Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 334: Hội Đồng Phượng Tộc




Dựa theo giọng điệu cùng thái độ của Tạ Thiên Hoa, Lăng Khiếu Thiên hiểu lão khích bác ly gián thất bại. Song, lão đâm lao thì phải theo lao, bèn nói:

“Đây đúng là nghi ngờ của Lăng mỗ cùng một số người khác. Tiểu thư thời gian này tin tức không linh thông, hẳn chưa biết chuyện hôm qua Bích Mặc tiên sinh luận đạo với Phật môn, đã cường thế cướp Phật đạo, lại đánh nó tõe ra làm đôi?”

Thấy vẻ ngạc nhiên của cô nàng, lão lại tiếp tục:

“Tiểu thư cũng phải công nhận đây là hành động thương thiên hại lí, lộ ra vài phần bản chất của đại ma đầu năm xưa…”

Song, lão còn chưa nói hết câu thì Tạ Thiên Hoa đã cười lạnh, ngắt lời:

“Vương gia, tiểu nữ kính ngài là vương gia một nước, lại là thống lĩnh trấn thủ phòng tuyến này nên mới nhịn. Nhưng ngài nói xấu sau lưng, hắt nước bẩn vào gia sư khi người không có mặt để thanh minh thì là hành động của bậc hảo hán sao?”

Cửu Liên vương nghe vậy thì lấy giận làm cười, nói:

“Hay lắm, quả nhiên Bích Mặc tiên sinh biết tẩy não đồ đệ. Sự thật rành rành trước mắt mà cô còn bao biện cho sư phụ mình được sao? Chả lẽ theo ý Tạ tiểu thư, cứ phải lời Bích Mặc tiên nói mới là sự thật, còn lời của người khác thì đều là giả dối, là nói xấu y vô căn cứ?”

Tạ Thiên Hoa cười khẩy:

“Vương gia, xin ngài đừng suy bụng ta ra bụng người. Sư phụ vẫn luôn dạy sư huynh đệ tiểu nữ, ở đời không thể tin vào lời nói từ một phía, cho dù là lời của sư phụ thì cũng vậy. Trước khi tự mình điều tra rõ tình hình, nghe lời từ tất cả các bên, không nên vội vàng cho bản thân quyền tự quyết định đúng sai. Cho nên chuyện này tiểu nữ sẽ tự mình điều tra, không cần ngài nhọc công tìm cách dắt mũi.”

Lăng Khiếu Thiên bị nói cho cứng họng. Nguyễn Đông Thanh ra bài không theo lẽ thường khiến lão phỏng đoán sai. Ở đời, nhất là trước mặt đệ tử hay kẻ dưới, có mấy người có thể đặt được cái tôi của mình xuống mà nhận sai? Hà huống lại còn chủ động bảo người khác không nên tin mình hoàn toàn? Ít nhất, lão sống lâu như vậy nhưng tự nhận không làm được. Thế cho nên lão mới nghĩ Bích Mặc tiên sinh cũng không khác với bản thân mình, thậm chí với tài trí của y, có khi còn có cái tôi cao hơn. Ai ngờ tính sai một bước, hoàn toàn đánh mất cơ hội làm lung lay Tạ Thiên Hoa lần này, vừa rồi lại còn hấp tấp nóng vội mà thất thố, bị cô nàng nhận ra ý đồ. Quả thực là không trộm được gà còn mất nắm thóc!

Song Lăng Khiếu Thiên sống lâu như vậy, lại còn leo lên được vị trí hiện tại, há có thể là người đơn giản? Lão thấy đại thế đã mất, lúc này có cố nói thêm điều gì cũng vô dụng, lại chỉ có thể càng bôi càng đen, liền đổi chủ ý, lấy lui làm tiến. Chỉ thấy Cửu Liên vương thở dài một hơi, đoạn nói:

“Tiểu thư đã quyết ý như vậy, lão phu có nói gì cũng vô dụng. Vậy cũng không cần tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.”

Lại to giọng gọi ra ngoài:

“Người đâu, tiễn khách!”



Kẻ dưới của phủ thành chủ tuy lui ra xa cũng không dám nghe lén chủ mình nói chuyện, song vẫn ở đủ gần để chờ lệnh. Lăng Khiếu Thiên vừa rồi lớn tiếng là họ lập tức nghe được, liền có người mở cửa tiến vào. Cửu Liên vương gật đầu với người nọ rồi mới quay lại nói với Tạ Thiên Hoa:

“Vậy bản vương chúc tiểu thư sớm ngày điều tra ra chân tướng, đừng để bị che mắt, lợi dụng!”

Tạ Thiên Hoa nghe lão nói vậy thì chỉ cười nhạt:

“Đa tạ vương gia lo lắng. Tiểu nữ sẽ tự tra rõ ai là bạn, ai là thù.”

Nói rồi cũng xoay người, theo kẻ hầu của vương phủ rời đi.

oOo

Lăng Khiếu Thiên đợi đến khi tên người làm về bẩm báo lại rằng Tạ Thiên Hoa đã đi xa, lại cho hắn lui xuống, kế mới tiến đến một góc khuất trên giá sách ở góc phòng, kéo tầm vải phủ, để lộ ra một quả cầu thủy tinh. Chỉ thấy vật này trông không khác biệt lắm với cái mà Long Thanh Y từng dùng để liên lạc với Long tộc sau khi gặp Nguyễn Đông Thanh lần đầu, hẳn là cùng một chủng loại. Bên trong quả cầu, còn có thể loáng thoáng thấy tám bóng người ngồi quanh một cái bàn.

Lão mang quả cầu ra đặt trên bàn, đoạn ngồi xuống, hỏi:

“Các vị đều đã nghe hết rồi chứ?”

Phía bên kia, một người đáp:

“Ta đã sớm nói Tạ Thiên Hoa tâm tư cẩn thận, không dễ dắt mũi. Đáng lẽ ngay từ đầu nên dùng biện pháp trực tiếp nhất, giết đi trừ hậu hoạn.”

Trong đám, một giọng nữ cất lên:

“Lão ngũ, nói dễ hơn làm. Ngươi không nhìn thấy kết cục của Thẩm Tam Vạn đó sao? Chẳng phải y cũng theo lệnh Đế Mộ đến giết con bé, rồi bị dọa cho chạy sao? Bích Mặc tiên sinh thần bí khó dò, lần này hắn dám cho đám đệ tử đi ra ngoài, há lại không để cho chúng một vài thủ đoạn giữ mạng?

“Lại nói, cho dù thành công thì sao? Chúng ta liệu có gánh nổi lửa giận của Bích Mặc tiên sinh không? Chả nhẽ động thái đánh tõe đôi Phật đạo của y hôm qua còn không phải là cố tình dằn mặt những kẻ dám nhắm tới đám đồ đệ của y sao?”

Lão ngũ kia có vẻ nghe không phục, liền phản bác:



“Sợ trước sợ sau, câu nệ tiểu tiết, sao làm được đại sự? Nhưng nói đến chuyện này, Kiều thánh tử, lần này các vị đế tôn cũng quá không nể mặt rồi. Xét tới quan hệ giữa Đế Mộ và bổn tộc, các người cũng nên báo trước cho chúng ta một tiếng về nhiệm vụ khác kia của Thẩm Tam Vạn chứ?”

Không sai, trong những người có mặt tại cuộc họp này, có cả Kiều Minh Long. Y bị chỉ mặt gọi tên chỉ cười khẩy một cái, đoạn nói:

“Ngũ trưởng lão, hôm nay bản thiếu là thay mặt Dực lão mà tham dự cuộc họp này, không phải với danh nghĩa người đưa tin cho Đế Mộ. Song, nếu ngài muốn, bản thiếu có thể hỏi giúp ngài xem hôm nào Đế Mộ mở cửa đón khách, cho ngài một buổi gặp mặt trực tiếp với các vị đế tôn.”

“Ngươi…”

“Được rồi, không cãi nhau nữa, tập trung vào chính sự đi!”

Người ngồi ở chủ vị lên tiếng. Nghe được giọng người này, tất cả mọi người mới an tĩnh lại. Lúc này, trong đám người, lại có một người đứng lên, chắp tay, nói:

“Tộc trưởng, ngoại trừ lão cửu và Kiều thánh tử, ngài là người duy nhất từng tiếp xúc trực tiếp với Tạ Thiên Hoa, lại còn là khi y thị không quá đề cao cảnh giác, ngài có cao kiến gì chăng?”

Không sai, tám người ngồi trong phòng cộng thêm Cửu Liên vương là chín chính là những kẻ đứng đầu Phượng tộc của Huyền Hoàng giới. Mà người hiện ngồi ở chủ vị, chiếm vị trí tộc trưởng đương nhiệm của Phượng tộc, không ai khác chính là một “người quen” của Tạ Thiên Hoa: Từ Vân – lão công công đã đến đón cô nàng ở Bằng Sơn Quan.

Còn Cửu Liên vương Lăng Khiếu Thiên kỳ thực chính là “lão cửu” trong miệng người nọ. Lão ta đúng là cường giả từ trước Phản Thiên Chi Chiến. Những điều lão nói với Tạ Thiên Hoa khi nãy về Thiên Vệ cũng là sự thật, bao gồm cả việc lão có thể truy cập “hệ thống” của Trang Bức Thần Giáo giống như Nghiêm Quảng. Song, chẳng cần nói cũng biết, cái thân phận “người cơ quan bị thế tôn thí nghiệm” là nói láo, cốt để che giấu thân phận cửu trưởng lão Phượng tộc của lão. Một cái thân phận vừa có thể gây đồng cảm, vừa có thể tạo nghi ngờ, lại vừa khéo léo khắc họa thế tôn thành kẻ đại ác, một công nhiều việc như vậy, quả thực là cao tay lắm thay! Nếu không phải Tạ Thiên Hoa dạo thời gian gần đây có một số trải nghiệm đặc biệt, chỉ sợ cô nàng thực sự đã trúng bẫy...

Từ sau Long – Phượng đại chiến, Phượng tộc phải trốn đến Đại Yến, đã sớm trà trộn vào triều đình, có hiệp ước với hoàng thất. Có câu “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”. Người đời ai ai cũng muốn tránh xa Chiến Hổ tộc càng xa càng tốt. Thành thử, chẳng ai có thể nghĩ đến Phượng tộc vốn bị Long tộc truy sát bao lâu nay lại dám đặt đại bản doanh tại ngay sát vách địa bàn của đám điên Chiến Hổ. Thậm chí, ngay đến cái tên thành Cửu Phượng, ám chỉ chính Hội đồng Phượng tộc chín người này, nghe qua tưởng như một sự ngông nghênh khiêu khích trắng trợn, như “lạy ông tôi ở bụi này”. Song, khi đặt vào tổng thể, nó lại trở thành tâm lý học nghịch đảo, khiến người đời cho rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay đúng hơn là một khả năng không tưởng, quá điên rồ mà không ai sẽ nguyện tin vào.

Nếu như Thanh Tước thường mang hai họ Tạ và Âu Dương, Long tộc giữ họ Long cho Chân Long và ban cho các thành viên khác loài có cống hiến, thì Phượng tộc chia ra ba họ chính: Lăng, Từ, và Dực.

Tương truyền, khi xưa Long tộc có một mạch gọi Dực Long nhất mạch, là dòng giống duy nhất có cánh trong loài rồng. Rồng tuy không cần cánh để bay, song Dực Long dùng cánh để đón gió, lượn trên bầu trời, vì vậy mà khi ấy được mệnh danh là loài đẹp nhất trong họ nhà rồng. Trong Long – Lân đại chiến, khi Kỳ Lân Vương phát động thần thông bản mệnh đánh một kích vào Long tộc, Dực Long nhất mạch bị ảnh hưởng nặng nề nhất, toàn bộ biến đổi thành Phượng tộc. Từ đó, loài rồng ở Huyền Hoàng giới không còn mạch nào mọc cánh nữa. Mà cũng từ đó, họ Dực cũng trở thành một trong các họ chính của Phượng tộc.

Kế đến phải kể đến họ Lăng. Kỳ thực, họ này chính là đọc trại của họ Long, cũng chính là các thành viên của Chân Long bị biến đổi thành Phượng. Tương tự như đám phe Phản tổ của Long tộc, họ Lăng của Phượng tộc luôn coi bản thân là bậc vương giả trong tộc, dòng giống cao quý hơn hai họ còn lại nửa bậc.

Cuối cùng mới nói đến họ Từ, kỳ thực chính là họ của toàn bộ các thành viên còn lại của Phượng tộc. Thuở ban đầu, họ Từ vốn là thấp hèn nhất trong ba dòng họ, góp nhặt toàn bộ những người không phải xuất phát từ Chân Long, cũng chẳng phải xuất thân từ Dực Long. Thế nhưng, chỉ nhìn vào việc cái ghế tộc trưởng đương nhiệm của Phượng tộc do người họ Từ nắm giữ, là đủ đoán được trong bao nhiêu năm nay, Phượng tộc đã trải qua bao phen sóng gió và quyền đấu…

Còn về việc tại sao Kiều Minh Long lại có mặt ở đây, phải kể từ chuyện hắn nhặt được một chiếc nhẫn cổ trong đống di vật cha mẹ để lại. Bên trong nhẫn có phong ấn tàn hồn của một lão già họ Dực, tự xưng là tam trưởng lão của Phượng tộc. Chính nhờ có lão trợ giúp, mà Kiều Minh Long mới bắt đầu con đường tu luyện hiện tại. Mà cũng chính nhờ tầng quan hệ này mà hắn có mặt tại đây lúc này.