Qua một ngày...
Lý Thanh Vân nhịn đau, gắng gượng chống đỡ thương thế của bản thân, để Lăng Xương kiếm có thời gian khôi phục dị lực. Thần kiếm quái dị, không theo lẽ thường. Dị lực khôi phục càng nhiều, hiệu quả chữa trị lại càng cao.
Cậu chàng nhịn một ngày một đêm, mấy lần vì đau đớn mà ngủ thiếp đi.
Cũng may, nơi Lý Thanh Vân nằm dường như ở tít một xó xỉnh nào đó, chó ăn đá gà ăn sỏi, cả ngày nằm một chỗ cũng không có kẻ nào tìm đến thăm dò. Bằng không, lê thân tàn đánh nhau với cao thủ trong Táng Thi đinh, thì Xích Hiệp của chúng ta có lẽ cũng chỉ có đường ôm hận mà chết.
Sau một ngày...
Lăng Xương kiếm khôi phục được một phần, lập tức bị Lý Thanh Vân dùng sạch, dị lực lần nữa chạm đáy.
Thương thế của Toái Đản Cuồng Ma cũng nhờ đó tốt lên bảy tám phần.
Khôi phục lại năng lực hành động, cậu chàng mới bắt đầu lảo đảo, dấn bước về phía những bậc thang đá ở đằng xa, tiến lên mặt đất thăm dò. Vịn tay vào khung kim loại vừa quen thuộc vừa xa lạ, đôi mắt những ngày này đã sớm quen với bóng tối lần nữa đón lấy nắng mặt trời, Lý Thanh Vân mới giật mình phát hiện...
Nơi cậu chàng đang đứng là một đường hầm dẫn xuống lòng đất.
Theo những gì Lý Thanh Vân nhớ được về thành phố Hải Đông trong Tuế Nguyệt Trường Hà, người của thiên ngoại thường sử dụng một loại cơ quan thú dài như con rồng, chạy ngầm dưới lòng đất để di chuyển. Mà những kiến trúc ngầm dưới đất thế này chính là nơi để “thiết long” dừng chân, đón khách.
“Lẽ nào... cái gọi là bí cảnh chính là mảnh vỡ của một thế giới thiên ngoại chưa bị Tuế Nguyệt Trường Hà hòa tan hoàn toàn?”
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lý Thanh Vân lúc bước lên mặt đất.
Bởi lẽ, nơi này chính là thành phố Hải Đông mà cậu chàng từng được đến thăm trong Tuế Nguyệt Trường Hà.
Tuy hiện giờ bốn phía đều là tàn tích, cả thành trấn không còn chút sinh cơ, thế nhưng Lý Thanh Vân dù sao cũng ở nơi này mười mấy ngày. Trong quãng thời gian này, vì tò mò, không hôm nào là cậu chàng không lang thang khắp nơi, theo chân “người Thiên Ngoại” đi đây đi đó.
Cậu chàng nhớ rõ...
Từ chỗ này, ngồi lên một con rồng sắt mà đi. Chờ cơ quan thú dừng lại hai lần, thì có thể chạy đến bờ sông.
Lý Thanh Vân hiện giờ không có hướng đi cụ thể, bèn cắn răng, dứt khoát rảo bước đến bờ sông, thử xem có thể tìm được tung tích của mấy sư muội, sư đệ đồng môn hay không.
Gió tiếp tục thổi...
Bụi đá đậu trên những tàn tích theo đó tung bay, khiến khung cảnh bốn bề có thêm mấy phần hư ảo.
Đã biết rõ chân tướng của bí cảnh, Lý Thanh Vân quả thật không ngờ rằng nơi đây lại còn có gió thổi. Cậu chàng thử tìm cách nói chuyện với Kiếm Linh, nhưng lần này đáp lại Toái Đản Cuồng Ma chỉ có sự im lặng.
Kể từ khi tỉnh lại trong căn hầm kia, Kiếm Linh cũng không lên tiếng nữa.
Cậu chàng cũng không sợ nó là mưu kế của kẻ khác, hoặc là có ý phản bội. Dù sao, nghe ngữ khí hoảng loạn của Kiếm Linh lúc cậu chàng lội ngược lên Tuế Nguyệt Thượng Du thì có thể thấy, chuyện nó nói hai người đồng sinh cộng tử là thật.
Huống hồ, không có Kiếm Linh, Lý Thanh Vân cũng không cách nào biết phương pháp khống chế Thạch Kiếm, chờ đợi cậu chàng chỉ có kết cuộc bị vây chết trong Tuế Nguyệt Trường Hà.
Hiện giờ...
Chắc hẳn Kiếm Linh quá mệt mỏi nên đã ngủ say, hoặc là nó sợ thứ gì đó nên không dám lên tiếng mà thôi. Hoặc, cũng có thể do hiện giờ cậu chàng là thân máu thịt chứ không còn là thần thức hóa thân nữa, nên mới dẫn đến không cách nào câu thông với Kiếm Linh. Phải biết, cậu chàng hiện giờ tu vi vẫn dậm chân bên ngoài nhất cảnh, có lẽ cả đời cũng không tài nào tu luyện chân khí lại được nữa.
oOo
Lý Thanh Vân một đường bôn ba, lẻ loi dấn bước trong tàn tích của thành phố Hải Đông.
Bấy giờ đơn độc một mình, hẳn là lấy cẩn thận làm đầu. Thành thử, cậu chàng không dám sử dụng khinh công lao đi, chỉ sợ thình lình bị mai phục, tập kích.
Cẩn trọng từng bước, mất hơn nửa canh giờ, Lý Thanh Vân mới mò đến trước một căn nhà bề thế, cao tám tầng. Nhà xây theo kiểu tứ hợp quen thuộc của Huyền Hoàng giới, có bốn cổng lớn ở bốn phía, dãy nhà bao trọn một khoảng sân rộng, trung tâm dựng một cột cờ cao.
Phía trên cổng chính đóng một cái biển, hiện giờ đã rụng mất một nửa, thế nhưng bên trên vẫn còn có hai chữ “doanh trại”. Đương nhiên, Lý Thanh Vân không đọc được hai chữ này, bởi bộ chữ này chưa từng xuất hiện ở Huyền Hoàng giới. Song, cậu chàng vẫn có thể đoán được đại khái chỗ này là nơi quân đội của người Thiên Ngoại đóng quân, huấn luyện.
Bởi lẽ...
Mỗi sáng sớm, Lý Thanh Vân đều chạy đến đây, ngồi trên đầu tường quan sát. Người Thiên Ngoại mặc một bộ áo xanh, chẳng rõ bằng chất liệu gì, chỉ biết là trời trưa sáng đã tập trung trong khoảng sân này. Sau đó vừa tập thể lực, vừa huấn luyện quân kỷ.
Người Thiên Ngoại kỷ luật nghiêm cẩn, lệnh vừa đến là động, lệnh vừa tới là dừng. Lý Thanh Vân từng hai lần tòng quân, nhưng cũng chỉ từng trông thấy quân Bạch Đế của Hồ Ma Huyền Nguyệt là có thể sánh vai được với người Thiên Ngoại về quân kỷ và lực chấp hành. Du Long doanh ở Hải Nha còn kém một bậc, đừng nói là Ngoan Thạch doanh.
Thế nhưng, thế vẫn chưa hết...
Cứ chín người phân làm một tổ, tách ra có thể tự chủ tác chiến, cáng đáng một phương. Hợp vào trong quân có thể chấp hành quân lệnh, hỗ trợ lẫn nhau. Loại quân đội này nếu thả lên chiến trường Huyền Hoàng giới, vậy thì cảnh tượng binh bại như núi, hàng vạn người tan đàn xẻ nghé mạnh ai nấy chạy chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể.
Cũng vì nguyên do này, cậu chàng mới thường xuyên đến đây, hi vọng có thể học lỏm được cách luyện binh của người Thiên Ngoại.
Trước đó chỉ thăm thú thông qua cảnh tượng được Tuế Nguyệt Trường Hà tái hiện, bây giờ tự mình đến đây, Lý Thanh Vân bất giác cảm thấy nao nao.
Cậu chàng chạy đến cổng chính, vừa muốn vào nghỉ chân một lát, thì đã nghe thấy tiếng đánh nhau vọng ra từ khoảng sân rộng.
Lý Thanh Vân nép theo bờ tường, che giấu hành tung của bản thân, thò đầu nhìn vào.
Lúc này, trong doanh trại, đã hỗn loạn tưng bừng.
Một thiếu niên cầm thương đen dát vàng, vừa đánh vừa lui, miệng thì be be chửi bậy. Cách đó không xa, một bé gái thoạt trông chỉ tám chín tuổi gì đó, chính đang khống chế một quả chùy xanh đánh ra bốn phía, ý đồ bức lui kẻ địch. Đáng tiếc, thứ đang vây lấy hai người đánh căn bản không phải người, càng không có chuyện sẽ sợ.
Không sợ đau, không sợ bị thương, càng không sợ chết...
Vì thứ đang ùn ùn nhào tới như một bầy kiến, vây hai người bọn họ vào giữa, lại là một đám quần áo.
Quần áo chỉnh tề, giầy mũ ngay ngắn, chỉ là bên trong không có người sống. Những bộ quân phục kia hua cánh tay áo về phía hai người Triệu Kim Mạch, giống như một bầy dã thú vung vuốt cào xé con mồi. Trong tay áo của đám quân phục rỗng tuếch, thế nhưng trên gương mặt hai người Triệu Kim Mạch và cô bé kia đều lộ vẻ hoảng sợ, mắt hiện rõ sự lo âu, tràng cảnh phi thường quái dị.
“Mẹ kiếp! Những thứ này chẳng nhẽ thật sự đánh không chết?”
Triệu Kim Mạch gầm lên, vung mạnh ngọn thương đánh ra một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân”. Lưỡi Hắc Nham Ám Kim thương lóe lên, ngậm đẫy chân khí, quét ra một vầng trăng khuyết chém về phía đám quân phục.
Sau đó...
Tựa như lâu đài cát trước sóng biển.
Lý Thanh Vân có thể thấy rõ ràng, không phải đám quân phục mềm dẻo, lấy nhu phá cương hóa giải lực đánh của Triệu Kim Mạch. Mà là chân khí của hắn vừa đụng vào mớ quần áo thì lập tức tiêu tan, bị chúng hấp thu sạch.
Mặc cho Hắc Nham Ám Kim thương lấy trầm trọng mà nổi danh, mỗi chiêu mỗi thức đều có thế đoạn sông lấp biển.
Mặc cho Triệu Kim Mạch đã đạp vào Vụ Hải.
Cũng mặc kệ hắn dùng chiêu gì, thức gì, thần thông cao cấp đến đâu.
Đối mặt với đám quân phục kia cuối cùng cũng chỉ như lấy bánh bao thịt ra ném chó, một đi không trở lại đã đành, còn khiến đối thủ mạnh hơn, hung hãn hơn.
“Cái %)(@*, nhà ngươi bị ngu à? Đã biết đám quái vật này lấy chân khí làm thức ăn, không tiết kiệm sức lực một chút, dùng thần thông mạnh như thế làm gì? Ngại mình sống lâu à?”
“Lải nhải mãi, thế nhà ngươi có cách nào khác sao?”
Triệu Kim Mạch bị đám quân phục đè ra đánh, nín một luồng lửa giận. Bây giờ bị cô bé kia chửi, hắn lập tức vỡ tổ, cắn chặt lấy đối phương chửi một phen.
Họ Triệu đương nhiên biết mình đuối lý.
Nhưng hiện giờ, hắn cần một chỗ giải tỏa. Không mắng con bé kia, chẳng nhẽ mắng chửi bọn quân phục? Chúng nó có tai sao?
Đương nhiên, cô bé kia bình thường còn chẳng thèm cho Triệu Kim Mạch mặt mũi, huống gì là bây giờ? Nghe đối phương thế mà còn dám nói lại, nàng ta lập tức xù lông lên, mắng như tát nước:
“Bà đây mà có cách thì đã chạy từ lâu rồi, còn ở đây nhìn thằng ngu nhà ngươi tự tử làm gì? Thế nhưng ngươi cho chúng nó ăn, khác gì gián tiếp hại bà đây? Không chửi ngươi thì chửi ai?”
Hai người nháo nhào gây sự.
Đúng lúc này, Lý Thanh Vân bước vào.