Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 51




Chẳng cần nói cũng biết, lý do ba sư huynh muội Lý Thanh Vân tranh giành hai chai rượu với họ Thượng Quan nào có phức tạp như y nghĩ? Họ đơn giản chỉ muốn kiếm rượu ngon về hiếu kính Hồng Vân.

Tuy cả Nguyễn Đông Thanh và Hồng Vân đều đã lên tiếng phủ nhận quan hệ nam nữ giữa họ, thế nhưng đám đệ tử của Bích Mặc tiên sinh lại nghĩ khác. Cô nam quả nữ, sống ngay sát vách nhau, lại còn cùng nuôi chung một đôi chó mèo. Sư phụ thì diễn quá sâu, dường như thật sự đã quên mình là cao nhân, nghĩ bản thân chỉ là người phàm. Nhưng Hồng Vân tiên tử thì lại khác, tuy cũng phối hợp diễn kịch trước mặt sư phụ, nhưng sau lưng người thì cũng chẳng hề giấu giếm mà công nhiên ban cho ba người họ không thiếu chỗ tốt.

Lại thêm lời dặn của Tiểu Thạch trước khi ba người khởi hành lần này… “Không được cho ai biết Hồng Vân tiên tử tồn tại”. Rõ ràng là có điều mờ ám! Liệu có phải sư phụ đang ở trong một trạng thái vi diệu nào đó, còn Hồng Vân tiên tử đang ở cạnh để hộ đạo cho người? Ba người Lý Thanh Vân không biết, nhưng không dám loại bỏ khả năng này. Không những thế, họ càng nghĩ lại càng thấy hợp lý. Mà nếu là thế thật, thì mai này khi sư phụ “nhớ lại mọi chuyện”, “cô hàng xóm” nhà tây liệu có bỗng dưng biến thành sư nương của ba người họ hay không?

Nghĩ xuôi nghĩ ngược, việc hiếu kính Hồng Vân đối với ba người Lý Thanh Vân đều là điều nên làm, vừa hợp tình, vừa hợp lí. Dù gì, kể cả cho dù cuối cùng giữa sư phụ và Hồng Vân tiên tử thật sự không có tầng quan hệ kia đi chăng nữa, thì cũng vẫn tính là bằng hữu, lại thêm người ta cũng từng giúp họ không ít. Làm người không thể vô ơn được!

Thế nhưng, biết lấy gì mà báo ơn Hồng Vân? Kỳ trân dị bảo trên đời chỉ sợ nàng ta cũng nhìn không vừa mắt. Điều duy nhất ba sư huynh muội chắc chắn, là Hồng Vân thích pha chế rượu. Thành thử khi hai chai rượu này được đem ra đấu giá thì nào có khác gì than ấm sưởi đông lạnh, nước mát giữa hè nóng, buồn ngủ vớ được chiếu manh?

Không tăng được tu vi? Không quan trọng, không đáng quan tâm! Ngon là được rồi! Quan trọng ở tấm lòng.

Giữ tiền để tranh món khác? Kỳ thực nếu ba người họ theo một tông môn bình thường nào đó, thì họ có lẽ còn nghĩ theo hướng này… Ấy nhưng, kể từ khi đi theo Nguyễn Đông Thanh, thì những thứ mà ba sư huynh muội truy cầu đã sớm không còn giống với tu luyện giả khác.

Nhìn theo một hướng khác, rác rưởi đối với người này, vào tay kẻ khác có khi lại thành báu vật. Những thứ mà ba người họ sẵn sàng dốc tiền ra mua, có tặng không thì người khác cũng chẳng biết dùng làm gì. Sẽ chẳng có ai bỏ ra một đống tiền để mua một thứ đồ mà họ chẳng thấy nổi tác dụng trước mắt cũng chả nhìn ra được cái lợi lâu dài của nó, trừ khi là phá gia chi tử hay quá thừa tiền không biết làm gì. Dù sao, có là bảo vật mà không cách nào sử dụng thì cũng chỉ có thể để bám bụi trong kho. Điện thoại thông minh mà Kiếm Trì tìm được trong bí cảnh – nay đã được Lâm Phương Dung biếu cho Bích Mặc tiên sinh của chúng ta – chính là ví dụ rõ ràng nhất (1).

(1: lúc biên tập chú thích cho ai quên, đọc lại chương 24: . "Cổ vật thần bí" màu đen mà Lâm Phương Dung đưa chính là nó!)

Mà hiển nhiên, ba người Lý Thanh Vân cũng không phải ngoại lệ, họ thực có sẵn ý định cho những đồ mình bỏ tiền ra đấu giá. Ngoại lệ thật sự ở đây là Thượng Quan Trường Không. Tuy y biết đám gà con và hai chai rượu là đồ quý, nhưng quý ở đâu và dùng như thế nào thì còn chưa rõ.

Sau khi tranh giành thành công mấy con gà và đôi chai rượu, cũng chẳng còn gì trong buổi đấu giá gây được hứng thú với ba sư huynh muội Lý, Tạ, Đỗ. Thành thử, ba người ngồi lại chủ yếu là để xem náo nhiệt.

Nhất Phẩm lầu quả nhiên danh bất hư truyền, đồ mang ra đấu giá đủ các chủng loại kỳ trân dị bảo. Từ đan dược, vũ khí, đến phù chú, điển tịch, phải nói là mở rộng tầm mắt cho hai người Lý, Đỗ.

Sau một hồi đấu giá, lại thêm nhiều nhà rước được vật báu về, cuối cùng cũng đến vật đặt đáy hòm của buổi đấu giá hôm nay.

Chỉ thấy ánh đèn sân khấu vụt tắt, rồi bật lại lên, chiếu tập trung vào giữa đài, nơi đang đặt một cái khay ngọc được trạm trổ tinh vi, phía trên lại khắc đồ án âm dương, ở hai khoanh tròn đặt hai viên đan dược, một viên xanh như ngọc, một viên đỏ như máu.

Tên mặt chuột lúc này liền lên tiếng:

“Chân bảo cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay là hai viên Âm Dương Cải Mệnh Đan, do Luyện đan tông sư Tiêu Đan Tử nhờ Nhất Phẩm lầu rao bán hộ. Theo như lời Tiêu lão tiền bối, viên màu đỏ là phó đan, có tác dụng cố bản bồi nguyên, đánh vững căn cơ tu luyện. Viên màu xanh là chủ đan, phục dụng có thể đề thăng tư chất, nghịch thiên cải mệnh.”



Nghe đến đây, khán đài bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán.

Củng cố căn cơ, vừa giúp sau này chẳng những có thêm khả năng đột phá đến cảnh giới càng cao, hơn nữa chiến lực còn hơn xa đồng cảnh giới bình thường. Đan dược thần kỳ như thế, cho dù có bán riêng lẻ, các nhà các phái cũng sẽ cân nhắc mua về bồi dưỡng hậu bối.

Mà thứ này lại chỉ là thuốc dẫn cho chủ đan.

Nghịch thiên cải mệnh, cải thiện tư chất, cho dù là một số lão quái vật bế quan nhiều năm nghe mấy từ này cũng phải động lòng, hà huống nơi này chủ yếu là thiên kiêu các đại thế lực đến tham dự Võ Bảng hội.

Một người tu hành, tư chất tuy không phải tất cả, thế nhưng chắc chắn là một trong những yếu tố quan trọng nhất.

Cả Huyền Hoàng giới này, bất luận là Vu, Đạo, Phật, Nho, Võ, người đặt chân lên con đường tu hành nào chỉ có con số trăm vạn? Thế nhưng, có biết bao nhiêu người cả đời không cách nào đặt chân vào Vụ Hải, bị vây chết ở cánh cửa đệ ngũ cảnh tột cùng.

Chênh lệch về tư chất, có đôi khi dựa vào cố gắng, dựa vào kỳ ngộ có thể san bằng. Lại có đôi khi, cũng chỉ chênh lệch một chút tư chất như vậy, lại là khác biệt giữa trời và vực.

Tất cả các thế lực há lại có thể không kích động?

Ai mà không muốn nhà mình xuất hiện một tên hậu bối ưu tú như Kiều Minh Long của Phần Thiên Cốc, hay Việt Linh vương Lý Thanh Minh?

Lý Thanh Vân cũng quay qua hỏi hai cô sư muội:

“Sư muội, liệu có biết vị Tiêu Đan Tử này là ai chăng?”

“Sư huynh, Tiêu Đan Tử nổi tiếng khắp Huyền Hoàng giới, là một trong ngũ đại tông sư của giới luyện đan. Đến trong tộc Thanh Tước còn từng nghe danh y, anh không biết thật sao?”

Tạ Thiên Hoa ngờ vực hỏi.

Lý Thanh Vân lắc đầu:

“Trước khi vào kinh, vi huynh chỉ là thằng nhóc nghèo, biết đọc biết viết đều nhờ phu tử thương tình dạy miễn phí cho. Sau khi nhận tổ quy tông, lại gặp nhiều chuyện như thế, lang bạt kỳ hồ mãi đến khi gặp sư phụ. Những nhân vật phong vân của Huyền Hoàng giới người ở tầng dưới chót như ta quả thực không biết rõ lắm.”

Đỗ Thải Hà thì tiếp lời sư tỷ:

“Khi xưa ở núi Long Hổ, em cũng từng nghe danh y, Tiêu Đan Tử Tiêu Thiên Hóa là một kỳ tài trong giới luyện đan và người sáng lập ra Huyền Tiêu cung. Núi Long Hổ muốn mua đan dược cho chân nhân, thiên sư tu luyện đều phải đến gặp ông ta. Có điều... Nghe đồn người này tính tình cổ quái, đan dược luyện ra tuy có thể gọi là thần đan diệu dụng nhưng thường nếu không có tác dụng phụ thì cũng đi kèm một điều kiện nào đó...”



Y như rằng, nàng vừa dứt lời thì tên mặt chuột lại nói:

“Tiêu lão tiền bối còn dặn thêm, để điều chế được viên chủ đan này, Tiêu lão tiền bối cần dùng hai loại chất kịch độc. Tuy rằng xảo đoạt thiên công, lấy độc trị độc, song cũng không phải vạn vô nhất thất. Thành thử, cần phục dụng thêm cả viên phó đan này làm thuốc dẫn mới được.”

Vốn dĩ, có mấy nhà trộm nghĩ mình không có đủ tiền tranh giành viên chủ đan, định bụng cuối buổi sẽ hỏi Nhất Phẩm lầu hoặc Huyền Tiêu cung mua riêng viên phó đan.

Cho dù không thể kinh người như cải thiện tư chất, cố bản bồi nguyên, củng cố căn cơ cũng không hề tệ. Chí ít có thể bồi dưỡng ra một vị thiên kiêu ngàn năm một thuở, dù không cách nào so sánh với “long đằng vạn lý, hổ khiếu thanh minh”, thì vẫn có thể trấn áp đồng lứa.

Cũng có thể kế thừa gia nghiệp.

Thế nhưng, sau khi tên mặt chuột nói rõ tác dụng của viên phó đan, bọn họ liền chết tâm, quăng cái ý nghĩ đó ra chín tầng mây. Mấy nhà này trộm nghĩ, đổi lại bản thân là Tiêu Đan Tử Tiêu Thiên Hóa, cho dù có luyện được phó đan thì cũng để lại, chờ luyện được chủ đan thì bán ra ngoài, vậy mới được lợi lớn nhất.

Dù sao đi nữa...

Hôm nay, không ai muốn từ bỏ Âm Dương Cải Mệnh đan. Hai viên đan dược, vừa giúp thiên kiêu nhà mình tiến thêm một bước, nói không chừng còn tạo ra thêm một Lý Thanh Minh, Kiều Minh Long.

Tên đầu chuột chờ mọi người bình tĩnh lại, sau đó mới cười:

“Tiêu đại sư nói ngoại trừ tiền bạc, ông còn có một điều kiện, đó chính là người nào phục thuốc này thì coi như thế lực sau lưng người đó phải thiếu nợ ông ta một cái nhân tình. Thế nên, lần này ra giá chỉ hạn chế với những ai không che giấu thân phận mà thôi.”

Ba người Tạ Thiên Hoa tuy có cảm thấy điều kiện này hơi kỳ quặc bất công, song do không có hứng thú gì với Âm Dương Cải Mệnh đan này, nên cũng chẳng buồn lên tiếng làm gì.

Tư chất tu luyện ở chỗ Nguyễn Đông Thanh... dường như không có bao nhiêu công dụng.

Thế nhưng...

Trong lúc ba người đang ngồi xem kịch, thì các thế lực khác đã tranh giành hai viên thuốc đến đỏ cả mắt. Nếu như Đông Thanh ở chỗ này, chắc chắn lúc này đã đế thêm một câu mang tính “ném đá hội nghị” như, “Rốt cuộc là đan dược hay ma túy đá?”

Chẳng mấy chốc...

Âm Dương Cải Mệnh đan đã được đẩy lên cái giá sáu mươi vạn đao.