Nhìn rõ người trước mặt là ai, Vương Long bèn truyền âm cho hai người Kim, Lã:
“Kim lão, công tử, kẻ này họ Triệu, là một phú hộ trong vùng.”
Như để chứng thực lời nói của y, bà cụ lúc này khóc lóc, nói:
“Triệu phú hộ, xin ngài rủ lòng thương, mua cái thân già này... Ngài muốn tôi làm gì tôi cũng làm!”
Nghe đến đây thì Lã Vọng Thiên cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra rồi. Xem chừng là bà lão này đã đến bước đường cùng, nên mới muốn bán thân để giảm bớt gánh nặng cho con trai.
Lại nghe Triệu phú hộ nói:
“Mua nhà ngươi? Để làm gì? Ngươi vừa già vừa xấu, ông đây vác về thì có ích lợi gì? Giả sử nhà ngươi xấu nhưng không già, mang về còn thêm một kẻ làm lụng. Chứ vác cái thân vừa già vừa bệnh của nhà ngươi về, ông đây nhìn không nổi, dùng không được, bán lại cũng chả được bao nhiêu tiền!”
Bà lão vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc, kêu lên:
“Tôi vẫn còn khỏe, làm việc được, làm việc được! Triệu phú hộ, mong ngài rủ lòng thương!”
Song họ Triệu phất tay gạt bà ta ra. Lúc này, lại có một tên kẻ hầu tiến lên, rỉ tai Triệu phú hộ. Lão nghe xong thì mắt sáng lên, nói:
“Mua nhà ngươi thì ta không muốn. Nhưng ta nghe nói, con trai ngươi mới lấy vợ...”
Mới nói đến đây, bà cụ đã như hiểu ra, quỳ sụp xuống, kêu lên thất thanh:
“Không!!! Triệu phú hộ, xin... xin ngài đừng làm vậy!”
Triệu phú hộ “hứ” một tiếng, quát:
“Rượu mừng không uống thích uống rượu phạt! Người đâu, kéo con mụ này ra ngoài, theo nó về nhà, rồi... trói con dâu nó về chịu tội thay!”
Mấy tên to con vội làm theo mệnh lệnh. Bị kéo ra ngoài, bà cụ vẫn không ngừng gào khóc, xin họ Triệu tha cho gia đình mình.
Chứng kiến cảnh này, hai tay Kim Chính Dương đã nắm lại thành quyền trong tay áo. Vương Long cũng suýt không nhịn được mà xông lên, may mà Lã Vọng Thiên đè vai hắn xuống kịp. Lã thiếu lâu chủ truyền âm:
“Giữ bình tĩnh! Chúng ta sẽ không để nhà bà cụ ấy thực sự xảy ra chuyện gì!
“Đợi một lát nữa, tôi và Kim bá phụ sẽ thu hút sự chú ý của lão ta, cậu lẻn ra ngoài liên lạc với Dư ngỗ tác và Mã Hổ, tìm cách tiếp ứng, giúp đỡ gia đình bà cụ ở bên ngoài!”
Vương Long nghe vậy mới thả lỏng người, gật nhẹ đầu một cái ra hiệu đã hiểu. Bàn tay Lã Vọng Thiên bấy giờ mới thả ra.
Còn không đợi Lã Vọng Thiên và Kim Chính Dương tìm cách bắt chuyện, Triệu phú hộ sau khi đuổi bà lão ban nãy ra ngoài đã niềm nở hướng bọn họ đi tới:
“Ôi chao! Nhìn qua đã biết hai vị đây hẳn là quý nhân! Không biết nên xưng hô với hai vị như thế nào?”
Kim Chính Dương nói:
“Hạnh ngộ Triệu huynh. Tại hạ họ Thương, tên Tài Phú. Còn đây là cháu của tại hạ, Thương Hữu Tài.”
Lã Vọng Thiên cũng ôm quyền chào hỏi:
“Bái kiến Triệu bá.”
Hai bên khách sáo vài câu, rồi Triệu phú hộ cũng liền vào đề:
“Hai vị, Triệu mỗ khi nãy nghe nói hai vị cần kiếm lượng lớn lương thực. Vừa hay Triệu mỗ không thiếu lương thực. Không biết chúng ta có thể thảo luận một cuộc làm ăn hay chăng?”
Kim Chính Dương đáp:
“Như vậy thì còn gì bằng? Không biết giá cả...”
Triệu phú hộ ngắt lời:
“Thương huynh, thực chẳng dám giấu, tại hạ không thiếu tiền. Cái ta thiếu là nhân lực.
“Triệu mỗ thấy các vị là từ nơi khác đến, lại có phong phạm đại tộc, chắc là không thiếu... người làm. Chi bằng chúng ta trao đổi lương thực và... người làm, Thương huynh thấy thế nào?”
Nắm đấm giấu trong tay áo của Kim Chính Dương càng lúc càng nắm chặt, song trên mặt thì lão vẫn phong khinh vân đạm mà nói:
“Trao đổi như thế nào?”
Triệu phú hộ bỗng dưng rùng mình một cái. Song lão nhìn xung quanh lại không thấy có gì khác thường. Thế là chỉ cho mình thần hồn nát thần tính, không nghĩ ngợi thêm nhiều mà đáp:
“Đương nhiên là theo cân rồi! Cứ mỗi năm mươi cân người, lại đổi mười cân lương thực.”
Kim Chính Dương nheo mắt nguy hiểm. Lã Vọng Thiên cũng thở hắt ra một hơi, tận lực kiềm chế lửa giận. Triệu phú hộ thấy hai người như vậy, lại tưởng hai người bất mãn mức giá hắn đưa. Thế là nói:
“Ấy là giá thông thường. Nhưng ta vừa thấy Thương huynh đã như quen thân lâu ngày. Thương huynh lại vì cứu trợ đồng hương mới lặn lội đường xa tới đây. Vậy nên giá cả có thể thương lượng. Hai vị xem, 40 cân người đổi lấy 10 cân lương thực thì như thế nào?”
Kỳ thực, cũng không thể trách Triệu phú hộ không mảy may nghi ngờ hay đề phòng gì hai người Kim, Lã. Từ trước đến giờ quan lại các nơi nào có bao giờ cản đường đám gian thương chợ đen bọn họ? Thậm chí, quan lại muốn tham ô, rửa tiền còn cần đến đám thương lái chợ đen giúp đỡ. Thành thử, cải trang vi hành? Có cần thiết không?
Mặc dù từ khi Nguyễn Đông Thanh về nhậm chức Chưởng Ấn, cũng đi vi hành không thiếu, song đó chủ yếu vẫn chỉ là ở vùng thành thị nội thành, chứ đã bao giờ xuống tận địa phương chỗ bọn họ đâu? Lại nói, chỗ chợ đen này của bọn họ an ninh nghiêm mật, có phải ai muốn vào là vào được đâu? Quan lại phủ Khai Phong đều là người nơi khác đến, không quen không biết ai, làm sao có những mối quan hệ cần thiết? Cho dù có muốn đặt chân vào đây thì cũng nào có dễ thế? Thế nên, đám người này mới chủ quan, không nghi ngờ gì. Dẫu sao, trước nay, khi chúng nhân phủ Khai Phong có những kẻ nổi bật như Bích Mặc tiên sinh, Hồng hộ vệ, Cố sư gia, Lã thiếu lâu chủ, Long tộc tiểu công chúa, thì liệu ai sẽ để ý tới bốn vị bộ đầu gần như vô hình, không đáng chú ý? Mà quả thật, lúc bình thường, bốn người Vương – Mã – Trương – Triệu cũng không có tác dụng gì quá lớn, thế nên nhiều kẻ cũng quên mất sự tồn tại của bọn họ. Trong mắt của không ít kẻ, bốn người chả qua chỉ là vì Bích Mặc tiên sinh thương hại nên mới được mướn về mà thôi.
Nói tiếp chuyện hiện tại đang diễn ra ở chợ đen, Kim Chính Dương vận dụng toàn bộ khả năng nhẫn nhịn mới nuốt được cục tức xuống, nặn ra một nụ cười, nói:
“Triệu huynh, thú thực là mức giá này vẫn hơi cao. Tại hạ cùng hiền chất đường xá xa xôi lặn lội tới đây, nhân thủ mang theo không nhiều. Với lượng lương thực tại hạ cần, quả thực có chút không đủ người để đổi...”
Triệu phú hộ nghe vậy thì cười nói:
“Chuyện đó thì có khó gì? Thương huynh, hiện tại chiến tranh với Hải Thú đang nổ ra khắp nơi, nạn dân nhiều vô số kể. Chỉ cần huynh đây và hiền chất đi đến khác thành trấn đón nạn dân, vậy hẳn là thêm không thiếu... nô bộc, tỳ nữ sẽ tình nguyện đi theo. Mà cho dù có không tình nguyện thì đã làm sao chứ? Thời buổi chiến sự loạn lạc, có thiếu một hai chục người thì cũng chỉ có thể trách Hải Thú hoành hành ngang ngược. Ai sẽ đi trách huynh đài?”
Cơn giận Kim Chính Dương khó khăn lắm mới kiềm lại được lại muốn bộc phát. Lão đành hít sâu một hơi, cố dằn lòng lại. Lúc này, Lã Vọng Thiên chợt nói:
“Triệu bá, kể cả như vậy thì điệt nhi cùng thúc phụ cũng khó có thể kiếm đủ người cho lượng lương thực gia chủ chúng ta cần. Triệu bá là dân bản xứ, quen biết rộng, không rõ có thể giới thiệu cho chúng ta thêm vài người bạn có lương thực để trao đổi, nhưng cần những thứ khác hay chăng?”
Đoạn lại quay sang Kim Chính Dương, nhỏ giọng:
“Thúc phụ, việc mà gia chủ giao cho Hồng thúc, chúng ta cũng có thể giúp một tay, phải không?”
Kim Chính Dương nghe vậy thì liền hiểu ý, cố tình gằn giọng, nói:
“Đương nhiên là phải giúp Hồng đệ rồi! Triệu huynh, Tài nhi nói phải, tại hạ muốn nhờ huynh đài tìm thêm cho vài mối khác. Các vị cần gì để trao đổi Thương mỗ sẽ đều tìm cách thu xếp.”
Sau đó lại “nhỏ giọng” nói với Lã Vọng Thiên:
“Tài nhi, con yên tâm, chúng ta lần này nhất định không thua.”
Lời nói và cử chỉ này, Triệu phú hộ đều thấy rõ. Lão nghĩ thầm:
“Xem ra gia chủ của hai người này cử nhiều nhóm người ra đầu cơ tích trữ lương thực, còn dùng đây như một cuộc thi đánh giá người thừa kế. Hai kẻ này gấp rút lập công, hẳn có thể giúp lão phu kiếm lớn!
“Lại nói, ta làm cò mồi, vừa có thể kiếm thêm từ mấy lão già kia, lại còn khiến chúng nợ lão phu một ân tình. Mối làm ăn này thực tốt lắm thay!”
Tưởng tượng đến viễn cảnh tươi đẹp trước mắt, Triệu phú hộ suýt thì ngửa cổ lên cười lớn. Thế là đáp:
“Tất nhiên là được! Triệu mỗ liền sẽ đi liên lạc với mấy người bạn. Hẹn Thương huynh và hiền chất hai ngày nữa gặp lại?”
Thực chất, Lã Vọng Thiên cùng Kim Chính Dương đã có thỏa thuận từ trước, khi ở trước mặt người ngoài mà cần nói về chính sự, thì gọi Nguyễn Đông Thanh là gia chủ, còn chúng nhân phủ Khai Phong thì gọi theo họ. Nội dung cuộc họp hôm qua mấy người Dư Tự Lực cũng đã cáo tri đầy đủ cho bọn họ. Vậy nên, việc mà “gia chủ” giao cho “Hồng thúc” đương nhiên là việc mà Bích Mặc tiên sinh giao cho Hồng hộ vệ đi thực hiện: kiếm nguồn lương thực, tiền của thay thế. Hiện tại, Lã thiếu lâu chủ thấy tuy chưa dám chắc Triệu phú hộ này có liên quan gì đến việc quan lại địa phương tham ô hay không, song chắc chắn là kẻ buôn người, trong nhà lại có sẵn lương thực. Nếu đã như vậy, không bằng trước hết lừa cho lão đưa thêm vài kẻ cùng tội vào tròng, rồi thu lưới hốt gọn một mẻ. Mặc kệ sau đó có thẩm tra ra manh mối gì hay không, cũng có thể tịch thu được lượng lớn lương thực, tài vật của đám buôn người này, bổ sung vào chỗ đại nhân đang cần.
Lã Vọng Thiên cùng Kim Chính Dương thấy cá đã cắn câu thì đều cười thầm trong bụng, mở miệng sảng khoái đáp ứng. Sau đó, hai người cũng không rời đi ngay mà còn ở lại hỏi thăm thêm một số người nữa. Song cũng không phát hiện đầu mối nào khác, mới đành quyết định ra ngoài tựu họp với những người còn lại.