Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 316: Bên Dưới Ngọn Sóng




Ba người Lý Thanh Vân xuống nước rồi, Long Thanh Y mới bắt đầu sử dụng thuật truyền âm giới thiệu tình huống của vùng ven biển thành Hải Nha:

“Lý thiếu hiệp, long tộc và Hải Thú có hòa ước, chuyện của biển Phong Bạo không thể rời khỏi Phong Bạo hải, thế nên đến giờ tiểu nữ mới lên tiếng được, vẫn mong chớ có trách.”

Nàng ta ngừng một thoáng, đoạn nói:

“Phong Bạo hải đại khái có thể chia làm tứ đại vực: Vẫn Tinh Vực, Thiên Hà Vực, Thanh Hà Vực, Long Uyên Vực, ứng với bốn bộ bắc bộ, bắc trung bộ, trung nam bộ, nam bộ trong miệng lục quốc. Đại Việt tiếp giáp với vực Long Uyên, là lãnh địa của Ma Kình tộc. Bên dưới có hai đại hầu tộc là Đao Ngư, Hải Triết.”

Lý Thanh Vân đột nhiên ho khan một tiếng, hỏi:

“Long tướng quân, có thể cho tại hạ hỏi một câu được chăng?”

“Thiếu hiệp cứ nói...”

“Chẳng nhẽ Hải Thú không có quốc gia sao? Vì cớ gì lại lấy Vực để mà phân chia?”

Long Thanh Y cười, không nói tiếng nào. Lý Thanh Vân còn tưởng mình hỏi câu gì quá ngớ ngẩn, người ta không muốn đáp, không tránh khỏi gãi gáy mấy cái tỏ vẻ áy náy. Thế nhưng, chưa đợi cậu chàng tiếp tục lên tiếng, đã nghe Long U nói:

“Đại sư huynh! Nhìn!”

Lý Thanh Vân theo hướng tay cô bé chỉ mà phóng mắt, chỉ thấy lòng biển vốn đang trượt xuống thoai thoải đột nhiên hõm xuống thẳng đứng, tựa như một thác nước khổng lồ. Bấy giờ, cậu chàng chỉ thấy trước mắt mình trải dài một đáy vực tung hoành từ nam chí bắc, nhìn không thấy bờ bên kia, sâu không siết đâu mà kể.

Long U cười khanh khách, hỏi:

“Đại sư huynh, bây giờ đã hiểu vì sao lại gọi là vực rồi chứ?”

Lý Thanh Vân không biết thuật truyền âm, thành thử muốn nói chuyện với hai người thì chỉ có cách nói vào con ốc đang che miệng. Mà như thế thì cũng chẳng khác nào hà hơi vào vỏ ốc cả. Long U lấy vỏ ốc làm trang sức, lại hơi có bệnh thích sạch sẽ, gặp chuyện này đương nhiên là không vui, mới nhân cơ hội trêu ông sư huynh hờ trả đũa một phen.

Lý Thanh Vân EQ cao đến đâu chẳng ai còn lạ nữa, thành thử cô bé nói mà cậu chàng chỉ cười cười gật đầu, hoàn toàn không nhận ra là mình bị nói kháy.

“Lý thiếu hiệp, tiểu công chúa, tạm nấp đi đã!”

Long Thanh Y chợt kêu lên một tiếng, vội vàng kéo hai người lại, nấp sau một rặng đá ngầm gần đấy. Không một dấu hiệu báo trước, phía bờ vực chợt truyền đến một tiếng rống inh tai. Lượng lớn nước biển từ xa quạt tới, xô Lý Thanh Vân kém chút thì ngã dúi dụi. Chỉ thấy, từ mép vực thẳm, một cái bóng dài hàng trăm thước lách mình bơi tới, đôi mắt trợn to như cái bánh xe bò đặt trên cái mũi khoằm khoằm và hai hàm răng vàng hoe hoét, đều tăm tắp nhìn khắp lòng biển một lượt. Tay, chân dài bằng bảy tám người trưởng thành cộng lại, dẹp bè bè ra, lúc này chính đang rẽ nước như một cái mái chèo. Trên đầu con quái vật, mái tóc dài chấm lưng cuộn lại, bẹt như một cái đuôi cá.

Tuy chưa từng thấy một con nào kích cỡ lớn đến thế trên chiến trường, song từ khuôn mặt tứ chi như người, làn da xanh bủng beo, Lý Thanh Vân có thể đoán được thứ đang bơi trước mắt mình chính là một con Hải Thú. Cậu chàng nuốt nước bọt, thầm nghĩ:



“Đây là... tộc Ma Kình?”

Được quái vật khổng lồ dẫn đầu, hàng tá những con Hải Thú khác kết bầy kết bọn mà quẫy nước, bám sát theo sau. Lý Thanh Vân nhìn đối phương một cái, thoáng nhíu mày. Tuy hiện giờ con Ma Kình dẫn đầu không bộc phát khí thế, song luận uy áp, nó chỉ ngang ngửa với Lý Thanh Minh mà thôi. So với những người cậu chàng từng gặp như Lâm Phương Dung, Tạ Hàn Thiên thì còn kém một quãng xa. Tuy Lý Thanh Vân chưa từng thấy ông già nhà mình ra tay, song thiết nghĩ trên Võ Bảng Lý Huyền Thiên còn xếp cao hơn ông chú của Tạ Thiên Hoa, con Ma Kình này có vẻ hoàn toàn không phải đối thủ của y.

Nghĩ đến chuyện này, y mới nhíu mày lại, không khỏi nghĩ về những gì Thẩm Tư Quân từng nói.

“Kể từ sau Phạt Hải chi chiến ba ngàn năm trước, Hải Thú cứ trung bình mười năm lại đánh vào bờ, trăm năm lại có vương tộc tham chiến. Thế nhưng lạ một nỗi, mặc kệ trận chiến trước chết bao nhiêu, số lượng Hải Thú ngang ngửa cường giả Vụ Hải đều không thay đổi. Số Hải Thú có thể chiến đấu với chí cường giả xếp hạng cao trên Võ Bảng cũng vậy.

Tiếc là... Hải Thú không giống các yêu tộc khác, không hóa hình cũng không thèm nói chuyện, lại cuồng loạn mười phần, nếu không tự bạo thì cũng tự ăn thịt đồng loại ngã xuống, nên không tài nào điều tra được thực hư chuyện này.”

(**Chú thích của thằng tác giả:** ở đây nói luôn, sau Phản Thiên Chi Chiến, các tộc khác phải hóa hình thành người để tiến sâu vào Vụ Hải. Nhưng Hải Thú lại không giống. Cái này cũng là tính năng, không phải mình quên mà sinh bug. Song vì địa vị của Thẩm Tư Quân và Lý Thanh Vân không đủ cao, nên không biết những chuyện này.)

Ba người chờ cho đoàn Hải Thú tộc Ma Kình kéo lên bờ, Lý Thanh Vân mới lắc đầu, nghĩ:

“Ma Kình tộc mạnh như vậy, không biết thành Hải Nha rốt cuộc sẽ trụ được bao lâu, thương vong đến mức nào.”

Long U bấy giờ lách mình ra khỏi chỗ trốn, vẫy tay ra hiệu cho Lý Thanh Vân đi theo mình. Ba người men theo đáy biển, bắt đầu đạp lên mặt cát, nhắm thẳng đến đáy vực tối tăm. Dọc đường, Lý Thanh Vân thấy những loài thủy sinh như tôm cá cua mực vẫn thản nhiên bơi lội ngụp lặn, săn đuổi lẫn nhau. Đám Hải Thú hoàn toàn không để chúng vào mắt, mà chúng cũng ngó lơ lũ Hải Thú một cách triệt để thì không khỏi nhíu mày, quay sang hỏi hai người Long Thanh Y:

“Long quân sư, tiểu sư muội, chẳng nhẽ đám Hải Thú này không ăn gì sao?”

Thẩm Tư Quân làm quân sư của Tĩnh Hải quân cũng đã được một thời gian dài, sổ sách của ngư dân trong vùng y thị cũng được tiếp xúc. Mà điều thứ hai khiến Thẩm quân sư lấy làm khó hiểu chính là chiến tranh với con người dường như không hề làm ảnh hưởng đến sản lượng cũng như chất lượng hải sản ngư dân đánh bắt hàng năm.

Số lượng Hải Thú sau mỗi lần chiến tranh với sáu nước chắc chắn sẽ sụt giảm tính đến hàng chục vạn, thậm chí có thể là cả trăm vạn nếu tính cả bốn chiến trường chính là Đại Việt, Đại Hàn, Đại Yến, Đại Thục. Hơn nữa, trên chiến trường, chỉ cần có mắt đều có thể nhìn thấy Hải Thú tự cào xé thịt đồng loại mà ăn ngon lành, chứng tỏ bọn chúng chẳng phải trâu bò dê ngựa, ăn chay mà sống.

Thế thì...

Nếu số lượng Hải Thú tăng hay giảm đều không ảnh hưởng gì đến sản lượng thủy sản, vậy rốt cuộc chúng ăn gì?

Long Thanh Y đảo mắt một cái, nói:

“Sau khi hòa ước thiết lập, Long tộc trấn thủ Hải Nhãn, giữ quan hệ nước sông nước giếng với bốn vực của Hải Thú. Kỳ thực bọn chúng ăn uống thế nào, sinh hoạt ra sao, chúng ta cũng không rõ ràng lắm.”

Kỳ thực, nguyên do chủ yếu cũng là Long tộc tự phụ từng thắng cả Kỳ Lân lẫn Phượng Hoàng, không để các tộc khác vào mắt. Nhất là lúc trước phe Phản Tổ còn nắm đại quyền, thành thử cũng chưa từng ngó ngàng gì đến Hải Thú. Ngay cả sau khi Long Bá Thiên lên làm tộc trưởng cũng vậy.

Song... nói chuyện này ra với người ngoài như Lý Thanh Vân cuối cùng vẫn có hơi mất mặt, thành thử Long Thanh Y mới phải vội vàng tìm đại một lý do để chống chế.



Lý Thanh Vân “à” một tiếng, gật đầu không nói gì cả.

Cậu chàng cũng không đi thắc mắc vì sao Hải Thú có thể lập hòa ước với Long tộc, trong khi Thẩm Tư Quân lại nói hoàn toàn không thể câu thông được với chúng. Dù sao đi nữa, ngôn ngữ khác biệt, hà huống Long tộc lại là tộc cổ xưa bậc nhất Huyền Hoàng giới bây giờ.

Ba người rẽ nước, từ từ xâm nhập vào vực thẳm.

Chỉ thấy càng xuống, nước biển lại càng lạnh, bốn bề cũng bắt đầu xuất hiện cơ man không biết bao nhiêu là sinh vật phù du lạ lẫm, trôi nổi trong làn nước. Con nào con nấy nhìn như con tôm, toàn thân trong suốt mà tỏa ánh sáng nhàn nhạt, có thể nhìn rõ mồn một lục phủ ngũ tạng. Loáng thoáng đằng xa, cá bơi thành những đàn hàn vạn con, hợp tan tan hợp dưới sự truy đuổi bắt mồi của bầy cá kiếm hung tợn. Những con mực nhiều màu nhấp nháy lao đi vun vút, rùa biển quay cuồng chạy trốn khỏi lũ cá mập, quả thực đâu đâu cũng là cảnh lạ chưa thấy bao giờ, khiến Lý Thanh Vân không khỏi cảm thấy háo hức như một đứa trẻ lên mười.

Thỉnh thoảng, cũng có một số Hải Thú quái lạ bơi ngang qua, song không con nào có kích cỡ ngang với tộc Ma Kình ban nãy. Chỉ thấy con thì mũi và môi trên dính liền, kéo dài ra, nhìn qua như một lưỡi kiếm dẹp. Có con thì toàn thân trong suốt, thấy rõ được cả bộ não đang co bóp thình thịch trên đầu, chân tay õng ẹo. Nghe Long Thanh Y giới thiệu thì ấy chính là thành viên của hai hầu tộc Đao Ngư, Hải Triết dưới trướng vương tộc Long Uyên vực.

Bọn chúng bơi ngang qua ba người, đôi mắt chỉ lướt về phía bọn họ một chút rồi lại quẫy chân chuyển hướng sang phía khác. So với dáng vẻ cuồng sát điên dại lúc lên bờ thì tưởng như không phải cùng một giống loài, khiến Lý Thanh Vân lại càng thêm lẫn lộn về cái gọi là chiến tranh với Hải Thú.

Lại nghe Long U chỉ tay về phía trước, nói:

“Đại sư huynh, phía trước chính là dòng hải lưu mà huynh nói đấy!”

Lý Thanh Vân thấy vùng biển phía trước tối đen, ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt biển một số dải đất đá lởm chởm rải rác, xếp lại thành hình vòng cung, có vẻ chính là vịnh đảo Hải Lưu trong truyền thuyết của người dân Hải Nha.

Cậu chàng hít sâu một hơi, thầm nghĩ:

“Nếu như Thẩm quân sư đoán không sai, vậy thì ắt hẳn đấy chính là nơi thái tổ ném bội đao Du Long xuống đáy biển sâu?”

Thái tổ Lê Đồ Thành có một thanh đao, tên gọi Du Long, chính là thứ đã kết liễu tính mạng Ma Kình Vương trên Giải Đảo. Hiện giờ, Chẩm Đao Đài ở trung tâm hòn đảo tương truyền là được dựng lên trên miệng vết thương.

Thế nhưng, kể từ lúc thái tổ vào thành Bạch Đế nói chuyện cùng Bạch Đàn tinh trở đi, đã không còn bất cứ ghi chép nào về đao Du Long nữa. Thế thì thanh đao đã đi đâu?

Thành thử, Thẩm Tư Quân ngờ rằng Lê Đồ Thành đã ném đao Du Long xuống biển trước khi rời khỏi Hải Nha. Mấy năm nay, y thị cũng đã cho người trục vớt ở những chỗ như Giải Đảo, Phi Lưu Bích, song vẫn không có tin tức. Duy chỉ còn chỗ vịnh đảo Hải Lưu kia là chưa tìm đến được do địa thế hiểm trở, tàu thuyền không dám đến gần, vừa vì sợ giông tố thiên tai, vừa do e ngại Hải Thú.

Thế nên...

Lần này, Lý Thanh Vân nhận nhiệm vụ lặn xuống biển, tìm đến dưới vịnh đảo Hải Lưu xem xem có may mắn tìm thấy đao Du Long không.

Đồng thời, cũng ôm hi vọng cậu chàng có thể nhờ đó mà phát hiện nguyên nhân thái tổ vứt đao tại đây.

Hết chương hôm nay, nhưng mai còn bạo chương tiếp.