Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 319




Lý Thanh Vân bấy giờ khoanh chân ngồi, hỏi:

“Lão tiền bối vì sao không truyền thần vật lại cho Tẩy Kiếm Trì? Chuyện này không biết có liên quan gì đến Phạt Hải hay chăng?”

Hàn Kinh Vũ vuốt râu, chậm rãi ngẩng đầu lên không, đoạn nói:

“Thực ra... lão hủ vốn không có ý định chấp kiếm vào biển. Tiền căn hậu quả của chuyện này nói ra thì dài dòng, song bản ý đều là của Đế Mộ. Chẳng qua khi đó lão hủ có một chút hư danh, bọn hắn mới đến mượn miệng của lão hủ, hòng dễ bề thuyết phục thiên hạ, xóa bỏ nghi ngờ của lục quốc mà thôi.”

Lão nói đến đây, bất giác chỉ tay về phía vực sâu thăm thẳm bên dưới đáy biển, bình thản lên tiếng:

“Song lần kia lão hủ vào biển, nhờ có thần khí, may mắn cảm giác được một chuyện kinh thiên động địa. Vị cô nương đây chắc hẳn đã biết chuyện Thế Tôn một kiếm chém đứt đôi thiên đạo, khiến nửa bên dưới sập xuống thành Vụ Hải?”

“Chuyện ấy lúc Long Vương điện hạ uống say có lỡ lời nhắc tới.”

Long Thanh Y đáp, đương nhiên rốt cuộc Long Bá Thiên tiết lộ cách Vụ Hải hình thành lúc đang say hay tỉnh thì chỉ có cô nàng mới biết. Hàn Kinh Vũ cũng không hỏi, chỉ đơn giản chỏ xuống đáy biển, nói:

“Vực sâu mà các vị nhìn thấy kia chính là minh chứng của một kiếm Diệt Đạo ngày đó.”

Ba người Lý Thanh Vân khiếp đảm nhìn cái vực sâu không thấy đáy, dài ngút tầm mắt, rộng chẳng biết bao nhiêu mà kể bên dưới. Không ai dám tin cảnh tượng hùng vĩ này lại do một kiếm duy nhất tạo nên.

Long U nhìn Long Thanh Y, trên gương mặt hiện rõ vẻ hoài nghi.

Nếu Thế Tôn có thể tạo nên hậu quả khủng khiếp đến thế thì vì sao năm xưa y lại chiến bại?

Hàn Kinh Vũ cười, lắc đầu:

“Trước đây lão hủ vào biển, tuy phần nhiều cũng vì Đế Mộ ép buộc, song cũng không phải không có ý đồ riêng muốn tìm hiểu cội nguồn của Hải Thú. Thiết nghĩ, so với một trong tứ kiếm, vị thiếu hiệp đây hẳn là hứng thú với chuyện này hơn... Lão hủ nói có đúng chăng?”

“Kiếm Thánh liệu sự như thần.”

Lý Thanh Vân gật đầu, thừa nhận.

Lại thấy lão kiếm thánh vung tay lên, trước mắt ba người lập tức hiện lên cảnh tượng một vùng cát trắng mênh mông, có vẻ như cũng nằm dưới đáy biển sâu, chung quanh là vô số kiến trúc kỳ lạ nửa chìm nửa nổi trong các cồn cát. Nếu hai người Đỗ Thải Hà, Tạ Thiên Hoa ở đây chắc chắn sẽ nhận ra khung cảnh Hàn Kinh Vũ đang cho ba người Lý Thanh Vân xem giống cảnh sắc dưới đáy sông Ngân đến đáng ngờ.

Giữa một mảnh tàn tích vắng lặng, bấy giờ chính đang có một cái bóng khổng lồ, ôm lấy một quả núi ngược. Máu trên người quái vật chảy tràn ra, lơ lửng theo dòng nước một chút, kế đó ngay lập tức đã bị quả núi chổng ngược kia thu lấy. Cứ cách một đoạn thời gian, cái thứ được quái vật ôm lấy kia lại rung lên, sau đó vô số những quả trứng trong suốt, phát sáng lập lòe tràn ra thành dòng, thành lũ, đông không biết bao nhiêu mà kể.

Từ trên cơ thể con quái vật, năm cái vòi dài tung lên, nuốt lấy những quả trứng đang trôi nổi trong dòng biển. Thế nhưng mặc cho quái vật sức ăn kinh người, trứng do quả núi ngược tạo ra mười phần nó cũng chỉ ăn được một, chín phần khác tùy ý trôi nổi khắp nơi.



Trứng lạ trôi nổi chừng ba bốn dặm thì bắt đầu tách vỏ, một con vật nhìn như con sên theo đó chui ra. Dị vật tựa hồ hút nước biển mà lớn, nháy mắt đã mọc đủ ngũ quan, tay chân lông tóc, hóa thành một con Hải Thú, kế đó lắc mình bơi đi, trên gương mặt hiện rõ vẻ thẫn thờ.

Hình ảnh tiêu tán, Hàn Kinh Vũ nhìn lên mặt biển, nói:

“Quái vật ăn trứng Hải Thú kia chính là thứ nằm dưới đáy vực này. Khi đó lão hủ bị uy áp của nó phản phệ, không thể đến gần được. Hơn nữa hình dáng của Vương Thú tựa như là một loại cấm kỵ nào đó, trực chỉ linh hồn, nhìn thấy cũng không thể hồi ức, dùng thần thông lưu lại cũng chỉ có thể thấy được một cái bóng mờ.”

Long Thanh Y cau mày, đoạn nói:

“Theo tiểu nữ thấy Hải Thú mới sinh kia hai mắt trống rỗng vô thần, giống như hoàn toàn không có thần trí. Hơn nữa, hình như trí tuệ cũng không phát triển, mãi mãi vẫn giống như lúc mới sinh ra. Thế thì có điểm lạ...”

Hàn Kinh Vũ gật đầu. Tuy nói những gì Long Thanh Y vừa nhận ra cũng chẳng có gì đáng kể, phàm là kẻ thông minh một chút đều có thể liếc mắt là biết ngay. Thế nhưng, khó được là ngay cả khi tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ đến thế, cô nàng vẫn có thể bình tĩnh, suy luận có chương có thức, có lý có cứ,

Không thấy hai người còn lại bây giờ còn đang há hốc mồm, lâm vào trạng thái nửa tự bế hay sao?

“Hải Thú sinh ra thiếu khuyết linh hồn, không có thần trí, hành động hoàn toàn dựa vào bản năng. Sở dĩ thường xuyên kéo lên bờ tấn công sáu nước là do trong bóng tối có kẻ giật dây, hẳn là muốn khống chế số lượng Hải Thú, tránh để sinh ra quá nhiều. Hải Thú tràn bờ là thế, hòa ước với Long tộc, cũng chưa chắc đã không phải do cùng một kẻ đứng phía sau đục nước béo cò.”

Lão ngừng một chốc, đoạn nhìn về phía thanh đao:

“Chỉ có một điều lão hủ suy nghĩ suốt sáu mươi năm nay cũng không rõ. Lai lịch của Du Long đao là gì, vì sao lại có thể trấn áp được Vương Thú?”

Long Thanh Y nghe ngữ khí của lão tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, đoán được Hàn Kinh Vũ thừa biết thắc mắc lớn nhất của ba người khi theo thanh đao đến gặp là gì. Tiếc là lão cũng không thể tìm được nguyên do, lại không tiện rời khỏi lỗ hổng, có chút lực bất tòng tâm, nên cũng không tiện hỏi thêm.

Chỉ riêng Lý Thanh Vân là lúc này ngồi nhỏm dậy, hỏi:

“Đúng rồi! Tiền bối, ngài có thể nói một chút về chủ nhân trước đây của Du Long Đao được không? Hai người gặp gỡ thế nào? Vì sao thái tổ Lê Đồ Thành lại để đao lại chốn này?”

“Hả? Tên đó lập quốc?”

Hàn Kinh Vũ nghe Lý Thanh Vân kèm theo hai chữ “thái tổ” khi nhắc đến Lê Đồ Thành, không khỏi lấy làm kinh ngạc. Bấy giờ, bên trong Du Long Đao lại có tiếng nói cất lên:


“Ấy là đương nhiên. Chủ cũ của ta ngực có chí lớn, sinh ra để làm chuyện phi thường...”

“Đúng đúng. Để ngươi ở đây hầu chuyện lão già lông bông không có chí khí như ta đúng là khổ cho ngươi. Được chưa?”

Hàn Kinh Vũ cười cười, đoạn hắng giọng một cái, nói:



“Chuyện thực ra cũng không có gì đáng để nói. Bản thể mất đi sáu mươi năm tuổi thọ, lại thêm chuyện em trai đột tử. Cuối cùng vốn là có thể sống đến ngoài trăm tuổi, lại sớm ngày quy tiên. Sở dĩ ngày bản thể lìa trần, các đại thế lực đều đến dự lễ, âu cũng chỉ là vì bản nguyên kiếm. Thế nhưng, kiếm đã lưu lại chỗ của lão hủ, bọn hắn há lại có thể tìm được? Thành thử, không thiếu thế lực bắt đầu phái người vào biển, tìm kiếm tung tích của thần vật.”

Lão ngừng một chốc, để cho ba người Lý Thanh Vân tiêu hóa lượng thông tin vừa được tiết lộ, rồi mới nói:

“Mà cái cậu Lê Đồ Thành kia, chính là người được Yến quốc cử đi tìm bản nguyên chi kiếm, cũng là người đầu tiên gặp được lão hủ. Chuyện xảy ra cũng được bốn mươi năm rồi... Tính ra, thì ở ngoài các vị ắt hẳn cũng đã là việc của hai ngàn tám trăm năm trước.

“Sáu năm trước, Lê tiểu hữu cảm thấy lúc này chắc đã bãi bể nương dâu, người Đại Yến đã cho là y đã chết, bèn bái biệt lão hủ. Được chừng hai tháng thì Du Long đao quay về đây, cũng không rõ là vì sao. Lão hủ thấy có bảo đao đuổi bớt đám lâu nhâu ruồi muỗi, không để chúng lại gần chốn này cũng tiện, nên vẫn cứ để đó.”

Hàn Kinh Vũ ngừng lại một chốc, đoạn nói:

“Chuyện chiến tranh với Hải Thú ắt có can hệ đến Đế Mộ, thậm chí kẻ đứng sau giật dây tất cả chính là bọn chúng cũng chưa biết chừng. Tiếc thay Đế Mộ thế lớn, năm đó hai vợ chồng lão hủ tuy ngờ ngợ đoán ra được bọn chúng là kẻ đứng sau màn, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Ba vị nhớ hãy chôn những gì lão hủ nói hôm nay vào lòng, chớ có tùy tiện nói với kẻ khác, bằng không chỉ e họa từ miệng mà ra.”

“Kiếm Thánh yên tâm.”

Ba người vừa chắp hai tay, đồng thanh nói.

Lý Thanh Vân bấy giờ chợt ngẫm lại lời Hàn Kinh Vũ vừa nói. Cậu chàng điếng người mất một thoáng, lại khẽ nuốt nước bọt, bụng bảo dạ:

“Chờ đã... Kiếm Thánh lặn xuống tận đáy vực thì trông thấy núi Vọng Hương kiểu gì? Chẳng nhẽ chuyện năm xưa Đế Hậu Hàn Thanh Ca bốc núi ở dãy Hoàng Liên đến bờ biển là bà ấy đang trút giận?”

Hàn Kinh Vũ đương nhiên không biết thằng nhóc trước mặt đang nghĩ linh tinh cái quái quỷ gì trong đầu. Lão khẽ vuốt chòm râu, đoạn nói:

“Lý thiếu hiệp, có hai vật này lão muốn giao lại nhờ thiếu hiệp bảo quản. Quân sư, công chúa, cảm phiền tránh mặt một lát được không?”

“Kiếm Thánh chính miệng nhờ vả, đâu dám chối từ?”

Không chờ Long Thanh Y lên tiếng, cô bé Long U đã nở nụ cười ngọt ngào, cất tiếng nói lảnh lót như chuông reo.

Chờ hai người Long U đi khỏi, cũng tự phong bế lục thức, Hàn Kinh Vũ mới thở ra một tiếng, nói:

“Lý thiếu hiệp, nguyên gốc kiếm đạo có bốn thanh bản nguyên kiếm, lần lượt là Thảo Kiếm, Mộc Kiếm, Trúc Kiếm, Thạch Kiếm. Thảo Kiếm hiện tại đang nằm trong tay Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh, Mộc Kiếm tương truyền rơi vào tay Đạo Môn, Trúc Kiếm không rõ tung tích. Chỗ ta có thanh cuối cùng, cũng nhờ vào nó mới có được vinh quang một đời. Nay lão hủ truyền lại Thạch Kiếm cho thiếu hiệp, chỉ hi vọng thiếu hiệp có thể hoàn thành nguyện vọng của kiếm chủ, thu hồi đủ bản nguyên tứ kiếm.”

Lão nói một thôi một hồi, lại không hề nhận ra trong lòng vị thiếu niên đang đứng trước mặt lão giờ đây đang nổi trận ba đào, mãi cũng không bình tĩnh lại nổi.

Bởi lẽ, bản nguyên tứ kiếm trong lời Hàn Kinh Vũ lại ứng với kiếm lý thảo mộc trúc thạch đều có thể làm kiếm của “Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại” – hay như hiện tại Lý Thanh Vân vững tin – là một thân phận khác của sư phụ gã.

Số chương còn lại hôm nay: 1 chương chính truyện.