Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 426: Cửa Bí Cảnh Mở Ra




Trong lúc Mạc Vấn và Tô Nghiên Đình còn đang cảm thán, thì hai người kia quả nhiên đánh nhau.

Thương trong tay Triệu Kim Mạch là Hắc Nham Ám Kim Thương, bảo vật của nước Hàn. Truyền thuyết kể rằng, Đế Hậu ba ngàn năm trước, mẹ vợ của Kiếm Thánh Hàn Kinh Vũ, Hàn Mộng Thiền tìm được ngọn thương này trong biển Phong Bạo. Trong cảnh quốc thể chia năm xẻ bảy, chính Hàn Mộng Thiền đã cầm thương này đánh dẹp bốn phương, thống nhất Đại Hàn, đuổi Hàn gia chạy nạn sang Đại Yến.

Từ đó, nước Hàn nữ đế nắm quyền.

So với Xích Diễm Hồng Anh thương, Hắc Nham Ám Kim Thương không có tác dụng phóng thần quang, cũng không tính là quá sắc nhọn, trừ cứng rắn bền bỉ, có thể chịu tải được chân khí của cường giả Vụ Hải ra thì chẳng khác nào một ngọn giáo sắt bình thường cả. Thậm chí, mũi thương hơi cùn, lưỡi dài chừng nửa đốt ngón tay, bè ra như cái mái chèo. Để người bình thường dùng một thanh thương sắt dáng vẻ tương tự, có lẽ lực sát thương còn kém một ngọn thương bình thường mấy phần.

Cứ như giải thích của Hàn Thanh Ca, duy nhất khiến Hắc Nham Ám Kim Thương đủ sức liệt vào hàng thần thương là sức nặng.

Chủ ngọn thương cầm vào thì nhẹ như lông vũ, nhưng thực chất lại nặng như một quả núi lớn. Bị Hắc Nham Ám Kim Thương quét trúng, cho dù là cường giả thành thạo luyện thể cũng phải đứt gân gãy xương, tổn thương tạng phủ.

Triệu Kim Mạch không vì đối phương trông như một đứa bé mà coi thường, thương nào thương nấy đều sử dụng toàn lực.

Dù sao, tuy thằng cha này quả thật có phần bị thù hận làm cho đầu váng mắt hoa, song cũng vẫn là người của Quân Doanh, không đến nỗi ngu ngốc. Triệu Kim Mạch biết, đối phương có thể sống trong Táng Thi đinh thì cũng tuyệt không phải là một cô bé thông thường.

Chỉ thấy...

Bé gái bấy giờ chính đang khoanh tay, khống chế một quả chùy nện về phía đối thủ, liên tục hóa giải chiêu thức của Triệu Kim Mạch. Hắc Nham Ám Kim Thương nặng nề là vậy, thế nhưng liên tục bị quả phi chùy của cô bé đánh dạt ra, không tài nào tiếp cận.

Chỉ thấy quả chùy quái lạ kia có tám cạnh, mài sắc lẻm. Đỉnh chóp gắn một lưỡi dao dài độ một gang tay, duệ khí lăng nhiên, tựa hồ có thể chém sắt như bùn. Toàn thân chùy màu xanh lục, biếc thắm như ngọc, không rõ làm từ thứ gì. Chỉ biết là thứ này không có tay cầm, dựa vào thuật ngự khí để sử dụng, thành thử linh hoạt phi thường, góc độ công kích cực kỳ quỷ dị. Nói là chùy, còn không bằng nói là một quả bóng giết người.

Hai bên qua mười mấy chiêu, Triệu Kim Mạch phát hiện thần thương của mình không chiếm được chút ưu thế nào, trong lòng bắt đầu kêu không ổn. Kỳ thực tài năng thiên phú của gã bình bình, không tính là kém, nhưng tuyệt nhiên không sánh bằng đám thiên kiêu đứng đầu như Tần Trảm, Quan Hạ Băng. Bình thường, Triệu Kim Mạch ỷ vào thần binh lợi hại, chiếm hết ưu thế, từ đó dễ dàng hạ địch.

Thế nhưng hiện giờ, quả chùy của đối phương tám chín phần cũng không thua kém gì ngọn thương trong tay gã, điều này khiến Triệu Kim Mạch không khỏi hoảng sợ.

Vũ khí có thể đánh được với sáu ngọn thương trên đời này cũng không nhiều.

Lại có hình dáng là chùy, vậy thì ít càng thêm ít, nhìn khắp thiên hạ chỉ có bốn cặp.

Lôi Động Lượng Ngân Chùy trong tay Trình Chân Kim là một, mà quả chùy đang được cô bé kia điều khiển hẳn cũng là một trong số đó – Thanh Phong Phá Không Chùy.

Hoắc Trường Ca tuy tài luyện khí vô song, nhưng lại là một kẻ mù đặt tên. Người Huyền Hoàng giới thấy kiểu gọi lục thần thương, ngũ thần cung, .v..v... của lão hơi tục khí, nhưng lại nể lão là luyện khí đại sư, nên không tiện nói trước mặt. Song, ở sau lưng, thiên hạ đã âm thầm đặt lại tên cho xếp hạng thần khí của Hoắc Trường Ca.

Lục Quốc Thương, ứng với Tề Sở Hàn Hoàng Yến Thục.



Ngũ Phương Cung, gồm đông tây nam bắc trung tâm.

Tứ Tượng Chùy, đại biểu phong lôi vũ điện.

Tam Giới Côn, đặt theo tam tài thiên, địa, nhân.

Tiên Ma Song Đao tên như ý nghĩa, hẳn là không cần phải giải thích gì thêm.

Triệu Kim Mạch thấy đối phương cầm một trong Tứ Tượng Chùy, tính ra còn cao cấp hơn Hắc Nham Ám Kim Thương của mình một chút, bắt đầu sinh thoái ý. Gã đánh hờ một chiêu, dùng ngọn thương đập bay quả chùy xanh đang le ve trên đầu không nhả, sau đó ba chân bốn cẳng chạy vào trong đám người. Thiếu nữ nọ cười khanh khách, đang định đuổi theo đánh tiếp, thì bỗng nhiên bốn phía nổi lên một trận cuồng phong, thổi quét qua rừng cây đước bên dưới.

“Có câu gió không vô cớ mà nổi, người không tự dưng xuất hiện. Chư vị, không bằng đưa mắt lên, trên đầu ba thước có thần minh không thì không dám nói, nhưng chắc hẳn sẽ có một cửa vào bí cảnh.”

Mạc Vấn cười, lên tiếng nhắc nhở.

Quần hùng giật mình, không hẹn mà cùng nhìn về phía bầu trời. Chỉ thấy lúc này, lơ lửng cách mặt đất khoảng mười trượng là một cái động đen sì, tựa như là từ bầu trời nứt ra mà thành. Động khẩu chậm rãi xoay tròn, chân khí bốn phương lúc này giống như một dòng nước, ào ào chảy vào bên trong. Qua vài hô hấp, lại có một luồng chân khí từ trong cửa hang tràn ra, trả lại trời đất, luận cường độ thì nồng đậm hơn lúc trước không chỉ một lần, gần như là kết thành sương mù.

Lúc này, cho dù Nguyễn Đông Thanh đứng đây chỉ e là cũng có thể nhìn rõ mồn một chân khí ngưng thành sương, đừng nói chi là những kẻ có mặt hôm nay đều chẳng phải kẻ tầm thường, không là thiên kiêu một phương thì cũng là tội phạm máu mặt, có số có má, bị sáu nước treo thưởng truy nã. Ấy thế mà...

Biết bao nhiêu kẻ tài trí tuyệt đỉnh, ấy vậy mà lại để một người mù mắt, đầu cúi gằm không ngẩng lên được phát hiện cửa vào bí cảnh đầu tiên.

Quả thật khiến người khác nghe mà rợn người.

Lúc phát hiện điểm này, không ai mà không dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía thanh niên ốm yếu đang ngồi trên xe lăn mà ho khùng khục.

“Manh Quỷ Tài Mạc Vấn, xem ra quả thật không phải danh bất hư truyền.”

Tạ Thiên Hoa lắc đầu, than.

Tuy nói lúc y bắt đầu lên tiếng, cô nàng cũng đã phát giác được điểm dị thường, song lại không ngờ rằng bí cảnh mà Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh nói lại chủ động mở ra một lối vào ngay trên đầu bọn họ.

Mà nãy giờ không lên tiếng nói lời nào, ấy là vì Tạ Thiên Hoa còn đang mải suy nghĩ, muốn phỏng đoán thấu triệt lần vào bí cảnh này rốt cuộc sẽ có nguy hiểm gì đang chờ bốn người phía trước. Vốn là, cô nàng đã cảm thấy lần hành động lần này có quá nhiều điểm khả nghi, nhất là chuyện Tiết Lập Địa dường như muốn lùa bốn sư huynh đệ bọn họ vào bí cảnh bằng mọi giá.

Bấy giờ, chưa cần bốn người đến, cửa bí cảnh đã xuất hiện ở ngay trên đầu, thử hỏi có phải quá trùng hợp hay không?



Nếu là trước đây, Tạ Thiên Hoa sớm đã gạt chuyện này sang một xó, cho là hết thảy đều là ngẫu nhiên thôi. Dù sao, ở Huyền Hoàng giới có ai mà không biết cho dù là cường giả đứng đầu thiên hạ cũng không thể nào khống chế được địa điểm, thời gian mà một bí cảnh sẽ mở cửa? Tỉ như Kiếm Trì, cũng chỉ có thể dựa theo quy luật của bí cảnh, chờ lúc nó tự mở ra thì đưa đệ tử vào lịch luyện.

Thành thử, nếu trước đây có người nói với cô nàng rằng có một kẻ có thể dùng sức người mở một lối vào bí cảnh, lợi dụng đó để bày mưu tính kế, chắc chắn Tạ Thiên Hoa đã phán định y là kẻ thần kinh không bình thường, đầu óc có vấn đề nên mê sảng nói linh tinh.

Thế nhưng, những ngày gần đây, những chuyện vi phạm cái gọi là “thường thức” của Huyền Hoàng giới xảy ra còn ít sao?

Ai dám tin Hải Thú là một đám sinh vật hoàn toàn bản năng, có người đứng sau giật dây bọn chúng tấn công mặt đất?

Người nào dám nói có thể sử dụng ngọc truyền âm ra – vào Táng Thi đinh?

Ai dám tuyên bố Phạt Hải Kiếm Thánh hãy còn sống sờ sờ ở dưới biển Phong Bạo?

Kẻ nào lại dám khẳng định thần thông thiên phú của Mộng Yểm thụ tinh tộc có thể xuất hiện ở bên ngoài Mộng Huyễn sâm lâm?

Thế nhưng, những chuyện này lại thực sự xảy ra. Nếu không phải do chính miệng mấy người Lý Thanh Vân nói, thì là cô nàng mắt thấy tai nghe. Thành thử, hiện giờ, Tạ Thiên Hoa cũng không còn dám tin vào cái gọi là “thường thức” của Huyền Hoàng giới nữa.

Cô nàng thậm chí còn nghĩ đến một khả năng cực kỳ đáng sợ, ấy là cái gọi là “thường thức” kia đều là sai lầm, dối trá, do một thế lực nào đó tạo nên mà thôi. Tuy không rõ mục đích của đối phương là gì, song tâm tình của Tạ Thiên Hoa vẫn cực kỳ nặng nề.

Khi mà một ngày, một người bỗng nhiên phát hiện tất cả mọi thứ mà người đó cho là “hiển nhiên” đều không còn đáng tin nữa thì đối với y, ngày hôm đó chẳng khác nào trời sập xuống.

Người bình thường còn thế, càng đừng nói chi hạng người sử dụng cái đầu để ăn cơm như Tạ Thiên Hoa.

Thậm chí, đến tận bây giờ, cô nàng vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được khỏi những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu.

“Chư vị, đi trước một bước!”

Trong số mấy chục người đứng xem, chợt có một giọng nói lanh lảnh cất lên. Kế đó, một lão già lưng còng, tay nắm cây gậy đầu rồng đột nhiên tung mình, lao về phía cửa vào bí cảnh đang lơ lửng trên không trung.

Hành động của lão quả thật chẳng khác nào một giọt nước bắn vào chảo dầu đang sôi sùng sục.

Nháy mắt, rừng đước tựa hồ biến thành một tổ kiến vỡ.

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!