Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 38: Lựa Chọn Của Bạch Vũ Ngưng




Lão Thụ cổ viện...

Lùi về thời gian đêm hôm trước.

Bạch Vũ Ngưng hoảng sợ nhìn về phía thiếu niên áo trắng, gương mặt ma lúc này càng thêm nhợt nhạt, khóa mắt ầng ậng nước giống như sắp khóc. Nếu như còn sống, có lẽ lúc này nàng ta đã đứng không nổi mà ngã ngồi xuống.

Bạch Vũ Ngưng biết thiếu niên này đáng sợ...

Chủ nhân đứng sau y đương nhiên càng là cường giả tuyệt đỉnh.

Thế nhưng, cô nàng không ngờ thiếu niên áo trắng lại đưa mình đến đây.

Lão Thụ cổ viện.

Người trong thiên hạ gọi nó là cấm địa đáng sợ nhất Huyền Hoàng giới, tuyệt nhiên không phải là gọi chơi cho vui.

Lão Thụ cổ viện – hung địa đáng sợ nhất Huyền Hoàng giới.

Cho dù là lúc Bạch Vũ Ngưng còn sống, có một thân tu vi đã tiến vào Vụ Hải, sau lưng có đại gia tộc chống lưng thì cũng tuyệt đối không dám bén mảng đến đây.

Thế mà, thiếu niên áo trắng lại lôi cổ nàng đến chỗ này.

Chơi đùa với nàng ta sao?

Bạch Vũ Ngưng lúc này ngẩng đầu, đôi mắt to đầy vẻ đáng thương nhìn về phía thiếu niên áo trắng, cầu khẩn:

“Tiền bối... ngài tu vi cao như vậy, muốn giết tiểu nữ chẳng qua chỉ cần một câu nói là xong. Hà tất phải đưa tiểu nữ đén đây?”

Thiếu niên ngoái đầu, tủm tỉm cười, hỏi:

“Sợ?”

“Đương nhiên. Tới. Tiền bối. Cầu xin ngài, cho tiểu nữ lên đường một cách nhanh gọn đi. Làm ơn.”

Bạch Vũ Ngưng nghển cổ, nhắm mắt, rất có giác ngộ “ngài là dao thớt ta là thịt cá”.

Chỉ nghe thiếu niên áo trắng nói:

“À. Tiếc thật. Xưa nay bản tọa không thích cho người ta lên đường thống khoái. Đứng xem kẻ khác quằn quại, muốn sống không được, muốn chết không xong, ấy mới là biết thưởng thức. Nàng nói có phải không?”

“Tiền bối. Tiền bối. Tiểu nữ giờ đã là hồn ma bóng quế, chẳng phải đúng là sống không được chết không xong ngài nói đó sao? Xin ngài đừng chấp trẻ con, tha cho tiểu nữ một lần đi. Tiểu nữ xin thề với trời về sau nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành, đội ơn tiền bối đời đời kiếp kiếp.”

Bạch Vũ Ngưng vội vàng mở mắt, khẩn cầu.

Thiếu niên trố mắt, tay chỉ về phía nàng ta, miệng lắp bắp:

“Ngươi... ngươi...”

Cô nàng thẳng lưng, đầu ngẩng cao, nói:

“Tiền bối là bậc cao nhân, lời vàng ý ngọc, không cho rút lại!”

Sau đó, Bạch Vũ Ngưng lại hạ giọng, nịnh:

“Tiền bối xin nghe tiểu nữ một lần, hà tất phải hành hạ tiểu nữ? Tiểu nữ tuy tu vi non kém, nhưng chịu khó, được việc. Chỉ cần tiền bối nói một tiếng, dù xuống núi đao lên chảo dầu tiểu nữ cũng không từ chối. Thế chẳng hơn một oan hồn nằm một chỗ quằn quại chả được tích sự gì à?”

Cô nàng tuôn một tràng, lại thấy sắc mặt thiếu niên áo trắng chưa có vẻ gì là xuôi xuôi, bèn cắn răng:

“Cùng lắm... tiền bối đã thích người khác quằn quại rên xiết thì tiểu nữ cũng xin làm cho tiền bối nghe.”

Bạch Vũ Ngưng vừa dứt lời, thì bỗng có tiếng cười khanh khách cất lên.

“Thú vị. Thú vị lắm.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng nói. Chỉ thấy từ dưới giếng, một nữ nhân áo đỏ chậm rãi bước lên, dùng ánh mắt mang đầy vẻ trêu tức nhìn về phía thiếu niên áo trắng.

Y nghe xong, lầu bầu đáp:



“Chủ nhân, hình như người dùng sai từ rồi. Phải là quái dị mới đúng.”

Nữ nhân mặc váy đỏ không đáp, mà nhìn sang chỗ Bạch Vũ Ngưng, cười:

“Để cô nương sợ hãi rồi.”

“Không... không dám ạ. Tiền... tiền bối... ngài chẳng nhẽ...”

Tuy nữ nhân nọ tỏ vẻ dễ gần hài hòa, nhưng Bạch Vũ Ngưng lại chẳng dám thả lỏng chút nào. Cô nàng nhớ lại, nơi đây là Lão Thụ cổ viện.

Truyền thuyết kể rằng...

Một vạn năm trước, Huyền Hoàng giới khi đó vẫn còn có hệ thống tu luyện bao gồm mười cảnh giới, Vụ Hải chưa tồn tại, cũng có không ít người đột phá được đệ cửu cảnh, bước chân vào cảnh giới cuối cùng, hợp đạo thiên địa.

Bỗng nhiên vào một ngày, một đại ma đầu xuất hiện, kiếm chỉ trời xanh, khiêu chiến thiên đạo.

Kẻ này thực lực thông thiên, cường giả thập cảnh không tài nào chống nổi một chiêu nửa thức. Cuối cùng, vạn tộc trên khắp Huyền Hoàng giới chung tay bảo vệ thiên đạo, đánh lại đại ma đầu. Trận đánh này, sử sách gọi là Hộ Thiên chi chiến, hoặc Phản Thiên chi chiến. Tên trước ám chỉ việc chư tộc bảo vệ thiên đạo, mà cái tên sau thì nói đến việc đại ma đầu phản bội thiên đạo.

Một trận chiến này...

Nhật nguyệt vô quang, sơn hà sụp đổ, quy tắc phá toái, vạn đạo băng diệt. Con đường tu luyện bị đại ma đầu đánh tan tành, thiên đạo trọng thương tưởng chừng tiêu tán. Cuối cùng, chín chí cường giả đệ cửu cảnh của nhân tộc dùng cái giá thiêu đốt linh hồn mới đánh thương được đại ma đầu.

Huyền Hoàng giới trả cái giá thảm khốc như vậy, cuối cùng mới có thể trấn áp được đại ma đầu. Thiên đạo trước khi bất tỉnh đã lấy đại thần thông, trấn áp đại ma đầu vào một cái giếng cổ, sau đó xây một viện tử làm trận pháp bao quanh. Các tộc từ đó coi tiểu viện nơi phong ấn ma đầu làm cấm địa, xưng là Lão Thụ cổ viện.

Bây giờ...

Một cường giả thâm sâu khó dò lừ lừ từ dưới giếng bước lên, đã vậy còn là trong Lão Thụ cổ viện, hỏi cô nàng không kinh sợ sao được?

Chỉ nghe nữ nhân áo đỏ nhoẻn miệng, cười:

“Cô nương đừng sợ. Ta tên là Hồng Vân, sau này gọi là chị Vân cũng được. Chuyện của cô nương ta cũng có biết một hai, thật sự rất thông cảm. Thế nên, hôm nay mời cô nương đến đây là muốn trao đổi một số chuyện. Cô nương có thể hiểu là một cuộc giao dịch cũng được, hiểu là một cơ duyên cũng được. Về phần hành vi ban nãy của Đại Bạch...”

Người tự xưng Hồng Vân ngừng một chốc, đoạn cười:

“Ấy là do ban nãy cô nương có dọa một tên ngốc, thành thử tên nhóc thù dai này mới dọa cô nương một phen đó thôi.”

Bạch Vũ Ngưng nuốt nước bọt.

Cho dù người phía trước mặt có phải đại ma đầu trong truyền thuyết hay không, thì chỉ nội việc có thể thuần phục được thiếu niên áo trắng kia cũng đủ chứng tỏ người này thực lực siêu quần. Cho dù muốn ép cô nàng giao ra ấn ký linh hồn cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Thế nhưng...

Hồng Vân tiên tử lại hành xử rất hài hòa, không hề ép buộc cô nàng phải nghe lời, trái lại muốn bàn chuyện trao đổi.

Có vẻ... không giống với đại ma đầu trong truyền thuyết kia cho lắm.

Bạch Vũ Ngưng nghĩ đến kẻ thù thân phận cao quý, thế lực hùng hậu, cô nàng thân cô thế cô, cô hồn dã quỷ, trả thù quả thực là chuyện xa vời vạn dặm. Cuối cùng, giống như hạ quyết tâm, cô nàng cắn răng, nói:

“Dám hỏi... Hồng Vân tiên tử muốn giao dịch thế nào?”

oOo

Sau khi quyết định được món ăn, Nguyễn Đông Thanh đẩy cửa tiểu viện, cởi gù trên lưng, phấn chấn chạy về phía gian nhà phía tây.

“Cô hàng xóm. Bớ cô hàng xóm. Xin nhờ chút việc!”

“Có chuyện gì mau nói? Bổn cung đang bận.”

Hồng Vân mở cửa, thò đầu ra.

Trên mặt nàng ta lúc này đắp một cái gì trắng phớ, nhìn na ná mặt nạ dưỡng da. Đầu cuốn một cái khăn mềm, giống như vừa mới gội đầu xong. Nguyễn Đông Thanh nhìn quyển tiểu thuyết Hoàn Châu cách cách còn chưa thèm gấp lại trên tay Hồng Vân, khóe môi giật một cái.

Cuối cùng, cô hàng xóm cũng không thoát được, lọt hố ngôn tình.

Gã hắng giọng, hỏi:

“Có rượu nho đấy không? Cho vay một ít.”



“Ô? Ngài thanh cao ngày thường không thích tôi say xỉn lắm cơ mà, hôm nay lại đổi tính à?”

Hồng Vân gấp quyển sách lại, biểu tình nháy mắt trở nên giống hệt mấy chị mấy mẹ lúc ngồi lê đôi mách, buôn dưa lê bán dưa bở.

Kể từ khi ở địa cầu, Nguyễn Đông Thanh đã không phải người hay rượu bia, do bố gã là người nghiện rượu nặng. Thế nên, gã có uống cũng chỉ vừa phải, chưa bao giờ có chuyện say rượu.

Trái lại, Hồng Vân lúc nào uống cũng say bê bết mới dừng lại. Theo nàng ta nói thì say cũng là cái thú của uống rượu, trà tỉnh rượu quên, không cần phải tránh né làm gì.

Nguyễn Đông Thanh cười lắc đầu:

“Có chút chuyện dùng đến thôi.”

“Cầm. Cầm đi.”

Hồng Vân nhún vai, thoắt cái lấy trong gầm bàn ra một cái vò bịt kín, quăng cho Đông Thanh. Gã khệ nệ đón lấy, nhẩm tính có lẽ cũng phải đến gần năm cân ta.

Nguyễn Đông Thanh đã có rượu trong tay, hí hửng định đi thử nghiệm công thức luôn, thì bỗng nghe Hồng Vân gọi:

“Mém quên. Có cái này tặng cho anh.”

Gã vừa quay đầu, thì đã thấy một “người” chậm rãi từ phía sau Hồng Vân bước ra.

“Vãi chưởng!!!”

Nguyễn Đông Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa, văng tục.

Cái “người” kia cao chỉ khoảng một mét ba, tức là bằng một đứa trẻ tiểu học bình thường. Đầu to tròn, chân ngắn, trên mặt có hai hàng ria mép, sau lưng có một cái đuôi nhìn như cái ăng ten, nước da màu đỏ hồng và đôi bàn tay tròn vo trắng hếu.

Trừ màu sắc ra, không phải nhân vật trong truyện tranh tuổi thơ của hắn bước ra thì còn ai vào đây nữa?

Nguyễn Đông Thanh nhìn Hồng Vân, chết trân:

“Cô... cô làm ra?”

“Đương nhiên. Thế anh tưởng bản cung cả ngày chỉ ru rú trong nhà ăn với nằm thôi à? Sao? Thấy lợi hại không?”

Hồng Vân chống nạnh, hất cằm lên, tỏ vẻ đắc ý.

Nguyễn Đông Thanh giơ ngón cái, chặc lưỡi:

“Lợi hại. Bái phục. Bái phục.”

Nhìn thành quả của Hồng Vân, gã bất giác lại thấy phiền lòng. Rốt cuộc hắn là người xuyên không hay cô hàng xóm này là người xuyên không?

Một bên thì lấy công thức nấu ăn.

Một bên thì chế tạo hẳn ra nguyên con mèo máy tương lai.

Nguyễn Đông Thanh nuốt nước mắt, thầm nhủ: không so sánh lòng không đau.

Hồng Vân giống như đoán được suy nghĩ của hắn, cười càng giòn hơn, lại bảo:

“Sau này anh ra ngoài, có nó đi theo cũng an toàn hơn. Đúng rồi. Mau đặt tên cho nó đi anh hàng xóm. Tôi mà lấy cái tên đô đô gì đó, anh lại nhãy cẫng lên nói ‘bản quyền’ với ‘đạo văn’ cho mà xem. Nó là con gái đấy nhé, nên lấy cái tên nào dễ thương một chút.”

“Vậy... thì gọi là Hồng Đô đi.”

Nguyễn Đông Thanh gật đầu, nói.

Lúc này, Hồng Đô nhẹ nhàng tiến lên mấy bước, nói:

“Cảm ơn tiên sinh đã đặt tên. Sau này Hồng Đô còn phải nhờ cậy tiên sinh nhiều.”

“Khách khí rồi. Nhưng... giọng nói của cô sao nghe quen quen?”

“Chắc tiên sinh nhớ nhầm thôi!!!”

Hồng Đô đáp, tốc độ nhanh không khác gì đang đọc rap.