Lão già vừa xuất hiện ở cửa Thấp Cương không phải ai khác, chính là Cái Đế Đặng Không – người từng bị Hồng Đô phế tu vi.
Khi đó cô mèo máy kích hoạt cấm chế, dự định nổ chết thằng cha này. Nhưng hắn đã tu luyện tà công do hai con quỷ đói Lâm Sấu, Lý Bàn giao cho, cơ thể biến đổi cực lớn, đã không còn là con người nữa. Thành thử, cấm chế vốn phải nổ lão tan xác vài lần của Hồng Đô lại chỉ có thể khiến y trọng thương. Sau chuyện đó lại xảy ra việc của quỷ rừng, rồi còn lo đám tang cho Sở Tinh Hà, thành thử cũng không ai rảnh rỗi chú ý đến Đặng Không.
Y ôm một thân thương thế, lại sợ hãi Lão Thụ cổ viện. Nhất là tràng cảnh Nguyễn Đông Thanh dùng một bài văn tế siêu độ ngàn vạn vong linh, lập tức khiến Đặng Không đang núp lùm chờ cơ hội sợ vỡ mật tan gan, kém chút thì đại tiểu tiện không thể tự khống chế.
Phải biết, khi đó lão đã là nửa quỷ nửa người. Nếu không phải Đặng Không còn có một nửa là nhân loại, chắc chắn đã trở thành một thành viên trong đám hồn ma được siêu độ khi đó.
Thành thử...
Lão không dám trả thù, lại càng không dám tiếp tục ở Đại Việt. Thế là, Đặng Không ôm thương thế bỏ chạy qua Nhất Tuyến Nam Thiên, thẳng hướng Táng Thi đinh. Gần một năm nay lão vẫn lăn lộn ở chỗ này, thậm chí còn được cao tầng Hắc Tam Giác trọng dụng, cho đến Thấp Cương nắm một chức vụ không nhỏ.
Lần này...
Cấp trên cho lão một miếng ngọc, lại dặn hôm nay chắc chắn sẽ có đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh bị người ta truy sát mà chạy đến Thấp Cương, để làm tùy ý hành sự.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Đặng Không sẽ cúi đầu cụp đuôi, thành thực làm người.
Thế nhưng, lúc thấy bốn người Lý Thanh Vân cải trang, cẩn thận từng li từng tí, lão thay đổi ý định ban đầu. Cứ nhìn dáng vẻ hiện giờ của bốn sư huynh đệ là đủ thấy kẻ truy sát bốn sư huynh đệ bây giờ vẫn đang nhảy nhót tưng bừng.
Dám can đảm ra tay với đệ tử của Bích Mặc tiên sinh mà còn chưa chết, vậy thì đại biểu điều gì?
Chứng tỏ người hộ đạo của bốn người lần này không đi theo.
Đặng Không không rõ vì sao lần này đệ tử đi lịch luyện mà Bích Mặc tiên sinh lại không phái cường giả đi theo hộ đạo, nhưng đây quả thật là cơ hội trả thù ngàn năm một thuở. Bỏ qua lần này, lấy chút tu vi quèn của lão, vậy thì đời này cũng chỉ có cách nuốt thù hận vào ruột mà sống nốt phần đời còn lại.
Đặng Không không phải người độ lượng, xưa nay tôn thờ có thù tất báo.
Thành thử, rất nhanh lão đã quyết định.
Đánh!!!
Không đánh chết được, thì cũng phải cho đệ tử của Bích Mặc tiên sinh đau khổ một phen.
Dù sao, pháp không trách chúng. Chuyện lần này cũng không phải chỉ có mình lão ra tay.
Thế là...
Đặng Không quát:
“Đại nhân có lệnh, bắt đệ tử của Bích Mặc tiên sinh, bất luận sống chết!”
Lời của lão vừa dứt, hai tên canh cổng đã sững người một cái, sau đó bốn con mắt đồng thời trừng lớn, hung quang bắn ra khiếp người.
“Thiếu gia, đã đến rồi thì cần gì phải làm cái chuyện trốn trốn tránh tránh?”
Hai tên béo, gầy đồng thời nhoẻn miệng, trên mặt nặn ra một nụ cười, thoạt trông đầy vẻ âm độc tàn nhẫn.
Đặng Không lúc này cũng đề song chưởng, vận chuyển tà công, một luồng chân khí tanh hôi từ lòng bàn tay lão tràn ra, nhanh chóng bao bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân vào giữa. Gương mặt lão cũng bắt đầu thay đổi, nước da dần dần trở nên tái xanh như thi thể, tai dài nhọn ra, mắt đỏ quạch, hàm bè ngang, trên người cũng từ từ bốc lên một cái loại mùi tanh tưởi hôi thối của thi thể.
Đỗ Thải Hà thấy dáng vẻ sau khi biến hình của Đặng Không thì nhíu mày một cái, đột nhiên nghĩ đến con quỷ đói mà cô nàng đã gặp ở Bạch Đế. Dáng vẻ hiện giờ của kẻ từng là Cái Đế tuy có vài khác biệt so với con quỷ kia, nhưng khí chất trên người thì giống đến tám chín phần, đủ thấy hiện giờ lão cũng không hoàn toàn là con người nữa. Chẳng qua Đặng Không bây giờ mấy phần là người, mấy phần là quỷ thì Đỗ Thải Hà không nói rõ được, cũng không muốn biết...
“Đại sư huynh, hai người kia để anh đối phó, lão già này nhường cho sư muội, được không?”
Không chờ Lý Thanh Vân trả lời, Tạ Thiên Hoa đã cười:
“Nếu thế thì để chị và Trương sư đệ giúp hai người áp trận, thế nào?”
Bấy giờ, thân phận của cả bốn đã bị Đặng Không làm lộ tẩy, Tạ Thiên Hoa cũng cảm thấy không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa, bèn để Đỗ Thải Hà giải trừ thuật dịch dung, tập trung đón địch.
Lý Thanh Vân bẻ cổ, nói:
“Hai vị, ba người chúng ta cũng coi như là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Không bằng giao lưu một chút, tính toán nợ nần năm xưa.”
“Ha ha? Đại ca, ta không nghe nhầm chứ?”
Tên béo cười phá lên, ánh mắt nhìn Lý Thanh Vân ngoại trừ vẻ tàn nhẫn đã có thêm một chút thương hại. Là cái kiểu thương hại dành cho kẻ điên.
Gã gầy cũng đáp:
“Hiền đệ không có nghe nhầm. Chắc hẳn thằng nhóc này đánh thắng được một chút chó khô mèo lạc, nên tưởng mình là một nhân vật đây.”
Nói xong, hai tên này đồng thời cười phá lên.
Tuy cái chuyện Lý Thanh Vân có thể đánh được người đã vào Vụ Hải thì ai cũng biết, nhưng vào Vụ Hải cũng có kẻ nọ kẻ kia, mạnh yếu phải đánh mới biết. Bọn hắn cũng đã đạp Vụ Hải nhiều năm, đương nhiên không cho là mình chỉ là hạng tầm thường.
Về phần có thể chống đỡ một đòn toàn lực của Lý Thanh Minh mà không chết?
Điều này chỉ có thể trách là thời gian gần đây vì chuyện Hải Thú, thu phục quân Tĩnh Hải của Quan Hạ Băng mà Lý Thanh Minh cơ hồ bỏ Ly Thiên Minh đấy không thèm để ý. Nếu không phải Phó Kinh Hồng xuất hiện, có lẽ hắn cũng chẳng buồn để tâm Táng Thi đinh làm gì.
Thành thử, ấn tượng về Linh Vương của hai kẻ này vẫn còn dừng lại ở lúc hắn chưa vào Vụ Hải.
Người xưa nói một câu rất hay: sai một li, đi một dặm. Hiện giờ tình cảnh của hai tên gầy – béo chính là như thế. Từ ấn tượng sai lầm về thực lực của Lý Thanh Minh, đến định kiến sẵn có trong lòng về một Lý Thanh Vân phế vật, cuối cùng càng đi càng xa...
Toái Đản Cuồng Ma thấy đối phương khinh thường mình, chẳng những không tức giận, trái lại còn thấy buồn cười. Nếu là khi xưa, có lẽ cậu chàng đã nhảy dựng lên, máu nóng chảy rần rần, nhưng sẽ cắn răng cam chịu. Dù sao thực lực không có, có nổi giận cũng chỉ là cuồng nộ một cách bất lực.
Thế nhưng hiện giờ Lý Thanh Vân coi như là có chút danh tiếng, lập không thiếu chiến công trong trận chiến thủ thành Hải Nha. Cậu chàng hoàn toàn có thừa khả năng đánh đối phương một chập, sau đó lăng nhục một phen, chứng minh cho đối phương thấy ánh mắt của mình thiển cận thế nào. Thậm chí, người khác nhìn vào cũng sẽ không cho là Lý Thanh Vân ỷ mạnh hiếp yếu, trái lại còn ủng hộ. Song, Lý Thanh Vân lại hoàn toàn không có hứng đi làm cái chuyện như vậy.
Cậu chàng thấy không cần thiết phải chấp nhặt với hai tên béo, gầy.
Lúc này, Lý Thanh Vân chỉ nghĩ ra tay, kết thúc mối ân oán này càng sớm càng tốt, nào có tâm tư phí thời gian đánh võ mồm với đối thủ? Thế là, cậu chàng sấn lên một bước, một chỉ điểm ra, một quyền đánh tới, cơ hồ là lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh thẳng vào... nơi yếu hại của hai tên béo, gầy.
Một kẻ cao lêu nghêu, một kẻ lùn một mẩu, vóc người khác nhau có thể nói là chẳng khác nào trời và vực. Thế nhưng Lý Thanh Vân vẫn ra tay vô cùng chuẩn xác, cơ hồ không sai lệch một li.
Rắc một tiếng!
Hai tên béo, gầy đồng thời rú lên, nghe thảm thiết có khác nào heo bị chọc tiết? Chỉ thấy hai kẻ này mặt biến thành màu đỏ lựng, trên trán nổi đầy gân xanh. Bốn bàn tay đồng thời với xuống, che lấy hai lạng thịt đã bị đánh nát bấy, hai gối gục xuống, người cong lại như con tôm.
Xung quanh, người quan chiến phàm là đàn ông cơ hồ không hẹn mà cùng rùng mình một cái, sống lưng ớn lạnh như có một tảng băng xẹt qua, lông tóc cả người thi nhau dựng đứng lên. Đồng thời, hai chân không tự chủ được mà khép lại trong vô thức.
Lập tức, không thiếu người nhìn thảm trạng của hai tên béo, gầy mà xì xào bàn tán.
Một trung niên trọc đầu, mắt có vết sẹo lên tiếng, giọng đầy cảm thán:
“Toái Đản Cuồng Ma quả thực là danh bất hư truyền. Mẹ nó, ra tay nhanh, chuẩn, hiểm, độc như thế, chẳng lệch một li, rõ ràng là xe nhẹ đường quen. Bẻ cổ gà thuận lý thành chương, hành vân lưu thủy như thế, trên đời này còn có người thứ hai?”
Cách đó không xa, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, gầy gò cao ráo, tóc dài xõa vai, mặc một thân đồ trắng, nhìn qua chẳng khác nào ma quỷ trong phim kinh dị lên tiếng phản bác:
“Huynh đài, nói câu khó nghe, muốn có kẻ thứ hai thì phải tìm được thêm một kẻ thất đức như hắn mới được. Thế nhưng... ha ha, tìm được sao?”
Một lão già chống gậy đầu rồng lại dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn gã đầu trọc:
“Nghe cách lão đệ nói chuyện, cứ có vẻ như hâm mộ sùng bái tên Toái Đản Cuồng Ma lắm thì phải? Hay lão phu nghe nhầm?”
Tên trọc đầu cười gượng gạo, trong mắt thoáng hiện vẻ chột dạ. Ở một phía khác, một người đàn bà đô con vạm vỡ đưa tay bắt lấy cán đao đeo bên hông, cảm thán:
“Trời ạ. Thằng cha này phải đánh tuyệt tự tuyệt tôn bao nhiêu gia đình mới luyện được đến mức lô hỏa thuần thanh thế này?”
...
Thấp Cương, ngay lập tức, gà bay chó sủa.