Nếu muốn nói Tạ Thiên Hoa bắt đầu học chiêu rải Thanh Linh Vũ này từ bao giờ thì phải kể đến sự cố ở trấn Thiết Khanh.
Ban đầu, do có quá nhiều chuyện xảy ra nên cô nàng cũng không đặc biệt chú ý. Chỉ đến lúc bắt đầu từ trấn Thiết Khanh chạy đến vương phủ của Cửu Liên vương trình diện, Tạ Thiên Hoa mới bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu những gì cô nàng nhớ được về cuộc thảm sát ở Sơn Trung.
Tuy không rõ rốt cuộc Lý Vô Danh kia là ai, song cô nàng tự nhận là hiểu khá rõ về Hồng Vân tiên tử.
Trong ấn tượng của Tạ Thiên Hoa, vị “hàng xóm” của sư phụ mình cơ hồ cũng sắp xếp không bỏ sót, làm chuyện chỉn chu đâu ra đấy “chẳng kém gì” Nguyễn Đông Thanh. Chưa bao giờ cô nàng thấy hai vị “sư phụ, sư mẫu” này của mình làm việc gì mà không có chủ đích.
Lý Vô Danh nói cho cùng thì cũng là do quyển “Truyền Kỳ Mạn Lục” mà Hồng Vân đưa cho cô nàng trước khi nhập ngũ hóa thành.
Thành thử, việc y xuất hiện, tái hiện lại cuộc thảm sát Sơn Trung cho Tạ Thiên Hoa xem chắc chắn là có ẩn ý khác, chứ không chỉ đơn thuần là vén bức màn quá khứ.
Điều đầu tiên Tạ Thiên Hoa nghĩ tới chính là có ý truyền thụ chiêu thức, để cô nàng học lén thần thông của Thiên Hoa tiểu thư.
Dù sao, nói cho cùng, Lý Vô Danh cũng là do một quyển sách của Hồng Vân hóa thành.
Hơn nữa, trong bốn sư huynh đệ, chẳng phải cũng có một tên nhờ đọc truyện của “sư phụ” mà thành danh sao?
Thế là, Tạ Thiên Hoa ba bút cùng vẽ.
Một mặt tiếp tục nghiên cứu sinh vật học.
Một mặt hoàn thiện ý tưởng cải tiến Thanh Sắc thần quang thêm một bước nữa.
Cuối cùng, là trông mèo vẽ hổ, dựa vào những gì nhớ được cố gắng phỏng chế lại chiêu thức của Thiên Hoa tiểu thư.
Đáng tiếc, về sau xảy ra chuyện của Hàn gia, Tạ Thiên Hoa bị truy sát một đường từ Đại Yến chạy đến Táng Thi đinh, cơ hồ là việt dã từ bắc đến nam đất lục quốc. Hai chuyện trước cũng vì thế mà tạm thời chưa thấy hiệu quả gì.
Song việc mô phỏng lại chiêu thức của Âu Dương Ngọc lại quả thật bị cô nàng mò được chỗ đột phá: khai bình. Tuy chỉ nhìn được hình ảnh tái hiện, không tài nào đoán được cảnh giới, song Tạ Thiên Hoa vẫn có thể khẳng định đối phương chắc chắn hơn xa mình, có thể nói là mạnh tương đương với người đã đạp sâu vào Vụ Hải. Cô nàng muốn tái hiện lại chiêu thức của Âu Dương Ngọc, hạn chế lớn nhất chính là không đủ chân khí.
Theo hướng đó mà suy luận, Tạ Thiên Hoa cuối cùng cũng nghĩ ra một phương pháp khả dĩ: xòe đuôi.
Tương truyền khai bình vốn là thần thông của tộc khổng tước, sử dụng khi muốn đồng thời phát xạ cả năm loại thần quang. Các tộc khác trong ngũ tước tuy không thể sử dụng nhiều loại thần quang, song xòe đuôi ra, thì thần quang bắn ra bốn phía, uy lực cũng tăng lên nhiều lần. Không rõ vì nguyên do gì, nhưng kể từ lúc Thanh Tước trở thành bá chủ Lục Trúc Hải, trong tộc đã có truyền thống gắn liền khai bình với hôn nhân.
Tạ Thiên Hoa hiện giờ tuy đã phản tộc bỏ chạy, nhưng cũng làm thánh nữ của Thanh Tước hai mươi mấy năm. Thói quen khó bỏ hình thành từ bé, bây giờ bảo cô nàng đột nhiên mặc kệ, Tạ Thiên Hoa vẫn không thể làm được.
Thành thử, tuy nói đã nghĩ ra cách tái hiện chiêu số của Âu Dương Ngọc, chung quy vẫn là đàm binh trên giấy, chưa có cơ hội thực chiến lần nào. Mãi cho đến ban nãy, Tạ Thiên Hoa mới dám chắc khả năng thu phóng Thanh Sắc thần quang của mình đủ mạnh để phát chiêu.
Việc này còn phải cảm ơn Nguyên Thủy Đế Tôn.
Hắn ra tay, Tạ Thiên Hoa mới phát hiện suốt mười kiếp chuyển thế, cô nàng đều là một Thanh Tước, hơn nữa kiếp nào cũng chết trẻ, tuổi thọ không hơn con người bình thường là bao nhiêu.
Trước không nói những cái chết trùng hợp như lời nguyền này...
Tạ Thiên Hoa dùng ký ức và kinh nghiệm sử dụng Thanh Sắc thần quang của mười kiếp, phóng ra một chiêu Thanh Linh Vũ.
Một đòn này đánh ra, cho dù không có Thạch Kiếm trợ giúp như Lý Thanh Vân, cô nàng cũng có tự tin có thể đánh xuyên chân khí hộ thân của kẻ tầm cỡ Tiết Lập Địa.
Chỉ tiếc là...
Nguyên Thủy Đế Tôn không phải Tiết Lập Địa.
Thanh Linh Vũ ban đầu còn thế như mặt trời ban trưa, ánh sáng bắn ra bốn bề, thì bây giờ đã chính vào lúc suy tàn.
Ánh sáng xanh tiêu tan, để lộ ra hình dáng của Nguyên Thủy Đế Tôn.
Chỉ thấy, tuy ngay mặt hứng chịu một hồi oanh tạc của Thanh Linh Vũ, song “đế tôn” của Đế Mộ vẫn đứng sừng sững như không, thậm chí trên người chẳng có thêm lấy một hạt bụi, nửa bên đầu có da thịt chẳng rơi nổi một sợi tóc. Duy có bàn tay của gã là đưa ra phía trước mà thôi.
Nếu không phải màn chắn chân khí của hắn quả thật có mỏng đi một chút, bằng không chắc người khác nhìn vào còn tưởng Tạ Thiên Hoa còn chưa phát chiêu.
Song “hao hụt” kia chẳng qua cũng là chín con trâu mất một sợi lông, một giọt nước trong biển cả mà thôi. Bức tường chân khí vốn là dày vài trượng, sau khi hứng một đòn Thanh Linh Vũ thì mỏng đi một khoảng bằng cái móng tay. Nếu không nheo mắt nhìn thật kỹ thì hoàn toàn không thể nào phát hiện chút thay đổi nhỏ xíu này.
Tạ Thiên Hoa thấy chiêu thức dồn hết sức lực của bản thân thế mà tác dụng lại có hạn như vậy, cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, cam chịu bất lực.
Mà lúc này, thân ảnh của Nguyên Thủy Đế Tôn đã như bóng quỷ xuất hiện ở trước mặt Tạ Thiên Hoa. Bàn tay vốn đã giơ ra của hắn vừa khéo bắt được cần cổ cô nàng, năm ngón tay xương xẩu như cái kìm sắt bóp chặt lấy mặt Tạ Thiên Hoa.
Nguyên Thủy Đế Tôn vốn là cao hơn đám Lý Thanh Vân một cái đầu. Bấy giờ hắn tóm được Tạ Thiên Hoa, lại cố ý nhấc cô nàng cao lên như cách người ta tóm cổ con gà nhấc lên. Hai chân cô nàng chới với không chạm đất, mặt đỏ tía lên vì hít thở không thông, song bấy giờ đến sức đưa hai cánh tay lên bắt lại bàn tay của Nguyên Thủy Đế Tôn Tạ Thiên Hoa cũng không có, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt oán độc.
“Dừng... tay!!!”
Uy áp của Nguyên Thủy Đế Tôn hiện giờ vẫn còn, Lý Thanh Vân cũng bị đè cho thở không ra hơi, duy chỉ việc giữ đầu không đập hẳn xuống đất đối với cậu chàng đã là khó khăn vô cùng. Song, bấy giờ thấy Tạ Thiên Hoa bị đối phương bắt được ngay trước mặt, cậu chàng không hiểu gom được từ đâu sức mạnh. Vốn là bị ép đến không cách nào nói chuyện, bấy giờ lại có thể chật vật thốt ra được hai chữ.
Đáng tiếc...
Nguyên Thủy Đế Tôn giống như đã đi guốc trong bụng Lý Thanh Vân từ bao giờ. Cậu chàng vừa mở miệng, bàn chân của y đã dộng một cước như trời giáng xuống giữa tấm lưng của cậu chàng.
Toái Đản Cuồng Ma há miệng, giống như muốn thét lên vì đau nhưng âm thanh lại tắc tịt nơi cuống họng. Cậu chàng nôn ra một ngụm máu to, bên trong còn lẫn vụn thịt chẳng rõ là từ phủ tạng nào vỡ ra lẫn vào trong đó. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên rõ mồn một bên tai.
Đỗ Thải Hà đã bất tỉnh nhân sự.
Trương Mặc Sênh tuy có Trương Thất trợ giúp, song lúc này Thiên Thủ Trù Thần chỉ là một tàn hồn, lại còn phải phân tâm bảo vệ cả Đỗ Thải Hà, thành thử cậu chàng cũng chỉ miễn cưỡng còn giữ được tỉnh táo mà thôi. Bấy giờ bên tai Tiểu Thực Thần ong ong, mắt mờ tịt chẳng nhìn thấy rõ được thứ gì cả. Thế nhưng, cậu chàng vẫn có thể mơ hồ nghe được đối thoại của ba người Nguyên Thủy Đế Tôn.
Dường như cảm nhận được sự không cam lòng của Trương Mặc Sênh, tàn hồn của Trương Thất chỉ có thể thở dài, nói một cách bất đắc dĩ:
“Không cần phải nghĩ nhiều. Lý Tàng Phong thân là đại huynh của Bát Kiệt, trong trận Phản Thiên chi chiến y cũng đã có tu vi Thông Thiên cảnh. Kẻ này tuy là vô sỉ một chút, nhưng không thể không thừa nhận y là kỳ tài hiếm có trên đời.”
“Thông Thiên cảnh thật sự mạnh như vậy sao?”
Lý Thanh Vân bị ép đến độ nói không thành tiếng, Trương Mặc Sênh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Song cậu chàng hiện giờ đối thoại với Trương Thất, thành thử chỉ cần nghĩ trong đầu là vị tổ tiên kia có thể nghe được.
“Cho dù có người thật sự độ được Vụ Hải, thì áo nghĩa của cảnh giới cũng đã mất, không thể đánh lại cường giả Thông Thiên cảnh. Cũng giống như người hiện giờ có tu luyện đến cực hạn cũng không thể trường sinh, mà kẻ sinh trước Phản Thiên chi chiến chỉ cần chạm vào Lục Cảnh là có thể bất lão trường thọ, khác biệt về bản chất. Năm xưa thằng nhóc Hàn Kinh Vũ bại dưới tay của bọn hắn cũng vì nguyên cớ này.”
Trương Mặc Sênh lúc này cũng trầm mặc hẳn.
Phạt Hải Kiếm Thánh uy danh lừng lẫy ở vào thời toàn thịnh cũng không đánh lại được đế tôn Thông Thiên cảnh, một đám thiếu niên nam nữ đến Vụ Hải còn chưa đạp vào nổi như bọn họ thì làm được gì?
Cho dù tàn hồn của Trương Thất trợ giúp, bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ được hơi tàn trước uy áp của đối phương mà thôi.
Từ lúc giao chiến đến giờ, Nguyên Thủy Đế Tôn còn chưa phát một chiêu nửa thức nào hết.
Đúng lúc này, Nguyên Thủy Đế Tôn chợt lên tiếng:
“Lý Thanh Vân, nể tình nhân quả trên người chúng ta, bản đế cho ngươi một cơ hội trao đổi. Thế nào?”
Lời vừa dứt, uy áp như núi cao biển rộng đè lên người bọn họ đột nhiên rút đi mà chẳng hề có một dấu hiệu báo trước.
“Nói đi, nhà ngươi muốn gì?”
“Chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện để bản tọa truy xét nhân quả giữa chúng ta, thì bản đế sẽ thả hết bọn chúng. Thế nào? Một mạng đổi ba mạng rưỡi, quá hời đúng không?”