Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 310: Oan Gia Ngõ Hẹp




Lại kể chuyện đại đồ đệ của Nguyễn Đông Thanh.

Mấy ngày này thành Hải Nha cũng coi như là yên tĩnh...

Lý Thanh Vân bị ám sát, song thương thế không nặng, tĩnh dưỡng mấy hôm là khỏi hẳn, cũng sinh hoạt như bình thường. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ thẫn thờ nhìn ra phía khoảng không.

Quan Hạ Băng biết cậu chàng bị người ta phản bội như thế, khó trách khỏi tâm tình sa sút, song cũng chẳng biết phải khuyên bảo ra sao, chỉ đành thở dài lắc đầu.

Tính ra, thì cô nàng vẫn may mắn hơn người em cùng cha khác mẹ này nhiều.

Không kế thừa được thể chất của Lý Huyền Thiên cũng xem như là một loại may mắn. Chí ít, Quan Hạ Băng có thể bình yên trưởng thành, không bị cuốn vào âm mưu tranh quyền đoạt đích của họ Lý.

Hơn nữa...

Hiện tại Hải Thú cũng đã đánh lên bờ, cô nàng cả ngày nếu không đi đốc thúc binh sĩ thì cũng là bàn luận đối sách chống địch với Thẩm Tư Quân.

Quả thực là không lấy đâu ra tinh lực và thì giờ để nghiên cứu cách an ủi cậu em trai cả. Cô nàng cũng chỉ có thể nhờ hai anh em Hàn Thanh Tú, Hàn Anh Tuấn thường xuyên đến tìm Lý Thanh Vân, nói chuyện với cậu chàng để giải khuây.

Cũng may là Lý Thanh Vân tuy thỉnh thoảng cũng có thẫn thờ mất hồn một chút, song trên tiền tuyến cậu chàng chưa bao giờ gây phiền hà cho người khác, lúc nào cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Ngay cả cái lần đầu tiên giao đấu với Hải Thú, Lý Thanh Vân cũng chỉ bất ngờ trong thoáng chốc mà thôi.

Tinh thần trách nhiệm có thể nói là cực kỳ tốt, thậm chí còn hơn cả một số lão binh trong quân.

Lính lác xưa nay lỗ mãng, chỉ thích anh hùng.

Lý Thanh Vân liên tục lập công trên chiến trường, hơn nữa cũng cứu không ít binh sĩ trong doanh, thành thử quân tướng Ngoan Thạch doanh chẳng mất bao lâu đã đón nhận cậu chàng, có thể nói là vừa kính trọng vừa thân thiết, một mối quan hệ cực kỳ vi diệu. Ngay cả người của Du Long doanh cũng không thể không thừa nhận chiến lực của Lý Thanh Vân rất quái đản, không thể dùng lẽ thường mà suy xét.

Quan Hạ Băng vừa định quay đầu, thì đã thấy hai anh em họ Hàn chạy tới:

“Lý lão đệ! Có tin tốt đây!”

Hai người này là một trong số ít người được Quan Hạ Băng nói rõ chân tướng về Tô Răng Vẩu cho. Rồi chẳng rõ là ý của ai, thế nhưng hai anh em đều sử dụng luôn cái xưng hô “lão đệ” này của y.

Lý Thanh Vân ngẩng đầu lên, đoạn cười:

“Không rõ hai vị lại cho thằng em này tìm chuyện phiền toái gì đây?”

“Còn nhớ người mà hai chúng ta vẫn kể cho cậu không? Thiên tài đệ nhất của Hàn gia đời này ấy...”

Lý Thanh Vân nhìn về phía thiếu nữ đang háo hức chạy tới, hai mắt tỏa sáng, bất giác bật cười một tiếng. Hàn Thanh Tú này thực ra cũng gọi là dễ nhìn, có tài, chẳng qua là có hơi... tự luyến, không phục bất cứ một thiếu nữ nào trạc tuổi. Chẳng thế mà ngay cả Quan Hạ Băng cũng bị bảo là xấu hơn nàng ta mười mấy hai chục lần.

Có lẽ...

Ngoại lệ duy nhất của Hàn Thanh Tú chính là vị thiên tài trẻ tuổi đệ nhất thế hệ này của Hàn gia.

Lý Thanh Vân từng được hai anh em nói chuyện, kể rất nhiều về cô thiếu nữ này. Tương truyền nàng ta cơ hồ mười phần chắc chín sẽ trở thành gia chủ kế nhiệm, nắm trong tay đại quyền của Hàn gia đại Yến.

Thế nhưng, đùng một cái chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nàng ta chạy mất.



Mà hai anh em Thanh Tú, Anh Tuấn có hứng thú với thuật cơ quan, cũng chỉ có mình nàng ta ủng hộ hai người theo đuổi con đường mình yêu thích. Có thể nói, nếu không có vị thiên tài đó của Hàn gia duy trì, chưa chắc hai anh em đã đủ quyết tâm không theo nghiệp gia truyền.

Thành thử, Lý Thanh Vân cũng rất lấy làm tò mò về vị Hàn Thu Thủy này.

Hàn Anh Tuấn nói:

“Tiểu thư đã đến Hải Nha. Lý lão đệ chẳng phải đang buồn phiền vì không có giáp trụ sao? Đến lúc đó hai chúng ta mở lời nhờ vả, tặng lão đệ một bộ, xem như đền ơn cứu mạng hai lần luôn.”

Năm ngày trước...

Hải Thú tràn lên bờ bất ngờ, vừa lúc Ti Đằng doanh bị phái ra ngoài kiểm tra cơ quan, trận pháp trên biển, trong đó có cả hai anh em họ Hàn. Người của Ti Đằng doanh đều tu hành cơ quan thuật, trận pháp thuật, chiến lực kém cỏi, thân thể cũng chẳng mạnh là bao. Hai người Hàn Anh Tuấn, Hàn Thanh Tú dựa vào trận pháp có thể chống được Hải Thú một lúc, song chẳng thể nào quay về thành được, chỉ có nước chờ chết.

Trong hoàn cảnh Du Long doanh vì mất thủ lĩnh mà không chịu xuất chiến, Lý Thanh Vân bèn làm một chi kỳ binh, dẫn một nhóm người mở đường máu dẫn người của Ti Đằng doanh về thành. Thành chủ Hoàng Kim Thần và Quan Hạ Băng thì phụ trách đánh lạc hướng, di dời lực chú ý của Hải Thú.

Trận đánh đó, Hải Thú giằng đứt tan áo giáp, cào rách ngực và lưng Lý Thanh Vân, hai anh em họ Hàn đều nhìn rõ mồn một. Tuy nói cậu chàng có một thanh quái kiếm, có thể chữa trị thương thế cho chủ, song Toái Đản Cuồng Ma không có chân khí, thần vật có linh cũng là bèo không rễ, khả năng chữa lành không kéo dài được nhiều.

Cơ hồ...

Lý Thanh Vân giao chiến với Hải Thú một ngày, thanh kiếm lại phải nghỉ hai ngày mới có thể khôi phục lại năng lượng đã dùng.

Mà đối với chuyện này, cậu chàng cũng rất cạn lời.

Bình thường mà nói, chưởng phong của Lý Thanh Vân đánh ra, có thể dễ dàng chọc thủng phòng ngự, xuyên phá chân khí của cường giả Ngũ cảnh. Cho dù là đã đạp vào Vụ Hải, nếu không thiện về công kích cũng chưa hẳn đã phá nổi chưởng phong Hàng Long của Lý Thanh Vân.

Thế nhưng, đụng đầu với Hải Thú rồi, cậu chàng mới phát giác một chỗ quái lạ.

Bất luận là sử dụng loại võ công gì, kình phong vừa phất tới gần người Hải Thú là lập tức biến mất, tiêu tan không còn chút nào cả. Nhưng nếu Lý Thanh Vân không phát đòn cách không, tới gần người đánh nhau thì vẫn có thể gây thương hại cho chúng. Thế là, Toái Đản Cuồng Ma suốt mấy ngày nay đều thực hiện lối đánh giác đấu, tiếp cận Hải Thú, đánh theo kiểu chịu đấm ăn xôi.

Lại thêm gần đây có một nhóm quân y từ nơi khác đến chi viện, khiến cho chuyện chữa thương trị bệnh của binh sĩ không còn áp lực lớn như trước. Suy trước tính sau, Thẩm Tư Quân bèn dứt khoát điều Lý Thanh Vân đến tường thành phía đông, phụ trách đánh ngã Hải Thú muốn leo lên đầu tường, bảo vệ đội cung thủ của Ngoan Thạch doanh.

Thành thử...

Ngày nào cũng như ngày nào, mỗi lần Hải Thú lui quân là Lý Thanh Vân lại dùng dáng vẻ cả người be bét máu, từ đầu đến chân đỏ lòm đi xuống khỏi tường thành.

Binh sĩ trong quân được cậu chàng cứu mạng không có một ngàn cũng phải bảy tám trăm, cực kỳ cảm kích. Từ từ, người của Ngoan Thạch doanh bắt đầu gọi cậu chàng là Xích Hiệp.

Đối với Lý Thanh Vân mà nói...

Ngoại hiệu gì cũng như nhau, miễn sao người ta quên đi cái tên Toái Đản Cuồng Ma của mình đi được.

Mà đấy cũng là nguyên do hai anh em họ Hàn quyết định mở lời nhờ Hàn Thu Thủy chế tạo riêng cho Lý Thanh Vân một bộ hộ giáp tốt tốt một chút. Dù sao, mấy ngày nay cũng mới chỉ là khúc dạo đầu, ai biết cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu, khốc liệt đến mức nào?

Có lúc, sống và chết chỉ cách nhau một bộ giáp...

oOo

Đáng tiếc là...



Sáng hôm sau, người mà ba người Lý Thanh Vân chờ đợi lại không đến.

Kẻ đến, không phải ai khác, chính là toán quân chi viện của Đại Tề do Nghiêm Quảng dẫn đầu. Không rõ là do trùng hợp hay là có kẻ cố ý sắp xếp mà lại “khéo” đến thế.

Hai họ Nghiêm, Quan có nợ máu với nhau từ đời Quan Vân Phi, trong trận Vân Nguyên chi chiến. Mà Nghiêm gia thì cũng có nợ máu với họ Lý của Đại Việt.

Tính ra, thì cả hai bên nội, ngoại của Quan Hạ Băng đều có thù với Nghiêm Quảng.

Lý Thanh Vân lại càng không cần phải nói.

Lần trước đến Tây An, cậu chàng chính là người ra tay cản Huyền Giáp Vệ, có thể nói việc Nghiêm Quảng bị tống vào ngục có một nửa là do cậu chàng. Chí ít, trên mặt nổi là như vậy.

Mà người còn lại, Trư Vương Quách Bình Minh, thì ba người Lý, Tạ, Đỗ hình như vừa cho tiểu đương gia của người ta trải nghiệm cảm giác ăn chuối cả nải ăn gà cả con xong.

Nghiêm Quảng liếc về phía ngọn Long Nha Ngân Lân Kích của Quan Hạ Băng một cái, đoạn cười hềnh hệch:

“Trước mặt là Quan tướng quân phải không? Thật là ngại quá. Bản vương thể theo hiệp nghị Trấn Hải của lục quốc, dẫn người đến chi viện. Chẳng ngờ dọc đường có chút chuyện xảy ra, đến muộn một chút. Xin tướng quân chớ có trách.”

“Không dám.”

Quan Hạ Băng đáp gọn.

Tuy nhà họ Quan của cô nàng và họ Nghiêm của đại Tề có thù với nhau, song hiện tại tình huống đặc thù, Quan Hạ Băng cũng không đến nỗi vì tư thù từ bỏ đại cục.

Song...

Không gây sự với Nghiêm Quảng, cũng không có nghĩa là cô nàng sẽ chào đón gã.

Quan Hạ Băng không kiếm chuyện với người Tề, thế nhưng người Tề chưa hẳn đã chịu an phận. Chỉ thấy một thiếu niên hai tay cầm hai thanh đao từ từ bước ra khỏi hàng ngũ.

Đao bên tay trái là một thanh trường đao, lưỡi cong như vầng trăng, mỏng như lá lúa, mũi dao chia làm hai tựa như lưỡi rắn. Toàn thân đao đỏ lòm như máu, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi tanh nồng phả ra ngoài. Đao bên tay phải lại ngắn ngủi, vừa thô vừa dày, toàn thân đen kịt như mực, từ mũi dao bốc lên khí lạnh âm u, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác linh hồn như bị đè nén.

Người nọ nhìn chòng chọc về phía Lý Thanh Vân, cười gằn:

“Vị này chắc hẳn là Toái Đản Cuồng Ma, Lý Thanh Vân Lý thiếu hiệp phải không?”

“Chính thị. Ngươi?”

Lý Thanh Vân bình thường hành xử cũng gọi là nhã nhặn lịch sự, song thấy vẻ bất thiện trên gương mặt của Quách Bình Minh thì cũng lạnh giọng, hỏi sẵng.

Dù sao, ông sư phụ của cậu chàng vẫn dạy.

Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.

oOo

Bản thảo không quá nhiều nên là Chủ Nhật với thứ hai tới một hôm 6, một hôm 4 chương cho bà con thôi nhá. Coi như là mừng Giáng Sinh và Năm mới Dương lịch luôn. Sau đấy nhóm tác sẽ cố cày trước cho Tết ta.