Sau một trận thua thảm và bốn trận bại hoàn toàn, các vị Nho môn thượng khách trong phòng đã chẳng còn muốn đấu nữa. Trần Dự Chi không phải kẻ tầm thường. Ít nhất, trong phòng không ai dám tự tin có thể ra đề khó hơn lão. Lão đã bại hoàn toàn như vậy, nào có ai còn muốn tự rước lấy nhục vào thân để rồi tiền mất tật mang?
Ngược lại, vì là bên thắng lớn, nên Đỗ Thải Hà đã thu được cả thảy hơn 430 vạn lượng bạc. Thế mới thấy, nàng ta quả thực có đầu óc kinh doanh. Cứ nhìn vào việc cả bốn đệ tử của cổ viện đều được giao nhiệm vụ giống nhau, nhưng chỉ có mỗi Đỗ tiểu thư tranh thủ kiếm bộn tiền là rõ.
Và đây đương nhiên cũng không phải lần đầu tiên Đỗ Thải Hà ra kế kiếm thêm thu nhập cho cổ viện hay là lần cuối cùng. Khi trước, Nguyễn Đông Thanh “sáng tạo” ra cặp lồng cơm, tuy Trương Mặc Sênh là kẻ nhìn thấy giá trị kinh tế của nó đầu tiên, nhưng kế hoạch cụ thể cuối cùng và phương thức thu lãi về đã có cô nàng nhúng tay. Tất nhiên, cũng phải dựa vào tài ăn nói và diễn xuất của Tiểu Thực Thần để kế hoạch diễn ra trót lọt. Còn về sau, khi cổ viện có đầy đủ tám vị đệ tử, Đỗ Thải Hà sẽ làm người cầm đầu tổ bốn người, chuyên phụ trách kinh doanh, kiếm sinh hoạt phí cho cả nhóm. Nhưng đó là chuyện sau này.
Ngay lúc này, các vị thượng khách trong phòng đã đang bắt đầu tìm lý do thoái thác, lấy cớ để rời đi. Lý do đột nhiên rất nhiều. Nào là “ta cần về phơi bức họa tiên đế ngự ban”, nào là “ta ra ngoài quên chưa khóa cửa”, nào là “hôm nay lục phòng của ta đẻ”,.v..v... Thậm chí, hình như có vị còn lấy lý do dạng “con chó nhà mình chửa đẻ” hay “quên chưa thu quần áo phơi ngoài sân”, “quên chưa tắt bếp”...
Còn liệu mấy hôm sau, các vị này có đối ngoại nói mấy câu như “chả qua nhà có việc đột xuất, tiếc hận không thể tiếp tục so tài”, hay tự sướng với nhau rằng bản thân khi ấy đã “đọc vị, nắm rõ được Đỗ Thải Hà, nếu đấu tiếp nhất định có thể khắc chế nàng ta, chuyển bại thành thắng” hay không lại là chuyện khác.
Nói đi cũng phải nói lại. Tuy Nho môn so tài thua thiệt, hành xử cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, song chọn sách để mua lại rất có chiến lược. Trong năm vị bỏ tiền mua sách, có Trần đại nho và Lê tiến sĩ lần lượt mua tập hai và ba của Truyền Kỳ Mạn Lục, còn ba vị còn lại thì đều lấy tuyển tập thơ ca “của” Bích Mặc tiên sinh. Tính thêm cả tập một được tặng không từ đầu, thì sau một cuộc mua bán, Nho môn đã cầm được toàn bộ Truyền Kỳ Mạn Lục cùng ba tập thơ. Ngoại trừ nuốt không trôi cục tức, thì tính ra cũng không lỗ gì. Dẫu sao, đối với đám tao nhân mặc khách này thì mấy trăm vạn lượng bạc cũng không tính là lớn.
Tất cả lục tục ra về, khiến Song Vô Song cũng phải á khẩu. Cậu chàng hiển nhiên cũng nhìn ra Nho môn đây là cúp đuôi mà chạy, nên liền có hảo ý mà nhắc nhở Đỗ Thải Hà cẩn thận trọng thời gian tới. Tuy hôm nay cô nàng xử lý ổn thỏa, khiến đối phương không tiện lập tức phát tác, song với tính nhỏ mọn của Nho môn, mất tiền mất mặt như vậy, không kiếm cớ tìm cô nàng tính sổ mới là lạ.
Đỗ Thải Hà gật đầu cảm ơn, đoạn nói:
“Được rồi. Bây giờ cậu dẫn tôi đi gặp quan trưởng quản quân khố một chuyến.”
Song Vô Song còn chưa hiểu ý, chỉ nghĩ Đỗ Thải Hà muốn bái phỏng “cấp trên” thôi, bèn nói:
“Cô dù sao cũng là quan quản khố, đi gặp mặt bái phỏng quan trên cũng là phải. Chỉ là, cũng không cần đi ngay hôm nay.”
“Cũng không đơn thuần là bái phỏng, tôi có tiền cần xung công quỹ!”
Đỗ Thải Hà vừa cười nói, vừa giơ đống ngân phiếu tổng trị giá hơn bốn trăm vạn lượng lên huơ huơ trước mặt Song Vô Song, sau đó mới cất chúng vào túi chứa đồ.
Sau một chuyến đi quân khố, trên người Đỗ Thải Hà chỉ còn dư lại trên dưới mười lăm vạn lượng bạc, còn lại toàn bộ hơn bốn trăm vạn đã giao nộp vào công quỹ dưới danh nghĩa tiền để chống Hải Thú. Hành động này của cô nàng rất được lòng quan trên, được tuyên dương, quảng bá khắp quân, vừa hay chính là hiệu quả mà nàng ta mong muốn. Tuy cũng chả rõ bao nhiêu trong đó thực sự sẽ được dùng để giúp dân, bao nhiêu sẽ vào túi quan trên, thế nhưng ít nhất Nho môn sẽ không thể chỉ vào khoản tiền này mà mượn cớ, dùng giọng điệu xuyên tạc nói cô nàng nhân lúc Hải Thú ngấp nghé mà tự tư tự lợi, lấp đầy túi riêng được. Còn nàng ta cũng đỡ phải lo lắng vì cầm quá nhiều tiền trên người mà trở thành cái bia ngắm biết đi.
Mấy ngày tiếp đó, Đỗ Thải Hà gần như cũng chỉ lòng vòng ở quán trọ, thi thoảng dạo phố một chút, dăm ba hôm lại chạy qua quân khố một lần để kiểm kê hay lo các thủ tục xuất nhập hàng. Nói chung thì là không có việc gì lớn.
Một hôm, cô nàng vừa mới nhập hàng xong, đang trên đường về quán trọ thì bất ngờ bắt gặp Song Vô Song đi cùng một người mà nàng ta hoàn toàn không ngờ có thể gặp lại sớm như vậy, lại còn ở chốn này...
oOo
Tiểu Thực Thần mấy hôm nay lĩnh ngộ sâu sắc câu nói “họa phúc khó lường”!
Vốn theo kế hoạch ban đầu, cậu chàng ở Lệ Chi Tiểu Uyển chờ quân Đại Việt sẵn sàng sẽ cùng hành quân đến Đại Hoàng. Thế rồi, một ngày đẹp trời, bỗng nghe được tin tam sư tỷ bị bắt giam, vụ án lại cũng có liên quan đến quỷ đói. Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lê Khuynh Thành xâu chuỗi các sự kiện gần đây, rồi khẳng định như đinh đóng cột, sư phụ cậu chàng hẳn là muốn sắp xếp cho cậu ta đến hội họp với Đỗ Thải Hà. Trương Mặc Sênh không cho là vậy, nhưng lại cũng có vài phần tư tâm. Y muốn gặp Phùng Thanh La, lại biết sư tỷ được phái đi Đại Hàn, còn được cả người Kiếm Trì đến đón, thế là cũng mặc cho Lê Khuynh Thành tiếp tục nghĩ theo hướng kia.
Quả nhiên, sau mấy hôm, Thái tử Đại Việt sử dụng đặc quyền, sửa lại phân phó của Tiểu Thực Thần, cử cậu ta đi Đại Hàn thay vì Đại Hoàng. Trương Mặc Sênh lúc ấy còn mừng quýnh, ngày nhớ đêm mong, chỉ hận không thể lập tức đi Đại Hàn, đến ngủ cũng mơ thấy viễn cảnh gặp lại người trong lòng, cho nàng ta một niềm vui bất ngờ. Nào có ngờ, người tính không bằng trời tính, Phùng Thanh La cũng có suy nghĩ y hệt họ Trương. Cô nàng sau khi biết phân phó ban đầu của Trương Mặc Sênh, cũng nằng nặc đòi theo sư phụ đi Đại Hoàng, muốn cho ý trung nhân một cái kinh hỉ. Thế là, vì hai người cùng muốn ở bên nhau, cùng muốn cho nhau kinh hỉ, nên kết quả là lại tiếp tục dị địa luyến, chỉ có thể gửi gắm lời yêu thương cho nhau qua Uyên Ương Bội...
Mà mãi cho tới khi Trương Mặc Sênh làm xong thủ tục báo danh, tí tởn chạy đến trại của đệ tử Kiếm Trì mới hay biết sự thực tàn khốc này. Quân lệnh như núi, cả hai lại đều đã báo danh, không còn cách nào thay đổi vị trí lần nữa, chỉ có thể nhận mệnh. Tiểu Thực Thần khi mới chạy đến còn đang tươi roi rói, biết tin xong đã ỉu xìu xìu. Song Vô Song thấy vậy, vừa buồn cười, vừa thấy tội nghiệp, liền dẫn cậu chàng đi gặp Đỗ Thải Hà. Còn Hàn Ngọc Sương thì lại bôn ba một chuyến lên phủ thành chủ, xem xét việc thu xếp cho Trương Mặc Sênh.
Ba người về phòng ăn của quán trọ ngồi nói chuyện. Đỗ Thải Hà nghe Song Vô Song kể tình hình xong thì ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tiểu Thực Thần đang nẫu hết cả ruột, lại gặp phải sư tỷ cười trên nỗi đau của mình, bèn quay mặt đi, hứ một tiếng:
“Tiểu đệ đang bực cả mình mà sư tỷ còn cười được, lần sau đừng hỏi thằng này xin trà sữa!”
Tam đồ đệ của cổ viện lúc này mới nín cười, vỗ vỗ vai sư đệ, nói sang chuyện khác:
“Được rồi, chị không cười nữa. Thế chú mày ở chỗ thái tử mấy bữa có nghe được tin gì mới đáng chú ý không?”
Trương Mặc Sênh nghe vậy thì hừ một tiếng, rồi mới đáp:
“Cũng có vài chuyện đấy...”
Đoạn, cậu chàng bắt đầu kể vắn tắt lại chuyện mình bị quỷ đói tính kế ở Lệ Chi Tiểu Uyển. Đương nhiên, Tiểu Thực Thần tạm thời giữ bí mật về thân phận thật của Lê Tam Thành, chỉ nói là bị gài bẫy khiến có chút hiểu lầm, vì vậy mà xích mích với thái tử, nhưng sau đã giải quyết. Đỗ Thải Hà cùng Song Vô Song nghe chuyện Trương Mặc Sênh cũng bị quỷ đói tính kế thì lông mày đồng thời nhíu chặt. Cậu chàng thấy hai người phản ứng vậy liền nói:
“Chính vì thế nên Thái tử mới đoán việc của hai chị em ta hẳn có liên quan. Có thể là Đế Mộ nhắm đến sư phụ nên mới nhằm vào chúng ta. Nói không chừng phía đại sư huynh cùng nhị sư tỷ cũng có sắp xếp...”
Trương Mặc Sênh lại nói vài câu về tình hình của sư phụ, đại sư huynh, cùng nhị sư tỷ thời gian gần đây. Tất nhiên, chuyện về Tạ Thiên Hoa cũng chỉ có xích mích của cô nàng với Thanh Tùng thư viện, chứ những việc ngoài lãnh thổ Đại Việt – nhất là nơi đề cao bí mật như Đại Yến – thì Lê Khuynh Thành cũng không nghe ngóng được gì. Còn những chuyện Long U nghe lén được từ Nghiêm Quảng thì cậu chàng thấy nơi này tai vách mạch rừng, tạm thời chưa nên nói, nên giữ lại.
Đỗ Thải Hà nghe được chuyện Lý Thanh Vân dọc một đường từ Quan Lâm đến Hải Nha mà “qua ải trảm tướng”, đánh không biết bao nhiêu sát thủ, đến nơi lại liền ầm ĩ một trận với Quan thống lĩnh thì liền thở dài một hơi, cảm thán:
“Quả không hổ là đại sư huynh! Mỗi lần ra ngoài đều không chịu yên tĩnh, luôn phải khuấy đảo giang hồ, khiến người người đều nghe danh!”
Trương Mặc Sênh nghe vậy cũng gật gù kêu phải. Nếu đại đồ đệ của cổ viện mà nghe được sư đệ sư muội của mình nói gì về bản thân lúc này, hẳn sẽ ngửa mặt lên trời kêu oan:
“Toàn là người khác tìm cách giết ta, được chứ? Ta đi gây sự tìm cảm giác tồn tại bao giờ???”
Còn Song Vô Song ngồi một bên nghe được lời này thì trợn mắt nhìn Đỗ Thải Hà, trong lòng chửi bới:
“Chó chê mèo lắm lông, đệ tử cổ viện các người có ai ra ngoài mà không gây động tĩnh lớn?! Đỗ tiểu thư, cô nói về Lý thiếu hiệp như vậy mà không tự soi gương sao? Là ai mấy hôm trước tìm đến tận cửa Nho môn gây sự?”