Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 340: Biến Cố




Tạ Thiên Hoa ra khỏi cửa Hàn gia mới phát hiện sắc trời đã khá muộn. Xem ra cô nàng mất nhiều thời gian với Hàn Phú Quý và lúc kiểm hàng hơn bản thân tưởng. Cáp treo lại bảo trì đột xuất, thế là, cô nàng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải ở lại thành Hà Đông đến sáng hôm sau. Nếu đằng nào cũng phải ở lại, Tạ Thiên Hoa nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định quay lại Hàn gia, xin tá túc một đêm, nhân thể tìm cơ hội đi thăm dò thám thính luôn.

Theo như Tạ Thiên Hoa nghĩ, ở tại Hàn gia, tuy phải đối mặt với một Hàn Phú Quý háo sắc, lại phải ứng phó với sự cảnh giác của đám trưởng lão trong tộc, song cơ hội điều tra được tin tức cũng vẫn cao hơn là thuê trọ ngoài. Dẫu sao, ở nhờ bên trong dinh thự của nhà họ Hàn thì cũng bớt được công sức đột nhập từ ngoài vào. Lại nói, nếu cô nàng ở đó làm khách, dù có trót bị bắt gặp tại trận vẫn có thể nói mình là lỡ chân đi lạc. Với thân phận cùng công vụ trên người, Hàn gia có không tin lời cô nàng thì khả năng cao cũng sẽ bỏ qua không truy cứu tới cùng. Chứ nếu ngược lại, thuê trọ ngoài rồi đêm hôm tìm cách lẻn vào, nhỡ bị bắt thì thực khó lòng ăn nói.

Không nằm ngoài dự liệu, khi người của Hàn gia thấy Tạ Thiên Hoa quay lại, lấy lý do cáp treo hỏng hóc, vì bảo mật hàng hóa mà xin trọ lại một đêm, thì đều có vài phần cảnh giác. Song, những điều cô nàng nói hợp tình hợp lý, họ cũng không tiện từ chối, bèn sắp xếp cho một gian phòng trọ, chỉ bí mật cho người giám sát gần đó.

Đêm hôm đó...

Tạ Thiên Hoa thay sang một bộ quần áo tối màu, lại lấy từ nhẫn chứa đồ cá nhân ra một lá bùa. Bùa này là Đỗ Thải Hà trước khi xuất phát có chuẩn bị cho cô nàng và Trương Mặc Sênh, có tác dụng trợ giúp ẩn thân, kẻ tu vi chưa vào Vụ Hải sẽ khó lòng nhận ra. Còn đối với Lý Thanh Vân không có chân khí, tam đồ đệ của cổ viện cũng lực bất tòng tâm, bó tay không làm gì được.

Tạ Thiên Hoa truyền chân khí vào lá bùa, sau đó nhét vào trong vạt áo, đoạn đẩy cửa rón rén bước ra ngoài. Kỳ thực, với tu vi của nàng ta, có lá bùa này hay không khác biệt cũng không lớn, chả qua thêm một lần bảo đảm cũng không có gì xấu. Đương nhiên, điều mà nhị đồ đệ của cổ viện lo lắng nhất chính là nếu đối phương để một vị tộc lão đã vào Vụ Hải coi chừng mình thì cô nàng cộng thêm lá bùa cũng chả qua mắt nổi người ta.

Nhìn trước ngó sau một hồi, xác định không có ai, lại dùng thần thức quét xung quanh một lượt, cũng không phát hiện cao thủ nào, cô nàng mới nhún vai một cái. Đoạn, xoay người, dựa theo trí nhớ, đi về phía khu nghiên cứu của Hàn gia ở hậu viện. Kỳ thực, Tạ Thiên Hoa vẫn không xác định rõ là đối phương chủ quan, không phái tộc lão đã vào Vụ Hải để mắt mình, hay kẻ này sớm đã phát hiện bản thân, song còn đang ẩn mình tiếp tục quan sát trong tối. Thế nhưng cơ hội chỉ có một, cho dù có là bẫy thì cô nàng thấy vẫn nên liều một phen.

Còn sự thực lại là khả năng thứ ba mà Tạ Thiên Hoa không hề ngờ tới: Hàn gia có phái trưởng lão đã vào Vụ Hải trông chừng cô nàng, song đã bị một kẻ khác âm thầm xử lý trong tối. Có điều, ý đồ của kẻ thứ ba này đối với nhị đồ đệ của cổ viện là bạn hay là thù, tạm thời chưa thể nói.

Thẳng một đường từ phòng ngủ đến khu nghiên cứu của Hàn gia, Tạ Thiên Hoa không gặp bất kỳ trở ngại gì. Điều này khiến chính cô nàng cũng phải hoài nghi liệu có phải có một cái bẫy đã sớm được giăng ra chỉ chờ nàng ta tự chui đầu vào hay không. Song, lo nghĩ thì lo nghĩ vậy, chứ Tạ Thiên Hoa vẫn không chùn bước.

Đi tới gian nhà năm gian ở hậu viện, nhị đồ đệ của cổ viện khẽ đẩy cửa, lách vào, rồi lại nhẹ nhàng đóng lại như cũ. Nàng ta liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nhún mình, nhảy lên bám vào xà nhà, từ từ di chuyển về phía căn phòng hồi ban chiều phát ra linh khí chập chờn. Tạ Thiên Hoa đã có tu vi ngũ cảnh, bản thể lại còn là điểu yêu, nên việc bám đu vách tường, cột xà nhà cũng chẳng phải việc gì khó khăn.

Mon men đến vị trí trong trí nhớ, nhìn xuống, cô nàng mới phát hiện sàn nhà phòng này thấp hơn hẳn. Hay nói đúng ra là phòng ấy xây xuống dưới đất, có cầu thang dẫn xuống. Bên trong phòng, có một người mặc một bộ giáp quái dị, nom có vẻ đang thực hiện một loạt thử thách. Ngoài ra, còn có Hàn Phú Quý cùng một số người khác đứng quan sát gần đó.

Chỉ thấy, người mặc giáp lúc này vung tay một cái, tung mấy chưởng liên tiếp về phía một hàng trên dưới chục tảng đá đặt gần đó. Tất cả đống đá nọ tức thời nứt ra mấy khe, sau đó mới vỡ ra thành từng đống đá cục lớn nhỏ. Người mặc giáp bỗng cũng kêu lên oai oái. Một trong mấy người đứng xem vội tới, giúp người kia tháo giáp, lại kiểm tra cánh tay mới nãy đánh về phía tảng đá. Sau đó, người này mới quay về phía Hàn Phú Quý, nói:

“Thiếu chủ, không bị thương, song xem chừng vẫn phải cải tiến thêm hệ thống tản nhiệt. Hiện tại vẫn chưa thể đem vào thực chiến.”

“Không cần nói ta cũng nhìn ra được điều đó!”



Hàn Phú Quý gắt gỏng.

Tạ Thiên Hoa ở trên xà nhà nhìn chằm chằm xuống, cố dằn xuống trong lòng dậy sóng để tiếp thu những gì mình vừa nhìn thấy. Người mặc giáp vừa rồi có ba động chân khí rất yếu, chỉ là tu luyện giả đệ nhất cảnh, không hơn phàm nhân là bao. Song, chưởng lực phá liên tiếp mười tảng đá kia tuyệt đối có thể sánh ngang với tu luyện giả đệ tứ, đệ ngũ cảnh. Nếu thật sự có thể khắc phục vấn đề của bộ giáp, lại sản xuất đại trà được, thì gọi đây là thần khí có thể thay đổi thế cục Huyền Hoàng giới cũng chẳng ngoa chút nào. Cô nàng còn đang mải suy nghĩ thì bên cạnh đã vang lên một tiếng nói:

“Mục tiêu cuối cùng của giáp này nếu thật sự thành công, có thể giúp phàm nhân cùng tu luyện giả cấp thấp có chiến lực sánh được với cường giả Vụ Hải.”

Tạ Thiên Hoa giật mình nhìn sang, thì thấy chẳng biết từ bao giờ, bên cạnh mình đã xuất hiện một lão già đầu trọc lốc, ngồi thù lù trên xà nhà. Cô nàng suýt thì hét lên thành tiếng, song há miệng ra thì lại phát hiện có muốn thì cũng hô không ra tiếng. Lôi Tổn lúc này mới đưa tay lên bịt miệng, làm thủ thế yên lặng:

“Suỵt! Bình tĩnh nào! Ta mà muốn hại nhóc thì đã ra tay từ lâu rồi. Nãy giờ thuận lợi như vậy, nhóc không thật sự tưởng Hàn gia không đề phòng gì đấy chứ?”

Ngưng một chốc, lão lại nói:

“Mà tính ra ta còn cứu nhóc một mạng từ hồi ở Bằng Sơn Quan đấy.”

Tạ Thiên Hoa đảo mắt, trong đầu nghĩ tới một khả năng, bèn lên tiếng hỏi một câu:

“Tiền bối là người của sư phụ?”

“Còn ai vào đây nữa? Nhóc không nghĩ lần này ra ngoài chủ nhân thật sự không quản, cho các nhóc tự sinh tự diệt đấy chứ?”

“Vậy hiện tại tiền bối xuất hiện, chẳng rõ là có gì dặn dò?”

“Có hai việc. Thứ nhất, Hàn gia là quân cờ của chủ nhân sắp xếp, nhóc không cần phí công quản.”

Tạ Thiên Hoa nghe nói vậy thì hơi nhíu mày. Tuy việc giúp cho phàm nhân có sức chống lại tu luyện giả nghe qua thì đúng thật là giống điều mà sư phụ cô nàng sẽ làm – không tin cứ đi tìm gặp Lý Thanh Vân, song không hiểu vì sao nàng ta cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Thế nhưng sai chỗ nào thì Tạ Thiên Hoa nhất thời không nghĩ ra. Cô nàng còn chưa kịp nghĩ thêm thì đã nghe Lôi Tổn nói:

“Việc thứ hai, là có một tin quan trọng mà nhóc cần biết. Kẻ thù các nhóc đã liên hợp lại, chẳng mấy chốc nữa mà toàn bộ bốn đứa chúng bay sẽ bị truy nã khắp Huyền Hoàng giới. Ngay lúc này, kẻ đang nhắm vào nhóc đã tới rất gần, còn cách đây không bao xa đâu.”

Thấy ánh mắt Tạ Thiên Hoa nhìn mình, lão lại tiếp:



“Nhìn ta làm gì? Ta chỉ phụ trách những đối thủ quá tầm chúng bay. Nếu ta xử lý hết cả đám chuột bọ thì còn gì gọi là lịch luyện nữa? Lại nói, có cứu được sư huynh đệ đồng môn hay không cũng là một phần thử thách của nhóc.”

Tạ Thiên Hoa nghe vậy thì cắn môi một cái, nói:

“Vậy thì đa tạ tiền bối báo tin. Tiểu nữ xin đi trước!”

Nói xong vội vã rời đi theo đường cũ. Do dồ đạc để cả trong nhẫn chứa đồ, nên nhị đồ đệ của cổ viện cũng không cần quay trở lại phòng, mà chỉ cần rời khỏi nhà nghiên cứu của Hàn gia, ra tới sân sau là có thể lập tức hiện nguyên hình, rồi bay khỏi dinh thự của gia tộc họ Hàn.

Lão trọc đứng ở sân sau, nhìn theo bóng con Thanh Tước mất hút ở chân trời. Tạ Thiên Hoa vừa đi chân trước, thì chân sau một kẻ khác đã xuất hiện cách Lôi Tổn chừng mười bước chân. Kẻ này mặc một cái áo choàng đen, chẳng ai khác ngoại trừ tên Địa Tôn đã cùng “Thiên Hoa tiểu thư” truy sát Lôi Tổn không lâu trước đây. Thế nhưng, không khí giữa hai người không hề giương cung bạt kiếm, lại có chút quỷ dị.

Chỉ thấy tên Địa Tôn tiến lại ngày càng gần lão trọc, sau đó… chắp tay cung kính hỏi:

“Thiên tôn, thành công rồi?”

“Bản đế tự thân xuất mã, chẳng nhẽ còn không lừa nổi một con nhóc?”

Lão trọc khoát khoát tay, song cái giọng the thé phát ra từ mồm lão thì thuộc về Thiên Tôn “Thiên Hoa tiểu thư” không sai đi đâu được. “Lôi Tổn” đưa tay lên, bấm bấm vào không gian trước mặt như thể đang tương tác với một giao diện vô hình nào đó. Sau mấy hơi thở, “lão trọc” mới trở về nguyên hình Thiên Tôn của Đế Mộ. Mụ lại nói tiếp:

“Được rồi, phái vài tên đuổi theo Tạ Thiên Hoa. Nhỡ kỹ, phải đủ nguy hiểm để con bé không có thời gian suy nghĩ hay nghi ngờ, song trước khi lùa được cả bốn đứa về một chỗ, hốt gọn một mẻ thì tuyệt đối không được hại đến mạng nó!”

“Dạ!”

Tên Địa Tôn lấy trong người ra một miếng ngọc truyền âm, sau đó âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ. Xong xuôi, hắn mới quay về phía mụ Thiên Tôn, nói:

“Vậy còn Lý Thanh Vân ở bên kia?”

“Chuyện này ta đã sớm có sắp xếp, hiện tại chỉ cần chờ cá vào lưới thôi.”