Đêm khuya tĩnh mịch.
Thậm chí có phần quá tịch mịch. Ngoại trừ tiếng ngáy thỉnh thoảng phát ra từ trong xe bò, thì tuyệt nhiên im lặng như tờ. Không thấy tiếng dã thú, cũng chẳng nghe côn trùng kêu.
Hai người Nguyên Phương, Trần Dũng thay phiên nhau gác đêm, thành ra một người ngồi canh lửa, người còn lại đem một tấm chăn mỏng ra vừa trải vừa đắp nằm gần đó. Mặc dù hai người họ đoán chừng, dựa qua tiếp xúc với vị Bích Mặc tiên sinh kia, nếu họ ngỏ lời, y cũng sẽ chẳng ngại mời họ vào xe ngủ cùng. Xe bò đủ rộng, mà tấm lòng tiên sinh cũng đủ rộng. Thế nhưng họ không làm vậy. Không quen, mà cũng tự thấy họ không xứng được tiên sinh ưu ái đến vậy. Làm người cần biết tôn ti trật tự, không thể được nước lấn tới, cũng chẳng thể đảo khách thành chủ. Lại thêm, họ cũng không muốn khi đổi ca làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiên sinh.
Lúc này đang là phiên canh của Trần Dũng. Y ngồi nhìn đống lửa, chả rõ suy nghĩ cái gì. Lâu lâu lại thả thêm củi vào đống đang cháy, chốc chốc lại lấy que khều lửa. Thi thoảng, Trần Dũng ngáp một cái, nhìn quanh một lượt, rồi lại bấu một mẩu nhỏ khô gà ra bỏ vào mồm.
Công việc gác đêm, thường chính là chán như vậy. Không có việc gì khác để làm, cũng chẳng có ai để trò chuyện, chỉ chiến đấu với cơn buồn ngủ và mong sao sự buồn chán ấy là kẻ thù duy nhất mình phải đối mặt trong đêm đen.
Trần Dũng lại ngáp dài một cái, toan đứng dậy vươn vai thì thấy Hồng Đô chui từ trong xe bò ra.
Tuy cô nàng là cơ quan nhân, nhưng khuôn mặt biểu cảm lạ thường, lại thêm cử chỉ, bộ dáng hiện tại khiến Trần Dũng khá chắc Hồng Đô đang rất căng thẳng, lo lắng.
Tim y nhảy một nhịp. Mới chứng kiến Hồng Đô dễ dàng chế trụ hai lão Kiếm Tiên, Cái Đế - đều là tu luyện giả đệ tứ cảnh - không lâu trước đây, y đoán chừng cô nàng còn mạnh hơn Vũ tướng quân. Vậy nên, thứ có thể khiến Hồng Đô căng thẳng như thế kia, chắc chắn không phải thứ cậu lính trẻ muốn gặp.
Hồng Đô tiến về phía lửa trại, gật đầu với Trần Dũng, đoạn nhìn về phía sâu trong rừng, nói:
“Phía bên kia có điều bất thường.”
oOo
Hồng Đô cảm nhận quả không sai, ngay trong khu rừng gần chỗ mấy người Đông Thanh hạ trại, ở khoảng cách mà đáng nhẽ ra bọn họ có thể nhìn thấy, nghe thấy, đang có một bữa tiệc hội.
Ở trung tâm hội này là một ngọn lửa trại màu xanh kỳ dị cháy cao tới hơn chục mét. Xung quanh ngọn lửa, hơn hai chục bóng đen to lớn đang hò hét, nhảy múa.
Kẻ thì bụng phệ nanh dài, kẻ thì cao dỏng bốn tay, kẻ lại một mắt có sừng, lại cũng có kẻ trán dô môi dẩu. Muôn hình, vạn trạng, đến màu da trên người đám này cũng đủ loại màu sắc. Điểm chung duy nhất, chắc cũng chỉ có thể đúc kết bằng bốn chữ: xấu xí dọa người. Đám quái nhân này hò hét nhảy múa, lại cộng thêm ánh lửa xanh ma mị, trông thật giống một bức vẽ quỷ địa ngục mà các nhà chùa vẫn hay treo.
Lũ quỷ này hú hét nhảy múa trong đêm đen rất chi là vui vẻ, vậy mà đám người Trần Dũng chỉ ở cách chúng chẳng bao xa lại chẳng thể nhìn thấy, cũng chẳng thể nghe thấy chúng, quả thật là vô cùng kỳ dị.
oOo
“Hình như có kết giới…” Hồng Đô cuối cùng đưa ra kết luận.
“Tiền bối, là địch hay là bạn?” Trần Dũng hỏi dò.
Dựa theo tiếp xúc với Hồng Đô, cậu lính trẻ nghi ngờ cơ quan nhân này có linh hồn của một cường giả nào đó ở bên trong, khả năng khi sinh tiền đã tiến nhập Vụ Hải, thành ra có gọi nàng một tiếng tiền bối cũng không tính là sai.
Hồng Đô lắc đầu:
“Địch hay bạn thì ta không dám chắc. Thế nhưng, kết giới này ta tự nhận muốn phá cũng không dễ dàng gì. Nếu đối phương thật sự có địch ý, một mình ta có thể không sao, thế nhưng cả đoàn thì e rằng chúng ta cũng chỉ có nước chạy trốn mới mong giữ được mạng.”
Thấy vẻ mặt như lâm đại địch của cậu lính trẻ, cô nàng lại trấn an:
“Khoan lo lắng, nếu có địch ý, chắc đã sớm tấn công. Kết giới này đã tồn tại được một lúc lâu, chỉ là mãi vừa rồi ta mới nhận ra thôi. Tạm thời bình tĩnh, để ta tiếp tục thám thính.”
Đoạn, cô nàng liền nhắm mắt lại, thả thần thức ra, tiến nhập vào kết giới trong rừng.
Trần Dũng đứng ngồi không yên, cảm giác như kiến bò chảo dầu. Y hết ngó đông lại nhìn tây, hết đi sang trái lại vòng sang phải. Một lúc sau, thấy Hồng Đô cuối cùng mở mắt, cậu lính trẻ vội tiến lại gần, lo lắng hỏi:
“Tiền bối, sao rồi?”
Hồng Đô thờ phào một hơi, vuốt vuốt ngực, đáp:
“Cũng may, không đáng lo lắm. Có chừng gần ba chục con quỷ. Nhưng cao nhất cũng chỉ có tám con đệ ngũ cảnh, năm con đệ tứ cảnh, chưa con nào tiến nhập Vụ Hải.”
Trần Dũng nghe vậy thì trái tim đánh trống trong lồng ngực liên hồi. Hồng Đô có thể thấy không lo lắng, vì nàng ta đã tiến nhập Vụ Hải, thế nhưng đối với hai người Trần, Nguyên thì đệ tứ cảnh và đệ ngũ cảnh đã là cảnh giới mà họ chẳng biết khi nào mới có thể chạm đến. Ngay ở ải Quan Lâm thôi thì chiến lực cao như vậy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Vũ tướng quân là một, mà hai lão già Kiếm Tiên, Cái Đế giờ đã bị phế kia cũng từng thuộc số ít đó. Vậy mà, hiện tại, Hồng Đô nói cho cậu chàng biết có một đàn quỷ gần ba chục con, trong đó non nửa có lực chiến mạnh như vậy, làm sao có thể không lo lắng hồi hộp được?
Hồng Đô lúc này cũng liền bảo Trần Dũng gọi cả Nguyên Phương dậy còn tùy thời hành động. Nguyên Phương bị lay dậy, còn chưa hiểu mô tê gì, chỉ thấy nét mặt hai người nghiêm túc thì cũng đoán chừng có việc gì quan trọng.
Sau khi kể lại đại khái tình hình cho cậu lính mới dậy, Hồng Đô quyết định thử tay phá cấm địa, đánh phủ đầu lũ quỷ. Sau khi biết thực lực đối phương không đáng sợ, nàng ta cũng bớt lo ngại. Chỉ là, lũ quỷ này xem chừng cũng có vài phần thực học, chả thế mà lúc đầu phát hiện ra cái kết giới, nàng ta còn tưởng đối phương cũng đã tiến nhập Vụ Hải rồi.
Hồng Đô còn đang định nói gì thêm thì bỗng dưng giật thót mình, kinh sợ nhìn chằm chằm về phía con bò kéo xe.
oOo
Nơi đám quỷ đang nhảy múa không biết tự bao giờ đã có thêm một người đàn ông bận một bộ quần áo màu vàng đất theo lối võ phu nhập hội.
Đám quỷ thấy y, vội vàng quỳ rạp xuống, con đầu đàn tiến lên chỗ y mà hai chân còn run lên lập cập, thiếu điều ngã khuỵu xuống.
“Đại… đại nhân! Không biết ngài đến… đến… đến đây là có gì… sai… sai bảo ạ?”
Người đàn ông áo vàng quắc mắt nhìn đám quỷ một lượt, cả lũ đều không tự chủ run lên. Đoạn, y nói:
“Cũng không có gì. Ta qua đây chỉ để nói với các ngươi mấy câu. Phía ngoài bìa rừng kia có một cái xe bò. Các ngươi làm gì thì làm, cũng đừng đánh chủ ý lên chiếc xe đó. Mạng các ngươi là chuyện nhỏ, thế nhưng nếu ảnh hưởng đến giấc ngủ của chủ nhân thì… Hừ…”
Đám quỷ nghe vậy thì liền vái như vái sao:
“Đại… đại nhân minh… minh giám! Chúng tiểu nhân làm… làm gì có… có cái gan đó? Hà… hà huống, chúng… chúng tiểu… tiểu nhân tuy là quỷ, thế nhưng đời… đời này tuyệt chưa từng… từng hại… hại đến mạng người!”
“Ồ? Vậy sao?” Người đàn ông áo vàng hỏi. Đoạn, y liền nhìn chằm chằm lũ quỷ một lúc, sau khi kiểm chứng thấy chúng không có vẻ gì là nói dối, cũng không thấy có mùi máu người hay sát khí trên người chúng thì mới hài lòng gật đầu, đoạn nói:
“Tốt, như vậy xem như chúng ta là người đồng đạo. Đã như vậy, các ngươi cũng tiếp tục hội đi! Ta cũng lâu lắm rồi không được chủ nhân cho đi chơi xa, đâu được sướng như tên Đá Nhỏ kia? Thực đang buồn đến chết đây!”
Đám quỷ nghe vậy, vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng nào dám trái ý người áo vàng? Chúng lại bắt đầu hò hét nhảy múa. Mỗi tội, do hẵng còn sợ ông sát thần này, nên động tác thì gượng gạo, mà giọng thì run run.
Người đàn ông áo vàng thấy vậy thì cau mày:
“Sao lại chán như vậy? Hét to lên chứ, mà cũng nhảy nhiệt lên!”
Nói đoạn, y cũng liền làm mẫu.
Thấy vị đại nhân này không có vẻ gì là giả vờ để thử chúng, lũ quỷ cuối cùng cũng bình tĩnh lại không ít. Rồi, cũng chẳng biết là con nào bắt đầu trước, chả mấy chốc bữa tiệc của lũ quỷ lại khôi phục như lúc ban đầu, khác chăng là lúc này có thêm một thành viên…
oOo
Mà ở phía bãi đất trống ngoài bìa rừng nơi đám người Đông Thanh hạ trại, Hồng Đô, lúc này chưng một bộ mặt dở khóc dở cười, chặc lưỡi:
“Không nghĩ ra, ta thế mà không mạnh bằng một con bò.”
“Tiền bối???” Trần Dũng một mặt ngơ ngác. Nguyên Phương cũng chớp chớp mắt không hiểu gì.
“Con bò kéo xe của chúng ta là đại yêu, còn mạnh hơn cả ta.” Nàng ta vừa nói vừa thầm cảm thán trong lòng, “Té ra vị Đại Bạch tiền bối kia cũng không phải đại yêu duy nhất đi theo tiên sinh. Bích Mặc tiên sinh quả là không đơn giản!”
Nghe Hồng Đô nói mà trái tim của hai người Trần, Nguyên muốn vọt lên đến tận cổ.
“Ta thế mà nguyên ngày nay dám dùng roi đánh cả đại yêu…” Hai cậu lính trẻ gần như chung một suy nghĩ, “Mà khoan, chẳng phải bảo đại yêu đều sẽ hóa hình, sinh hoạt như nhân loại sao? Ngài ta đã mạnh thế rồi còn đi đóng vai bò kéo xe lừa chúng tôi làm gì??? Đây là làm bò vì đam mê sao?”
Trong lúc ba người còn đang đứng cảm thán thói đời khó đoán, thì bỗng con bò rống lên một tiếng rõ to. Đoán chừng thân ngoại hóa thân của y quẩy với lũ quỷ quá hăng, khiến bản thể cũng bị ảnh hưởng mà hú theo.
Nguyễn Đông Thanh đang ngon giấc thì bị tiếng bò kêu đánh thức. Hắn vừa bực mình, vừa ngái ngủ, liền ngồi nhổm dậy, vớ đại lấy chiếc giày ở dưới chân, đoạn phi thẳng vào đầu con bò, chửi đổng:
“Nửa đêm nửa hôm ngươi rống cái gì??? Cái con bò ngu như chó này! Có để yên cho ta ngủ hay không? Ngươi tin nếu ngươi không im đi ngay và luôn thì khi đến Mỹ Vị sơn trang, ta liền hóa kiếp cho ngươi thành bò sốt vang không?”
Mắng xong xuôi, hắn lại lăn ra, kéo chăn lên ngủ không biết trời đất.
Ba người đám Hồng Đô chứng kiến một màn này thì đều há hốc mồm, mắt tròn mắt dẹt nhìn về phía chiếc xe bò, rồi lại nhìn về phía vị đại yêu kéo xe, vừa kịp bắt gặp y đang nhìn vào trong xe với ánh mắt cực kỳ trân trối, ủy khuất.
Thấy cái nhìn của mấy người, con bò liền trợn mắt lườm họ một cái, đoạn truyền âm:
“Các ngươi nhìn cái gì? Còn không mau nhặt giày cho chủ nhân?”
Ba người giật mình, ho khan.
Hồng Đô thì vội vàng chạy lon ton đến nhặt chiếc giày Nguyễn Đông Thanh ném ra ngoài, sau đó một mạch lui thẳng tọt vào trong xe, không ngoái đầu nhìn lại.
Còn hai cậu lính thì gãi gãi gáy, đoạn ngồi thụp xuống cạnh đống lửa. Một người bận bịu khều khều đảo đảo, người còn lại thì nhìn rất chăm chú vào đống củi chưa đốt, như thể đang nghiên cứu thiên địa kỳ bí gì đó vậy. Mãi mà hai cậu lính cũng vẫn không dám ngẩng đầu lên.