Vài ngày sau...
Chớp mắt đã đến ngày luận đạo giữa Bích Mặc tiên sinh và Kim Thiền Tử của Long Hoa Tự.
Tuy mấy ngày này không có tin tốt gì về tình hình ốm bệnh của Nguyễn Đông Thanh, song cũng tuyệt nhiên không có tin xấu. Thành thử, dân chúng Quan Lâm không ít người liếc mắt về phía cổng thành chờ mong một điều kỳ diệu xảy ra.
Ở bãi đất trống trước cổng thành, nơi năm xưa từng là chiến trường ác liệt, phía Long Hoa Tự đã cho dựng một cái đàn siêu độ. Tuy chưa tuyên bố chính thức, nhưng phong thanh là Phật môn thấy chiến trường nơi đây âm khí quá nặng, muốn mở đàn siêu độ vong linh. Lần này còn do đích thân Kim Thiền Tử của Long Hoa Tự chủ trì. Thế là, trong mấy ngày gần đây, cơ man không biết bao nhiêu là tăng lữ đã lũ lượt kéo nhau về Quan Lâm. Cũng chẳng rõ họ là đến vì tham gia buổi siêu độ có vẻ đang được chuẩn bị này, hay là đến để trợ uy cho Kim Thiền Tử trong buổi luận đạo chưa biết có diễn ra được hay không...
Ngoài cổng thành lúc này tập trung rất nhiều người: tăng lữ khắp chốn, dân chúng Quan Lâm, người của đủ các thế lực từ nơi khác được phái tới đây để theo dõi tình hình của Lão Thụ cổ viện, cũng như binh lính thủ thành theo lệnh đến để trị an.
Mắt thấy giờ lành đã tới mà Bích Mặc tiên sinh vẫn không thấy bóng dáng đâu, một lão hòa thượng béo mập, nghe đồn là sư thúc bá gì đó của Kim Thiền Tử bước lên đài, trịnh trọng nói:
“A Di Đà Phật! Người xuất gia có lòng từ bi. Nay Bích Mặc tiên sinh đã ngã bệnh, không tiện xuống núi. Nếu đã vậy, bên Phật môn chúng ta cũng không ngại trì hoãn buổi luận đạo này một thời gian, chờ tiên sinh khỏi hẳn bệnh rồi tổ chức cũng không muộn.”
Trong thâm tâm, lão ta đang cười thầm. Mà ở Quan Lâm cũng như không ít nơi khác có kẻ hữu tâm quan sát động tĩnh của Bích Mặc tiên sinh cũng cười lạnh trong lòng. Chuyện lần này nào có đơn giản như vẻ bề ngoài? Những kẻ có thế lực lớn một chút đều đã nghe ngóng được tin lần này Dược Thánh đích thân xuất mã, quyết lấy bằng được mạng của Bích Mặc tiên sinh.
Người bình thường biết cái danh y thuật đứng đầu Huyền Hoàng giới của lão còn đã nắm chắc mười mươi lần này Nguyễn Đông Thanh khó thoát tai kiếp, nữa là số ít những kẻ biết Dược Thánh còn một thân phận lão cực kỳ ít lộ cho kẻ khác. Ấy là, lão thực chất là một trong mười một vị Địa Tôn của Đế Mộ.
Chả thế mà phe chủ chiến của Hồ Ma Huyền Nguyệt dù tiếc hùi hụi cũng không thể không phối hợp. Dẫu sao, kẻ đứng từ trong bóng tối, nắm giữ toàn quyền sinh sát của cả Huyền Hoàng giới cũng chính là Đế Mộ.
Lão tăng ngưng một chốc, lại nói:
“Thế nhưng, Kim Thiền Tử của bản tự khi đến đây, đã phát hiện chiến trường nơi đây âm khí quá nặng, nếu không siêu độ, để lâu thực không tốt. Vậy thì trong thời gian chờ Bích Mặc tiên sinh dưỡng bệnh, bản tự quyết định sẽ lập đàn siêu độ vong linh nơi đây bảy ngày bảy đêm. Mong rằng, các vong hồn có thể siêu thoát, yên nghỉ, mà bá tánh Quan Lâm cũng có thể an cư lạc...”
Lão còn chưa nói hết câu thì bỗng bị một tiếng bò rống rõ to ngắt lời.
Tất cả mọi người giật mình, sau khi quay đầu nhìn về phía tiếng động thì đều trợn mắt há mồm. Không ít kẻ còn lấy cả lưu ảnh thạch ra ghi chép lại, chuẩn bị truyền về cho thế lực đằng sau lưng mình. Chỉ riêng dân bản địa của Quan Lâm là lộ ra một nét kinh hỷ không hề che giấu.
Bởi lẽ...
Điều kỳ diệu mà dân chúng Quan Lâm chờ đợi thật sự đã đến. Bích Mặc tiên sinh mà tất cả đều chắc chắn mười mươi khó thoát kiếp này đang ngồi nhởn nhơ, đánh xe bò túc tắc đi về phía này. Tuy trông y gầy dộc hẳn đi, lại cũng có chút tiều tụy, song ánh mắt có thần, chẳng hề giống một người sắp chết...
Chẳng cần nói cũng biết, không ít kẻ trong tối đang âm thầm suy nghĩ, cái danh “y thuật đệ nhất Huyền Hoàng giới” chỉ sợ sắp phải đổi chủ.
Xe bò chậm rãi đi tới, mà Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này lại mang một vẻ mặt bất đắc dĩ, còn đang âm thầm nhìn con bò già của mình bắng ánh mắt bất thiện.
Hắn sốt cao không lùi đến tận chiều muộn hôm qua. Tuy giờ đã đỡ nhiều nhưng cảm giác thật giống như ngay trước kỳ thi học kỳ thì ốm nguyên cả tuần, chẳng ôn bài được ngày nào mà ngủ dậy đã phải chạy đi thi. Đến gần trường thi thì lại nghe tin kỳ thi được hoãn. Người ta đã có ý tốt, hắn ngu gì mà không nhận? Đang toan quay đầu, đánh xe bò âm thầm trở về cổ viện “ôn thi” thêm mấy ngày, thì cái con súc sinh trời đánh này tự nhiên rống lên rõ to, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, đặt hắn vào thế đã rồi.
Lúc này mà Nguyễn Đông Thanh cứ thế quay xe, thì khác nào lâm trận mà bỏ chạy? Thành thử, dù có muốn về cổ viện ôn luyện thêm kiến thức thì Bích Mặc tiên sinh của chúng ta vẫn phải đến chào hỏi tất cả một tiếng trước, rồi mới mượn lời của lão tăng, cáo bệnh xin về chuẩn bị thêm mấy hôm...
Xe bò thư thư mà tới cổng thành. Nguyễn Đông Thanh vừa mới tụt xuống, còn chưa kịp làm gì thì đã bị dân chúng Quan Lâm chạy tới vây quanh, hỏi thăm đủ điều. Hắn thấy vậy thì trong lòng cũng cảm động, bèn chắp tay nói với mọi người:
“Đã để bà con cô bác phải lo lắng rồi. Kỳ thực tại hạ chỉ bị cảm sốt thông thường. Ăn vài bát cháo hành, ngủ mấy hôm cho lại sức là lại đâu vào đấy ngay ấy mà!”
Lời này Nguyễn Đông Thanh tự thấy là đúng sự thật. Ngoại trừ sốt cao đến mức mê sảng, hắn không cảm thấy cơ thể có chỗ nào khác thường. Có lẽ là do dạo gần đây cường độ công việc quá cao, mà hắn lại ít luyện tập thể dục thể thao, nên mới ngã bệnh mấy hôm mà thôi. Nguyễn Đông Thanh bụng bảo dạ, về sau này nếu tiếp tục làm công ăn lương cho triều đình, có lẽ hắn cần sắp xếp lại nhịp sinh hoạt cho điều độ hơn.
Song, vào tai những kẻ hữu tâm thì đây chẳng khác nào lời khiêu khích trắng trợn chỉ đích danh Đế Mộ và Dược Thánh. Kịch độc mà Dược Thánh bỏ kỳ công chuẩn bị suốt một năm trời, đối với Bích Mặc tiên sinh chỉ là “cảm sốt thông thường”, chỉ cần “ăn bát cháo hành”, “ngủ một hai hôm” là khỏi? Không ít kẻ suýt không nhịn được, muốn xách cổ Nguyễn Đông Thanh lên mà hỏi:
“Bát cháo hành thần thánh này có thể mua ở đâu???”
Còn may, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu. Cũng không có ai hiểu chuyện sẽ đi tin mấy lời vừa rồi của Nguyễn Đông Thanh.
Dân chúng Quan Lâm thì nào có nghĩ nhiều như vậy, có người hỏi:
“Hồng hộ vệ biết cả nữ công gia chánh ư? Nhất chú Thanh nhé!”
Nguyễn Đông Thanh nghĩ nghĩ, thấy Hồng Vân có vẻ không muốn người khác biết cô nàng là hàng xóm của gã, thế là bèn không sửa lại lời người kia, chỉ cười cười.
Chào hỏi bà con xong, hắn quay người qua phía lão tăng ban nãy, toan nói lời thoái thác, chuẩn bị cáo bệnh về “ôn bài”. Thế nhưng, không đợi Bích Mặc tiên sinh của chúng ta kịp lên tiếng thì lão hòa thượng mập đã nói:
“Nguyễn thí chủ đã khỏi bệnh thì tốt. Hôm nay là ngày lành, thí chủ có thể đúng ngày mà tới quả thật là cũng Phật môn chúng ta có duyên lắm. Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng cũng không cần trì hoãn thêm nữa, bây giờ bắt đầu luận đạo luôn đi!”
Lão tăng này cũng là tay lão luyện trong khoản nhìn người, vừa rồi lão đã nhận ra Nguyễn Đông Thanh có ý muốn bỏ về cổ viện. Theo như lão thấy, đây tuyệt đối không phải là Bích Mặc tiên sinh “lâm trận bỏ chạy”, mà là vừa rồi nghe thấy lời lão ta nói, mới ghi thù mà định ra về chuẩn bị hậu chiêu kinh khủng hơn.
Con người là vậy, đều rất dễ “suy bụng ta ra bụng người”. Lại nói, do thám của Phật môn gần đây truyền về một tin tức. Ấy là trận luận đạo với Nho môn khi trước, Bích Mặc tiên sinh đã nương tay nhiều, hậu chiêu còn chưa dùng hết. Mà tin này tương đối đáng tin, do thu thập từ tình báo về bốn đồ đệ của tiên sinh. Thành thử, đã có vết xe đổ của Nho môn ở đó, lão hòa thượng nào dám để Nguyễn Đông Thanh có thêm thời gian?
Về phần Bích Mặc tiên sinh của chúng ta, hắn thiếu điều muốn chửi thề.
“Mẹ nó! Người xuất gia không nói dối cái con khỉ! Duyên với phận cái khỉ khô gì giờ này? Đây chính là nói láo! Y hệt cách mà Phật nói dối thẳng mặt lừa gạt lũ quỷ trong ‘Sự tích cây nêu ngày Tết’!”
Bực mình không có chỗ phát tiết, Nguyễn Đông Thanh lại lườm con bò nhà mình một cái. Con bò vàng nào đó lúc này đã sớm quay đầu nhìn đi hướng khác, ngó lơ ánh mắt đầy vẻ bất thiện của “chủ nhân” mình. Song, chuyện đã rồi, đâm lao thì đành theo lao. Hắn cũng không phải loại người than thân trách phận, nên bèn nói:
“Vậy cũng được. Không biết các vị muốn luận đạo như thế nào?”
Lão tăng suy nghĩ một chút, đoạn đánh mắt với Kim Thiền Tử. Thiếu niên hiểu ý, bèn tiến lên nói:
“Đức Phật thấy chúng sinh vì ngu xuẩn mông muội mà khổ sở, từ đó hiển hoá dị tượng giáng sinh làm người. Khi mới ra đời bảy bước nở bảy đoá sen vàng, một tay chỉ trời, tay kia chỉ đất, lập hạ thành đạo chi ngôn rằng: ‘thiên thượng thiên hạ, duy ngã vi tôn, yếu độ chúng sinh, sinh lão bệnh tử’, cốt để dạy cho thế nhân cách chân tu, đạt thành chánh quả, sớm vào niết bàn. Hôm nay chi bằng chúng ta và tiên sinh cùng nhau học theo đức Phật, hiển hoá điềm lành để độ thế nhân, theo đó mà phân cao thấp, chẳng tốt lắm thay?”
Kỳ thực, trong thời gian Nguyễn Đông Thanh đáng lẽ dành ra để chuẩn bị cho buổi luận đạo này, nhà Phật cũng không ngồi chơi. Có bài học của Nho môn ở đó, Phật giáo dù có kiêu ngạo cũng không dám lơ là chuẩn bị, đã có sẵn vài phương án ứng phó. Sau khi bàn bạc, các vị cao tăng đắc đạo đều thấy, Nho môn bại ở chỗ tự đưa đạo của mình ra mời Bích Mặc tiên sinh đập phá, lại để y có cơ hội đưa ra các tư tưởng bài xích Nho giáo.
Phật môn chỉ cần tránh hai sai lầm trí mạng này, thì cho dù có kết quả buổi luận đạo này có như thế nào, hẳn hậu quả cũng không quá nặng nề. Mà phương án đấu học vấn, diễn hóa dị tượng, theo như nhà Phật thấy, hẳn là lấy sở trường của bản thân đọ với sở đoản của Bích Mặc tiên sinh. Dẫu sao, xét về độ hiểu biết và khả năng diễn giải bản chất thế giới, Phật Đạo cũng đứng đầu ngũ lộ triều thiên.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, đã khiến Bích Mặc tiên sinh sững sờ sửng sốt. Song, điều mà Phật môn không ngờ tới được là lý do Nguyễn Đông Thanh có vẻ mặt “khó đỡ” hiện tại.
Cứ thử tưởng tượng mà xem, chạy đến trường thi đang lo sốt vó vì chưa kịp ôn bài, lại gặp ngay cái đề hỏi đúng chuyên môn. Tuy Phật giáo so với các đạo khác kỳ thực vô cùng xuất chúng, song nếu xét về bản chất vũ trụ, thậm chí đa vũ trụ, thì Nguyễn Đông Thanh lại tự tin kiến thức khoa học tự nhiên của một người hiện đại cùng ba mươi năm kinh nghiệm xem phim khoa học viễn tưởng của hắn dư sức đấu. Tự dưng bị miếng bánh trên trời rơi xuống đập cho choáng váng, nếu không phải vì trước đó còn nghe được mấy câu “chúng sinh ngu xuẩn mông muội”, “duy ngã vi tôn” thì chỉ sợ lúc này Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đã ngửa mặt lên trời cười như được mùa.
Cả Phật môn cùng người đến xem lúc này đều chăm chú nhìn Nguyễn Đông Thanh. Chỉ thấy nét mặt khó coi của gã thoáng chốc đã biến mất, thay vào đó là nụ cười tự tin:
“Được, cứ quyết định như vậy đi. Vậy mời đại sư bắt đầu trước.”
Hai chữ “đại sư” tuy không sai với vai vế của Kim Thiền Tử, song vì được Nguyễn Đông Thanh nhấn mạnh, với một chút địch ý không che giấu hết trong ngữ điệu, nên ai nghe cũng nhận ra Bích Mặc tiên sinh đã nổi giận. Hiển nhiên, hắn đã bị thái độ khinh thường chúng sinh của nhà Phật chọc cho máu gàn lên não. Mà bởi máu gàn lên não, Nguyễn Đông Thanh vừa rồi quên khuấy mất một chuyện:
Người ta là người tu hành, có kết nối với một trong Ngũ Lộ Triều Thiên, muốn hiển hóa ra dị tượng là chuyện đơn giản. Thế nhưng Nguyễn Đông Thanh hắn chỉ là phàm nhân, không có chân khí, lại cũng chẳng theo đạo nào, thì diễn hóa dị tượng để đấu với Kim Thiền Tử bằng niềm tin và hy vọng à?