“Giúp thế nào?”
Nguyễn Đông Thanh ngồi thẳng dậy, hỏi.
Đừng nhìn hắn bình thường lười chảy thây, sểnh ra là đùn đẩy công việc cho cấp dưới. Thế nhưng, dẫu trên người lắm khuyết điểm, nhiều tật xấu, Bích Mặc tiên sinh thực ra làm người vẫn rất có tinh thần trách nhiệm.
Bây giờ manh mối gần như đứt đoạn, trước mặt hắn cơ hồ cũng chỉ còn một con đường để đi: kết tội đệ tử phái Tiêu Dao. Dù sao, theo lẽ thường mà nói, kết tội một người chết hoàn toàn không có khả năng kháng cáo vốn là chuyện làm ăn không lỗ, một vốn bốn lời.
Dù sao, hoàng đế ngày xưa nào có thì giờ nhìn mấy chuyện này, quan trên cũng sẽ chỉ thấy được những dòng chữ lạnh băng trên sổ sách. Mặc kệ án có oan khuất ẩn tình thế nào, không kết được án thì chứng tỏ nhà ngươi bất tài. Án lệ lưu cữu, chẳng những làm ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân, thậm chí còn có thể khiến người ta bị cách chức vì “làm việc bất lực”.
Thành thử, xuất phát từ động cơ lợi ích cá nhân, quan lại ngày xưa có lẽ đã mặc nhiên coi là xử xong, kết thúc vụ án từ lâu.
Thế nhưng Nguyễn Đông Thanh không muốn làm thế.
Cho dù đám thiên kiêu vào bí cảnh có truyền tai nhau nhân mã phái Tiêu Dao tiểu nhân bỉ ổi ra sao, thì Bích Mặc tiên sinh vẫn không muốn chụp cho kẻ khác một tội danh y không thực hiện.
Thành thử...
Sự xuất hiện của Bạch Thiên Ảnh chẳng khác nào để hắn thấy một cơ hội phá án.
Bạch Thiên Ảnh nói:
“Chuyện đó đã hẳn. Tiểu nữ có một thanh đao, gọi là Thời Quang Ma Đao, có thể tái hiện lại một vài hình ảnh trong quá khứ. Đương nhiên là cũng có một vài hạn chế nhất định, song nếu biết rõ địa điểm, quay lại hình ảnh mười ngày nửa tháng trước cũng không phải vấn đề gì to tát. Nhà trọ nơi nhân mã phái Tiêu Dao từng cư ngụ chắc hẳn phủ Khai Phong mọi người cũng đã điều tra một phen?”
Thời Quang Ma Đao tương truyền là một nhánh của Tuế Nguyệt Trường Hà bị nứt ra trong Phản Thiên Chi Chiến năm xưa. Về sau bị đao đạo đã tan nát ngậm lấy, sản sinh ra một thanh đao lạ. Tuy không thể sử dụng Trường Hà Dư Ảnh như cường giả sử gia, nhưng cũng có những công dụng khác. Hiện giờ trên Huyền Hoàng giới, Thời Quang Ma Đao được đồn đại là bảo đao có lực công kích mạnh nhất, thậm chí còn xếp trên cả Tam Thần Côn, Di Hận ma đao hay Lôi Động Lượng Ngân Chùy.
“Quả có chuyện này. Đáng tiếc những đệ tử kia của phái Tiêu Dao làm việc rất điệu thấp, cả ngày ru rú trong phòng, thành thử cũng không hỏi ra được chuyện gì có ích.”
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, đáp.
Bạch Thiên Ảnh cười, nói:
“Vậy thì đúng rồi. Tiên sinh, tiểu nữ đã thay sư môn thể hiện thành ý. Không biết đại nhân ngài sẽ có động thái gì đây?”
“Không biết Đao Sơn muốn gì ở tại hạ?”
“Nếu là người khác, tiểu nữ nhất định hét giá, yêu cầu tiên sinh cắt đứt quan hệ minh hữu với Kiếm Trì. Loại chuyện này ngài chắc chắn sẽ không đồng ý. Kế đó, tiểu nữ lại lui một bước, nói yêu cầu thực sự của Đao Sơn, chắc hẳn là sẽ khiến người ta dễ chấp nhận hơn.
“Thế nhưng nói chuyện cùng tiên sinh, tiểu nữ cũng không dám múa rìu qua mắt thợ. Như vậy đi, Đao Sơn chúng ta có hai yêu cầu. Thứ nhất, về sau tranh đấu giữa Kiếm Trì và Đao Sơn, chúng ta hi vọng Lão Thụ cổ viện không can thiệp vào. Thứ hai...”
Nguyễn Đông Thanh không để nàng ta nói điều kiện thứ hai, vội vàng lên tiếng:
“Chờ đã. Kiếm Trì tam tổ đã giúp tại hạ quá nhiều. Nếu như bọn họ cầu viện, tại hạ há lại có thể để đám đệ tử khoanh tay đứng nhìn?”
Đương nhiên, trong lòng gã cũng không đánh giá bản thân cao bao nhiêu. Đao Sơn hẳn là không muốn đám đệ tử của hắn xen vào tranh đấu giữa bọn họ và Kiếm Trì mà thôi.
“Vậy thì thế này. Điều kiện thứ nhất đổi thành tiên sinh ngài giảng đạo cho Đao Sơn một lần, Không cần gì nhiều, chỉ cần không thua kém kiếm lý của Độc Cô Cầu Bại là được. Mong tiên sinh hiểu cho, nếu cứ để Kiếm Trì nắm kiếm lý này trong tay thì chẳng qua mấy đời, bọn họ sẽ hoàn toàn vượt mặt Đao Sơn chúng ta mất.”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nghe Bạch Thiên Ảnh nhắc tới kiếm lý của Độc Cô Cầu Bại mới biết té ra ai đó đã quăng lời hắn dặn ra sau đầu. Lúc này, Nguyễn Đông Thanh hồi tưởng lại, hình như thơ mà hắn đọc dù đã nói rõ tên tác giả, người đời vẫn cứ chụp hai chữ tác giả lên đầu hắn. Cái loại tác phong này quả thật là nhất quán mười phần, trước sau chưa từng thay đổi.
Cái khiến hắn cảm thấy kinh ngạc hơn cả là tài ngoại giao của Bạch Thiên Ảnh.
Cô nàng trước là nói chiến thuật đàm phán hét giá cao rồi hạ yêu cầu, lại khẳng định sẽ không sử dụng. Thế nhưng ban nãy lúc nói điều kiện không để Nguyễn Đông Thanh và đám đệ tử xuất thủ, sau đó lui một bước xin gã giảng đạo cho Đao Sơn há chẳng phải chính là chiến thuật cô nàng vừa nói sẽ không sử dụng sao?
Hư hư thực thực...
Quả nhiên là không dễ đối phó.
Đương nhiên, tài ăn nói của Bạch Thiên Ảnh nếu đem so với dân ngoại giao thực sự thì còn kém một đoạn. Song, thứ khiến Nguyễn Đông Thanh thấy hiếu kỳ là lấy thân phận của nàng ta mà lại có thể học được công phu uốn ba tấc lưỡi này.
Phải biết, Đao Sơn tuy là thánh địa tu hành, nhưng xét cho cùng thì vẫn là thế lực giang hồ. Thành thử, Đao Sơn để một đệ tử trẻ tuổi như Bạch Thiên Ảnh đi luyện công phu miệng lưỡi, kì kèo giá cả này quả thật là chuyện lạ đời.
Thế là, hắn đành thở dài một tiếng, nói:
“Được. Nhưng Bạch cô nương phải ra tay trước, sau đó tại hạ tự nhiên là sẽ giúp cô nương chuẩn bị một viên lưu ảnh thạch, để cô nương mang về Đao Sơn phụng mệnh. Không biết điều kiện thứ hai của Đao Sơn là gì?”
“Tiên sinh thật quả thật là người hào sảng. Tiểu nữ mà vòng vo thì thật là rơi xuống tầm thường. Yêu cầu thứ hai của tiểu nữ kỳ thực rất đơn giản. Nghe nói tiểu công chúa của Long tộc tài hoa tuyệt đỉnh, chiến lực tuyệt không dưới thiên kiêu hàng đầu đương thời. Thế nhưng không chịu ra tay với ai, thế nên không có danh tiếng gì trên Võ Bảng. Tiểu nữ tò mò muốn được thỉnh giáo Long U tiểu công chúa một phen, vẫn mong tiên sinh hỗ trợ một chút, nói đỡ một hai câu. Bằng không nếu công chúa nhất quyết không muốn đánh thì tiểu nữ cũng chẳng có cách nào.”
Nguyễn Đông Thanh nghe xong, lại nghĩ Bạch Thiên Ảnh định bổn cũ soạn lại. Thế nhưng, lý do của cô nàng quả thật đúng là không có sơ hở nào cả. Dựa vào thế lực của long tộc ở Huyền Hoàng giới, quả thật là trên đời không có mấy người có thể ép buộc Long U.
Bao gồm cả hắn.
Thế là, Nguyễn Đông Thanh lại lên tiếng:
“Tiểu công chúa đúng là đến chỗ tại hạ học ca hát. Nhưng hai người chúng ta không có nghĩa sư đồ, cũng không có ràng buộc gì. Yêu cầu này của cô nương sợ là...”
“Sư phụ chờ đã. Có câu nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ. Tuy trong mắt ngài có thể chút bản lĩnh ca hát này chẳng đáng gì, nhưng con không thể không báo đáp ơn dạy dỗ. Hơn nữa, đấu một trận mà thôi, cũng đâu có gì mà không thể? Chỉ cần Bạch cô nương hỗ trợ bọn ta phá được án này, vậy bổn công chúa sẽ lĩnh giáo Thời Quang Ma Đao của cô nương.”
Long U bấy giờ vội vàng tiến lên một bước, nói oang oang.
Cô nàng vất vả lắm mới bám vào được ông Bích Mặc tiên sinh này, hiện giờ chỉ sợ bị thằng cha Nguyễn Đông Thanh kia phủi sạch quan hệ. Hiện giờ có cơ hội vừa tỏ thái độ, vừa lập công, Long U ngu gì mà không chớp lấy?
Bạch Thiên Ảnh nghe xong, không vội đáp, mà cười:
“Tiên sinh, thực ra tiểu nữ cũng rất hứng thú với vũ đạo. Nếu không thì chúng ta đổi hai điều kiện làm một, ngài cũng để ta theo ngài học nhảy múa được không?”
Người trong công đường cơ hồ toàn bộ đều không ngờ Bạch Thiên Ảnh sẽ biến chiêu giữa chừng, nhất thời người nào người nấy đều kinh ngạc á khẩu, không biết phải làm sao.
Long U thì có thể đoán được động thái của Đao Sơn lần này là muốn kéo gần quan hệ với Bích Mặc tiên sinh, từ đó đuổi kịp bước tiến của Kiếm Trì mà thôi. Cụ thể làm bằng cách nào, bọn hắn chưa hẳn đã quan tâm, bằng không Bạch Thiên Ảnh há lại có thể tự tiện thêm một điều kiện trong lúc đàm phán?
Đương nhiên, so với một lần truyền đạo, thì việc một đệ tử trong môn phái trở thành học trò của Nguyễn Đông Thanh càng đáng giá hơn. Nhất là sau khi Bích Mặc tiên sinh vì đồ đệ mà đánh biến dạng Phật đạo, cảnh cáo thiên hạ, cơ hồ các thế lực lớn ở Huyền Hoàng giới đều biết Nguyễn Đông Thanh cực kỳ để ý an nguy của đệ tử nhà mình.
Hơn nữa, cứ nhìn Trương Mặc Sênh là biết, bái vào môn hạ Lão Thụ cổ viện cũng không phải là đoạn tuyệt với thế lực cũ. Thành thử, nếu Bạch Thiên Ảnh có thể thành công, chắc chắn trên dưới Đao Sơn phải mở tiệc ăn mừng một phen. Chuyện này Long U không nghi ngờ chút nào, bởi long tộc cũng tính toán như thế.
Thành thử, cô nàng tuy đã đoán được ý đồ của Bạch Thiên Ảnh, nhưng lại không tiện mở miệng vạch trần.