Sáng hôm sau...
Lý Thanh Vân vừa bước vào lãnh thổ Đại Hàn, cách Táng Thi đinh chưa được mấy bước chân là lập tức lấy ngọc giản truyền âm ra, liên lạc với Liễu Ân, thuật lại ngắn gọn tất thảy những gì mấy người bọn họ phát hiện, bàn bạc tối qua về Hàn gia và Đại Tề cho lão.
Ngọc giản là Liễu Ân đưa cho hai người Đỗ, Trương lúc lão đến Tuyết Hoa làm chỗ dựa cho bọn họ. Hơn nữa, đã được Đỗ Thải Hà kích hoạt sẵn do bấy giờ Lý Thanh Vân còn chưa tiết lộ Hấp Tinh Đại Pháp cho đồng môn, cũng không dám thử nghiệm sử dụng ngọc truyền âm bằng chân khí hút được. Nếu chẳng may thứ này cũng trở nên dở dở ương ương như cách cậu chàng dùng nhẫn chứa đồ thì quả thật là hỏng bét. Chuyện can hệ đến hàng vạn người, Lý Thanh Vân không dám đánh cược.
Cậu chàng vừa làm xong chuyện, đang định quay trở lại Táng Thi đinh thì chợt trên đầu mây đen bắt đầu kéo đến dày đặc, gió theo đó nổi lên ào ào. Trong lòng Lý Thanh Vân thoáng xuất hiện dự cảm chẳng lành, lông tóc toàn thân thi nhau dựng lên. Không kịp suy nghĩ, cậu chàng vội vàng sử dụng khinh công, lao mình về phía trước.
“Chạy đi đâu!”
Một tiếng quát lớn cất lên, sau đó là Thiên Lôi lớn như dòng thác đổ xuống, đánh thẳng về phía Lý Thanh Vân. Thanh thế tuy không bằng lần Trần Phan Nam tế Hổ Hình Xích Tùng kiếm ngoài thành Hải Nha, nhưng so với Tuệ Lăng chân nhân tập kích trên sông thì mạnh đâu chỉ gấp đôi gấp ba?
Lý Thanh Vân cả kinh, biết lần này gặp phải kẻ khó chơi, rất có thể là cường giả thế hệ trước không tiếc mặt mũi ra tay chặn giết. Mắt thấy tốc độ của bản thân không tài nào chạy thoát khỏi thiên lôi giáng xuống, cậu chàng chỉ đành nghiến răng, quay người sử dụng Càn Khôn Đại Na Di.
Đúng lúc này, từ Táng Thi đinh, một dải thanh quang và một khí thế kỳ lạ nhanh chóng lao ra, rọi thẳng vào dòng lũ sấm sét đang từ chín tầng trời dội xuống. Uy lực của thiên lôi nháy mắt bị Thanh Sắc thần quang và áo nghĩa “chia” của số học hóa giải ba phần, thế nhưng sau đó thanh quang cũng tắt ngấm, hiển nhiên Tạ Thiên Hoa cũng bị phản phệ không nhẹ. Liền đó, hai con dao cuốn theo hàn khí kinh người và hàng chục chiếc máy bay giấy lao vút lên không, nhắm ngay biển mây đen trên đầu mà cắt chém.
Dòng lũ sấm sét yếu đi chỉ còn ba thành sức mạnh, thế nhưng lúc Lý Thanh Vân đưa tay hứng lấy vẫn cảm thấy như phải đỡ cả một cái lư đồng đánh tới, xương hai cánh tay tưởng chừng như muốn tan chảy, lòng bàn tay bật máu ròng ròng. Cậu chàng há miệng, quát lên một tiếng, một ngụm máu tươi theo đó phun ra ngoài, sau đó vặn mình, hất tia sét sang một bên.
Thiên lôi đánh xuống đất, một tiếng động khủng khiếp cất lên tưởng chừng xé toạc màng nhĩ của bốn người. Đất cát bị đánh lên không trung bảy tám trượng, để lại một cái hố đất đường kính mười trượng có dư, mặt đất cháy khét lẹt. Sức gió thổi cây cối chung quanh đổ rạp, Lý Thanh Vân cũng bị vụ nổ đẩy văng đi tựa như con diều đứt dây, lòng bàn tay cháy đen rỉ máu.
Trương Mặc Sênh thu đao, quát:
“Nhị sư tỷ, tốc độ của chị nhanh nhất! Mau cõng sư huynh rút lui!”
Đỗ Thải Hà cắn răng, mặc kệ lúc này đầu đã hơi choáng, thả mấy cái xe tăng giấy ra. Sau đó, dưới tác động của “nhân” trong số học, đống xe tăng giấy một hóa làm hai, hai hóa làm tám, chẳng mấy chốc đằng sau lưng bốn người đã có cả một đội trung đoàn tăng thiết giáp bọc hậu.
Tạ Thiên Hoa thì vội vàng cõng Lý Thanh Vân, lại lấy Lăng Xương kiếm ra cho cậu chàng cầm. Sau đó, lưng cô nàng vươn ra một đôi cánh xanh, dưới chân sử dụng Chính Kiếm, lao nhanh về phương nam.
Bấy giờ, bên ngoài Táng Thi đinh, một kẻ mặc áo bào, đeo mặt nạ đạp không đuổi theo bốn người. Quanh thân hắn có sáu thanh kiếm dựng thẳng, bay kế bên nhau thành một vòng tròn. Đạn pháo do xe tăng giấy của Đỗ Thải Hà bắn ra còn cách người lão hai trượng đã bị kiếm khí xé toạc, liên tiếp phát ra những tiếng nổ đì đùng. Kẻ thần bí lại vung tay, dưới đất lập tức dấy lên lưỡi lửa ngập trời, nháy mắt đã nuốt chửng hết đống xe tăng giấy của Đỗ Thải Hà.
“Bản tọa đến tróc nã tội binh đào ngũ về quy án! Chư vị chớ có cản đường!”
Vừa bay, kẻ thần bí vừa đề khí, quát lên một tiếng, âm thanh theo chân khí truyền đi khắp Táng Thi đinh. Vốn là có một vài cỗ khí tức vì sự xuất hiện của một cường giả không rõ lai lịch mà nhao nhao rục rịch thì lúc này cũng bắt đầu an tĩnh lại.
“Không biết đạo hữu có cần trợ giúp?”
Sau đó, một âm thanh ồm ồm như tiếng sấm xuân cất lên. Nháy mắt, phàm là kẻ chưa vào Vụ Hải trong Táng Thi đinh đều cảm thấy chân khí trong người nhộn nhạo khó chịu, bờ vai ẩn ẩn sinh đau, một loại áp lực như có như không áp xuống.
Kẻ thần bí cười nhạt, lắc đầu:
“Một đám nhãi ranh chưa đạp Vụ Hải mà thôi, không cần Đại Nguyên Soái ra tay!”
Nghe lời đáp của y, bấy giờ người trong Táng Thi đinh rốt cuộc cũng biết lai lịch của kẻ vừa hỏi: Đại Nguyên Soái – thống lĩnh tối cao của Quân Doanh.
“Mẹ nó, đã đánh lén còn già mồm?”
Lý Thanh Vân dưới sự giúp sức của Lăng Xương kiếm bấy giờ cũng đã hoàn toàn khôi phục như cũ, vừa chạy vừa nghiến răng chửi. Một đòn thiên lôi đánh lén của kẻ thần bí uy lực còn khủng khiếp hơn Vạn Lý Thanh Minh, nhưng cũng may có đồng môn giúp đỡ hóa giải bớt, thành thử cậu chàng cũng không bị thương nặng như hồi tiếp chiêu của Lý Thanh Minh. Dưới dị lực của Lăng Xương kiếm, cơ hồ chỉ mất vài phút, là cậu chàng lại sinh long hoạt hổ như thường.
Sở dĩ nhảy xuống đất, là vì kể từ sau khi đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, hễ có tiếp xúc gần với cô sư muội là Lý Thanh Vân lại nghĩ vớ nghĩ vẩn. Vừa nãy nằm trên lưng Tạ Thiên Hoa, cậu chàng không nhịn được bất giác tưởng tượng thấy cảnh Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh xuống núi nướng ếch, chỉ có nhân vật chính đã thay bằng sư huynh muội hai người.
Thành thử, Lý Thanh Vân càng nghĩ càng đỏ mặt, chẳng hiểu sao bản thân lại suy nghĩ những chuyện này, nhất là trong cảnh trên đe dưới búa, bản thân thụ thương như thế.
Có lẽ, chỉ có thể trách Lệnh Hồ Xung có kiểu yêu đương khác hẳn với những đại hiệp trước đó cậu chàng đã đọc, cực kì tích cực skinship với Nhậm Doanh Doanh.
Bốn người cắm đầu chạy thục mạng, nhưng kẻ thần bí tu vi cực cao, hiển nhiên đã sớm đạp sâu vào Vụ Hải, thuộc về thế hệ trước. Thành thử chưa được một khắc, bốn sư huynh đệ đã bị gã đuổi kịp.
Kẻ này cướp lên một bước, vọt tới trước chắn đường của đám Lý Thanh Vân, lại cười:
“Bản tọa xem lần này các ngươi chạy đi đâu?”
“Lấy lớn hiếp nhỏ thì cũng thôi đi, còn có mặt mũi tự xưng là bản tọa? Mẹ nó, gặp qua người vô liêm sỉ, chưa gặp ai vô liêm sỉ được đến nhường này!”
Trương Mặc Sênh phun một bãi nước bọt, chửi.
Lý Thanh Vân nói:
“Sư đệ, phí lời với hắn làm gì? Phàm là kẻ có một chút lương tâm ai lại làm ra cái chuyện đánh lén hậu bối?”
“Mẹ nó! Hư cấu! Đại sư huynh biết đánh pháo mồm từ bao giờ vậy?”
Trương Mặc Sênh văng tục một câu, trố mắt nhìn về phía ông sư huynh nhà mình như nhìn quái vật.
Kẻ thần bì cười gằn, vung tay đánh tan một chiêu Thanh Sắc Nhu Kiếm của Tạ Thiên Hoa, chấn vỡ áo nghĩa số học của Đỗ Thải Hà, đoạn nói:
“Chút thủ đoạn cỏn con ấy mà muốn qua được pháp nhãn của bản tọa sao? Khuyên đám nhóc các ngươi đừng phản kháng làm gì vô ích, bản tọa còn có thể nể tình cho chúng bay được toàn thân. Còn như vẫn không biết điều thì đừng trách bản tọa hạ thủ không lưu tình!”
Té ra, trong lúc cánh mày râu giả vờ cãi vã, hội chị em đã thừa cơ đánh lén tên đeo mặt nạ. Đáng tiếc tu vi của hai bên chênh lệch quá cao, thần thức của kẻ địch không chỗ nào mà không có mặt. Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà vừa mới động thủ thì lão đã biết hết thảy, từ động tĩnh nhỏ nhất cũng không trốn được cảm ứng của y.
Lý Thanh Vân:
“Lưu tình? Lúc dùng thiên lôi đánh lén ông đây nhà ngươi có nương tay sao? Đĩ còn muốn lập miếu trinh, thần kinh còn muốn làm bác sĩ tâm lý?”
“Ngay cả câu chửi nửa bình thường nửa dở hơi của sư phụ cũng học luôn rồi. Đại sư huynh... lợi hại! Nhưng lần sau đánh pháo mồm đừng dùng chiêu của sư phụ, đối phương nghe không hiểu, toàn là pháo xịt thôi...”
Trương Mặc Sênh vừa cười, vừa khống chế hai thanh hàn đao bắn tới tên cường giả thần bí, hỗ trợ thế tiến công của Xích Hiệp.
Cường giả thần bí khống chế bốn thanh kiếm gỗ, chia làm bốn hướng vừa hóa giải thế đánh, vừa phản công bốn sư huynh đệ. Chỉ thấy thoáng chốc, Thanh Sắc kiếm quang bay múa tứ phía, số học ngang dọc bốn bề, Nghênh Phong Bách Đao Trảm tung hoành sát phạt, chưởng phong Hàng Long tiến thối ào ào. Thế nhưng kẻ thần bí cứ thế mà xuyên qua khoảng trống giữa công kích của bốn sư huynh đệ, tựa như là hồ điệp xuyên hoa.