Trái với phản ứng sôi sùng sục của thiên hạ...
Cũng khác hẳn với kẻ từng hai lần chấp nhận lời thách đấu của Nho đạo, Phật đạo, thậm chí đánh biến dạng đại đạo của hai nhà.
Lần này, Nguyễn Đông Thanh phản ứng vô cùng hợp tác.
Phạm công công – Quan Vân Phi – vừa đến đọc tấu, hắn đã cúi đầu lĩnh chỉ tạ tội, sau đó treo ấn ở bàn sách. Thậm chí, Nguyễn Đông Thanh còn đánh tiếng cho Hồ Ma Huyền Nguyệt, Lý Huyền Thiên, Quan Hạ Băng, Lê Tam Thành rằng không cần vì chuyện của gã mà việc bé xé ra to, cần phải lấy sự ổn định của Đại Việt làm trọng.
Đối với lời mời của các phe các phái, Bích Mặc tiên sinh chỉ từ chối khéo.
Nhà nào thuộc vào “hội phụ huynh” thì gã sẽ nói chờ có dịp nhất định sẽ đến thăm một chuyến, còn việc ở luôn thì xin được miễn.
Thế lực xa lạ thì Nguyễn Đông Thanh nói xác phàm mắt thịt, lại ở một chỗ đã quen, không có ý định chuyển nhà.
Âm mưu hạ bệ Bích Mặc tiên sinh bắt nguồn từ cơn gió nhẹ Đào thị, được Vân thị hưởng ứng, cuối cùng là Đế Mộ ở phía sau hà hơi tiếp sức cho thành một cơn bão khủng khiếp. Ấy vậy mà, tuy mục đích thì đạt được, lại khiến đám Địa Tôn cảm thấy sấm to mưa nhỏ, không khác nào gió mát thổi bao gạo, chẳng được gì...
Lúc này, mật lệnh trước khi đi của Hồ Ma Huyền Nguyệt được công bố.
Y thị chỉ định ông đồ Cố Văn – Cố Thi Âm – làm quan Chưởng Ấn kế nhiệm, hơn nữa “hi vọng” quan Chưởng Bút Hoắc Kim Trọng liều liệu mà xúc tiến hai chính sách mà phủ Khai Phong muốn phổ biến. Bấy giờ, Đào thị, Vân thị, cùng các thế lực thúc đẩy chuyện này mới biết té ra Nguyễn Đông Thanh và vị Hồ Ma thành chủ kia chơi một chiêu mượn gà đẻ trứng, mượn xác hoàn hồn.
Thứ nhất, Cố Văn là phụ tá đắc lực của Nguyễn Đông Thanh lúc tại chức.
Thứ hai, mặc dù đã từ quan, nhưng Bích Mặc tiên sinh lại không về Quan Lâm mà chuyển vào một khu nhà trong nội thành Bạch Đế thành, cách phủ Khai Phong chỉ vài bước chân.
Thành thử, Nguyễn Đông Thanh thôi việc mà như không, chẳng có gì thay đổi.
Cố Văn vừa lên chức, hơn nữa lai lịch trong sạch, cho dù là Vân thị hay Đế Mộ cũng không tìm được lý do gì để động tay động chân. Lại nói, vừa mượn cớ vặn ngã một quan Chưởng Ấn, nếu chưa đến nửa ngày đã muốn tìm cách xử nốt người kế nhiệm thì chỉ sợ Hồ Ma Huyền Nguyệt sẽ dứt khoát kéo cả châu Ngọc Lân tạo phản.
Với danh vọng của Nguyễn Đông Thanh, ít nhất Quan Lâm, Tế Kỳ dưới tay Quan Hạ Băng sẽ thuận thế mà hàng.
Thế lực mới trỗi dậy Lệ Chi sơn cũng rất có thể sẽ tham gia náo nhiệt. Đến khi đó, văn có Mạc Vấn, võ có Chu Văn Võ, Đặng Tiến Đông, cầm binh thống soái có Cao Tử Trọng. Chỉ nhìn đội hình đầu lĩnh, cũng đã hơi có khí thế lấy một châu chống một nước.
Ấy là còn chưa nói đến Lý Huyền Thiên.
Chuyện cố tình kết tội Lý Thanh Vân đào ngũ để đánh đổ Nguyễn Đông Thanh đã chọc giận lão. Nếu như còn được nước làm già, xử nốt cả Cố Văn, chỉ sợ vị Binh Mã Đại Nguyên Soái này sẽ thực sự phát nổ, hất đổ cả bàn cờ.
Thế là, hôm sau, Đào thị dâng lên sổ sách về đất ruộng ngoài thành ở hai thôn Đào Hoa, Đào Nguyên. Hơn nữa, nếu Cố Văn không tin sổ sách của họ Đào, muốn đo lại đất ruộng một lần nữa thì Đào thị sẵn sàng hợp tác vô điều kiện, chỉ hi vọng khi đền bù phủ Chưởng Ấn có thể trả cao một chút.
Hành động này chẳng khác nào đánh tín hiệu giơ cờ trắng đầu hàng.
Có Đào thị làm cánh chim đầu đàn, chẳng mấy chốc những hào tộc khác ở Bát Bảo lộ cũng nhao nhao bỏ gánh, lấy ruộng đất thừa trong nhà bán cho phủ Khai Phong.
Cố Văn y kế mà làm, nói hiện giờ hào tộc bán hết ruộng đất, không cần dùng mà cũng không nuôi nổi nhiều đầy tớ như thế. Chẳng bằng trả tự do cho bọn họ, để bọn họ khôi phục dân tịch, phủ Khai Phong sẽ xem xét tình hình thực tế tăng giá tiền thu mua ruộng đất coi như là đền bù.
Những ngày sau đấy, Bạch Đế ráo riết thực hiện mục tiêu “người cày có ruộng”, chia lại đất canh tác. Tuy thực trạng thiếu sức kéo vẫn còn hiện hữu, nhưng đã có thể thấy gương mặt cánh thợ cày lại qua trên đường tươi sáng hơn xưa nhiều, trong mắt hiện rõ sự chờ mong đối với tương lai.
oOo
Bạch Đàn cổ viện...
Nguyễn Đông Thanh ngồi dưới tán cây, trước mặt là một cái bàn trà. Ngồi ở phía đối diện hắn chính là Cố Văn, hiện giờ đã là quan Chưởng Ấn mới. Sau lưng “lão”, hai người Vương Long Mã Hổ đứng hộ vệ. Hai cậu Vương, Mã vừa nhìn vị tiên sinh trước mặt, vừa cười khổ:
“Tiên sinh à, lần này ngài lừa chúng tôi lo lắng hết mấy ngày trời đấy.”
Bích Mặc tiên sinh nâng chung trà lên, chưa kịp giải thích thì Cố Văn đã cướp lời:
“Chuyện này hệ trọng, đương nhiên không thể lộ ra sớm được. Đừng nói hai người các cậu, đến cả lão phu cũng mãi đến hôm nhậm chức mới biết.”
Hai người Vương, Mã gãi gáy, cười trừ. Thực ra bọn hắn cũng không có ý trách móc gì cả, chỉ là muốn nói đùa một câu mà thôi.
Ngừng một chốc, Cố Văn lại hỏi:
“Tiên sinh, tại hạ còn có một mối lo. Vẫn nói con giun xéo lắm cũng quằn, chó cùng còn cắn giậu. Đào thị thâm căn cố đế, ăn trên ngồi chốc đã trải mấy trăm năm. Bây giờ chúng ta ép bọn hắn như thế, chỉ sợ ngày nào đó sẽ bị cắn ngược một phen. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm. Thiết nghĩ, tiên sinh cũng nên có chuẩn bị sớm.”
Nguyễn Đông Thanh nhìn “ông đồ già” trước mắt, khẽ cười:
“Không ngờ Cố tiên sinh ngày thường hành xử bình thản thành thật, thế mà cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy.”
“Tiên sinh, nhân nghĩa đúng là tốt, nhưng không thể lạm dụng. Thả hổ về rừng ắt để họa về sau, không bằng nhổ cỏ tận gốc, vất vả một lần an tâm cả đời.”