Lúc này, Vũ Văn Hiên giống như cảm nhận được chuyện gì, bèn quăng ánh mắt về phía khán đài phía đông. Hắn nhếch đôi môi mỏng dính lên, nở một nụ cười giả lả, đoạn hỏi:
“Thẩm phu nhân gần đây xuân tâm máy động hay sao mà lại dẫn theo một tên mặt trắng như thế?”
“Chuyện này không nhọc Vũ tướng quân phải bận tâm. Dù sao người như tướng quân dây, xin thứ cho thiếp không thưởng thức nổi.”
Vừa nói, y thị vừa khẽ đưa tay, che miệng, dáng vẻ như sắp nôn mửa...
Vũ Văn Hiên giận tím mặt, Quan Hạ Băng thì len lén nở một nụ cười, đoạn ném một ánh mắt khích lệ và biết ơn về phía Thẩm Tư Quân.
“Hai vị, hai vị. Cần gì phải tổn thương hòa khí như thế? Xưa nay tam doanh luận võ vẫn là để thắt chặt tình nghĩa ba quân, lời qua tiếng lại như thế thật không phải với tiền nhân.”
Lúc này, chợt phía khán đài hướng nam, thành chủ Hoàng Kim Thần chợt đứng ra làm người hiền lành, mở lời hòa giải. Vũ Văn Hiên cười khẩy, nói:
“Nếu thành chủ đã có lời thì bản tướng quân cũng không so đo nữa. Đúng rồi, lát nữa vị tiểu huynh đệ đây sẽ tham gia đấu binh, hay là đấu tướng vậy?”
Thẩm Tư Quân cười, đáp:
“Lý thiếu hiệp tham gia vào lúc nào, đấu với ai, sơn nhân đã tự có diệu kế. Chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy mà cũng nhọc Vũ tướng quân phải quan tâm, thật là có lỗi quá.”
“Không sao! Không sao! Bản tướng quân xưa nay vẫn nổi tiếng là ái tài. Kẻ rồng phượng trong người như Lý thiếu hiệp đây đương nhiên bản tướng quân phải chiếu cố nhiệt tình rồi. Hoàng thành chủ thấy ta nói có đúng không?”
Vũ Văn Hiên cười nhạt, lại nhìn về phía người hòa giải Hoàng Kim Thần. Thành chủ thành Hải Nha cười toe toét, gật đầu:
“Tính khí của tướng quân thế nào người trong quân ai mà không biết? Bản thành chủ xưa nay chuyên tâm làm việc, ít quản chuyện của tam doanh, tướng quân làm người thế nào quả thực bản thành chủ không rõ ràng lắm. Song cứ nhìn ngài và Quan tướng quân phụ từ tử hiếu, ấy nhầm, thân thiết như thể anh em thế kia, chắc hẳn ngài phải là người tốt hiếm có.”
Hai vai Quan Hạ Băng run lên, gắng gượng nén cười, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đỏ hồng lên như quả cà chua chín.
Vũ Văn Hiên thì nghiến răng trèo trẹo, chén trà trong tay cũng xuất hiện vô vàn vết nứt. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, không có nổi nóng tại chỗ.
oOo
Người trên khán đài ngồi chờ ít lâu, binh sĩ các doanh đã lục tục có mặt. Lý Thanh Vân quét mắt ra bốn phía, có thể phát hiện được Tô răng vẩu đứng run lẩy bẩy trong hàng ngũ Ngoan Thạch doanh, hai anh em Anh Tuấn Thanh Tú ở chỗ Ti Đằng doanh.
Đội ngũ Du Long doanh chỉ có mười người, có thể nói là nhân số ít nhất, song thanh thế lại chẳng thua kém gì hai doanh còn lại. Người nào người nấy mặt mày nghiêm cẩn, lưng báo eo hổ, mày như lưỡi kiếm, mũi tựa trường thương, ánh mắt như điện. Toàn thân khoác một bộ giáp vảy đen kịt, trên tay cầm ngọn thương dài có hai ngạnh sắc, đốc thương bè ngang, nhìn qua cứ như một cái mái chèo chết chóc.
Trương Thắng sắp xếp chỗ cho quân lính xong, mới lục tục leo lên, ngồi bên cạnh Thẩm Tư Quân. Lý Thanh Vân thấy gương mặt lão nhăn hí, khó coi như vừa nuốt phải chục con bọ xít vậy.
Cậu chàng chưa kịp hỏi nguyên do, Vũ Văn Hiên đã bình thản đứng dậy, nói:
“Hôm nay, Du Long doanh của Vũ mỗ muốn thách chiến với hai doanh Ngoan Thạch, Ti Đằng. Đấu binh lần này, người của Du Long doanh sẽ lên đài đánh, mãi đến khi bị đánh bại mới có thể xuống đài. Thứ hạng của đấu binh sẽ được quyết định dựa trên số trận liên thắng. Các vị... không có ý kiến gì chứ?”
Hoàng Kim Thần cười vang:
“Ài, Ti Đằng doanh kể từ khi phân về dưới trướng bổn thành chủ thì lần nào luận võ chả xếp cuối? Có đánh kiểu gì thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, lá xanh chêm vào cho hoa thôi. Bản thành chủ không để ý đâu.”
Thẩm Tư Quân che miệng cười:
“Đấu binh tuy xưa nay không được coi trọng bằng đấu tướng, song kẻ thắng vẫn phải được tưởng thưởng xứng đáng. Đây là truyền thống, tiểu nữ chức quan nhỏ như hạt mè, không dám tùy tiện sửa đổi. Không biết nếu lần này Du Long doanh của Vũ tướng quân giật được khôi nguyên thì có yêu cầu gì, xin cứ nói ra trước, không thì đến lúc tỉ võ đâu ra đấy xong, chẳng may yêu cầu của kẻ thắng có chút quá phận, hai doanh khác không tiếp nhận nổi thì lại rách việc. Không biết ý Hoàng thành chủ thế nào?”
“Hợp lý! Hợp lý! Cứ thế mà làm đi!”
Hoàng Kim Thần cười vang, ngó lơ bốn ánh mắt đầy vẻ ngờ vực của Quan Hạ Băng, Thẩm Tư Quân, Trương Thắng và Vũ Văn Hiên.
“Vị Hoàng thành chủ này tự dưng hôm nay dễ nói chuyện thế nhỉ? Không biết y đang toan tính chuyện gì.”
Trương Thắng vuốt râu, thấp giọng.
Thẩm Tư Quân cười, nhìn về phía Quan Hạ Băng:
“Chắc hẳn là do hai người kia. Nhưng kể cũng đúng. Ngồi ngay cạnh đại nhân vật như thế, cho tiền tên họ Hoàng cũng không dám thở mạnh chứ đừng nói là ăn to nói lớn như bình thường.”
“Rốt cuộc là nhân vật bực nào mà đến thành chủ thành Hải Nha cũng phải kiêng dè nhượng bộ? Luận chiến lực, Hoàng Kim Thần cũng tính là một chín một mười với Đồng Quang Vinh, hơn nữa thân pháp độc bộ thiên hạ. Người nắm chắc giết được lão ở Đại Việt này không nhiều... Chẳng nhẽ là tên đàn ông kia đích thân đến?”
“Lý Huyền Thiên có đến đây không thì thiếp thân không rõ, thế nhưng có một người e là còn đáng sợ hơn cả Võ Hoàng đã xuất hiện.”
Thẩm Tư Quân cười, tiếp tục truyền âm nói gì đó với Quan Hạ Băng.
“Đáng sợ hơn cả Võ Hoàng? Chẳng lẽ là...”
Trương Thắng hỏi thêm, tiếc là y thị đã quay đi chẳng lí gì đến lão nữa. Lão vuốt râu, thở phì phì mấy cái, rồi lại ngồi xuống an vị.
Trên Chẩm Đao Đài, Vũ Văn Hiên nhoẻn miệng cười, chỉ về phía khán đài phía đông của Ngoan Thạch doanh, nói:
“Nghe nói gần đây quý doanh xuất hiện một vị văn nghệ quan thường xuyên kể những câu chuyện li kì quái lạ có một không hai trên đời. Các anh em khác trong doanh nghe danh mà ruột gan cồn cào, tò mò không ngủ được, bèn hùa vào viết một bản thỉnh nguyện thư dâng lên cho Vũ mỗ. Anh em đã có lòng, tại hạ không có dạ thì coi sao đành? Ngặt nỗi Lý huynh đệ lại là người của Ngoan Thạch doanh, Du Long doanh đến đòi người thì khó tránh khỏi có phần cưỡng từ đoạt lý. Thôi thì nếu như trận đấu binh hôm nay doanh ta may mắn thắng được, thì Lý công tử hạ cố ghé chơi một tháng được không?”
“Chuyện này, Lý thiếu hiệp là nghĩa sĩ giang hồ trượng nghĩa đến giúp, không xuất thân trong quân... Muốn đi hay không còn phải xem ý thiếu hiệp thế nào. Nếu cậu ấy không muốn đi, cho dù là Quan thống lĩnh cũng không có quyền điều động nhân sĩ giang hồ.”
Thẩm Tư Quân nói đến đây, Lý Thanh Vân đã cười, đứng ra:
“Được thôi. Tại hạ cũng đang muốn xem xem Du Long doanh danh bất hư truyền rốt cuộc lợi hại đến đâu. Thế nhưng... đã có chơi thì phải có chịu. Nếu chẳng may Du Long doanh bại thì Vũ tướng quân sẽ ra sao?”
“Thua? Lý thiếu hiệp, không nói đùa đấy chứ? Lần này Du Long doanh chúng ta thách chiến các vị, có ra trận thì cũng là người của Du Long doanh mà thôi. Thử hỏi hai doanh Ti Đằng, Ngoan Thạch có bao nhiêu người dám tự tin thắng được mấy anh em này của ta một trận? Nói gì đến liên thắng?”
Vũ Văn Hiên cười phá lên, nói.
Du Long doanh nổi tiếng là tinh nhuệ vô song, một người cho dù có chống lại mười, hai mươi binh sĩ Ngoan Thạch doanh lao lên cùng lúc cũng chưa chắc đã bại, chớ nói chi là đánh lần lượt theo kiểu xa luân chiến.
Kể từ khi các thế lực trong triều can thiệp vào nội bộ Tĩnh Hải quân đến giờ, có lần đấu binh nào mà Du Long doanh bại? Nói là tam doanh luận võ, Du Long doanh thách chiến hai doanh còn lại, chẳng bằng nói là Đồng châu chủ đang dằn mặt người của binh bộ và phủ thành chủ.
Lý Thanh Vân nhún vai, dáng vẻ không khác gì sao y bản chính từ ông thầy:
“Có câu nói trước bước không qua, ba mươi chưa phải tết, tướng quân nói sớm như vậy để làm gì? Chẳng lẽ thua không nổi sao?”
“Tiểu tử, chiêu khích tướng ấy không có hiệu quả đâu. Nhưng thôi được, để tránh người khác nói Vũ mỗ này dám chơi không dám chịu, bản tướng quân cược với ngươi. Nói... nếu như hôm nay Du Long doanh ta thua thì sẽ ra sao?”
Vũ Văn Hiên cười lạnh, bộ dáng giống như là ăn chắc chiến thắng.
Lý Thanh Vân nói:
“Dễ thôi, Ngoan Thạch doanh gần đây tập trung huấn luyện tân nhân, ngay cả xuy sự binh cũng bị cắt bớt sang làm quân chính quy để chuẩn bị đối kháng Hải Thú, nhân thủ làm chuyện quét dọn lầu nghe mưa có hơi không đủ. Không bằng Vũ tướng quân dẫn anh em Du Long doanh nhận nhiệm vụ này thay chúng ta.
“Các vị thân kinh bách chiến, sức vóc dẻo dai, tu vi cao thâm như thế, chắc hẳn là có thể dọn bằng mười bằng trăm người cũng không chừng.”
“Thằng nhóc ngươi nói gì?”
Vũ Văn Hiên còn chưa lên tiếng, đám binh lính Du Long doanh sau lưng y đã nghiến răng, quát to một tiếng. Những tên này thân là quân tinh nhuệ, làm “người trên người” đã quen, mắt cao hơn đầu. Ngày thường binh sĩ các doanh khác nhìn thấy bọn hắn đều là cun cút cúi đầu, không thì lấy lòng xun xoe, từ đấy cũng tạo ra tâm tính kiêu ngạo của chúng.
Bây giờ có kẻ giống Lý Thanh Vân, dám “bố láo bố toét” như thế, bọn chúng mà không “giết gà dọa khỉ” thì thử hỏi về sau còn có ai nể nang e sợ bọn chúng nữa?
Vũ Văn Hiên cau mày, khẽ rít qua kẽ răng:
“Im miệng!”
“Nhưng mà thưa tướng...”
“Ngu xuẩn! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng chúng ta sẽ thua? Các ngươi ngay cả lòng tin tất thắng cũng không có thì còn ra cái thể thống gì? Tên nào không có lòng tin thì mau cút về, cởi giáp đến Ngoan Thạch doanh hoặc là Ti Đằng doanh cho ta, đừng có chạy theo làm mất mặt ông.”
Vũ Văn Hiên đập bàn, mắng, nước mũi nước miếng văng từa lưa.
Đám binh sĩ của Du Long doanh giống như cũng bị dọa, cả mười tên đều nhất tề quỳ một gối, nói to:
“Vũ tướng quân xin bớt giận, đừng phái bọn ta đến cái chỗ của đám phế thải đó.”
“Nhìn cách các ngươi ăn nói xem! Người ta đúng là có kém một chút, tạp nham một chút, chó người lẫn lộn, nhưng dù sao cũng là chung một đội quân, đều là thuộc hạ của Quan thống lĩnh cả. Còn không xin lỗi anh em binh sĩ hai doanh đi?”
Vũ Văn Hiên giả ý mắng nhiếc, cái mặt lại câng câng lên, rõ ràng không xem kẻ khác vào đâu. Đám binh sĩ dưới trướng cũng cười hô hố, nói:
“Tướng quân, chúng ta cũng muốn xin lỗi, nhưng bọn hắn dám nhận sao?”
“Ha ha ha.”
Lý Thanh Vân cười lạnh, gật đầu:
“Được. Vậy thì một lời đã định. Chúng ta gặp nhau trên chiến trường.”
Số chương còn lại hôm nay: 1 chương chính truyện.