầu bái lạy, nghe lời răm rắp như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy. Kỳ thực, bản châu chủ có lòng riêng...”

“Ồ? Không biết Hồ Ma châu chủ muốn đạt được gì mới chịu giúp Bích Mặc tiên sinh?”

“Trấn Bắc vương, cần gì phải truy hỏi đến tận cùng như vậy? Thôi thì đổi một cách nói khác. Trấn Bắc vương ngài hẳn là ủng hộ Lý Thanh Vân, chuyện có lợi đối với Lão Thụ cổ viện vì sao ngài lại do dự?”

Hồ Ma Huyền Nguyệt ngừng một thoáng, lại cười:

“Phải chăng là vì người ngài giúp là cậu em cùng cha khác mẹ, chứ không phải cái thế lực gọi là Lão Thụ cổ viện?”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!