Cái đình này Nguyễn Đông Thanh mới dựng vài ngày trước, vừa để làm chỗ đổi gió, vừa làm nơi tiếp khách. Mấy ngày gần đây thường xuyên có người đến, Hồng Vân lại không thích tiếp xúc với người lạ, mà lại không thể để khách đứng vật vờ mãi được.
Thế là, gã đành chọn một chỗ đẹp ở sườn núi, làm một cái đình ngắm cảnh.
Nguyễn Đông Thanh mời hai vợ chồng Tạ Hàn Thiên đến ngồi, lại nói:
“Chỗ này đơn sơ ít người, chưa kịp lợp mái, hai vị đừng trách.”
“Không dám.”
Tạ Hàn Thiên xua tay, lại đánh mắt, truyền âm ra hiệu cho Lâm Phương Dung,
Cô ta lập tức phản ứng, từ nhẫn chứa đồ lấy ra một vật to bằng bàn tay, dâng lên cho Nguyễn Đông Thanh:
“Tiên sinh, khi trước tông ta thám hiểm một bí cảnh phát hiện vật này, nhưng mãi cũng không thể nhìn ra đặc thù. Nghe nói tiên sinh là bậc tài trí hơn người, nên hôm nay mang đến nhờ tiên sinh xem giúp.”
Nói đến thứ cổ vật này, Lâm Phương Dung cũng thấy đau đầu.
Hơn trăm năm trước, Kiếm Trì xông vào một chỗ bí cảnh, trung tâm đặt vật này. Thứ này nhìn lên nhìn xuống đều thấy là một cục sắt, toàn thân đen trũi, vuông vức như cục gạch. Mặt trước nhẵn bóng như gương, mặt sau có một chỗ gồ lên, cạnh ngắn lại có một cái khe nhỏ.
Mặc cho Kiếm Trì truyền chân khí, nhỏ máu nhận chủ, dùng hồn tế luyện, thậm chí mời cả luyện khí đại sư về xem cũng chẳng hiểu được rốt cuộc vật này có công dụng gì, cuối cùng chỉ đành vứt trong tàng bảo khố.
Sau khi xem Lưu Ảnh thạch, Lâm Phương Dung mới sực nhớ đến cổ vật kia, bèn mang đến chỗ Nguyễn Đông Thanh thử vận may.
“Cái này...”
Hai người Tạ Hàn Thiên chỉ thấy Bích Mặc tiên sinh run run ngón tay, chạm vào cổ vật, trong đôi mắt có vẻ kinh ngạc, lại có mấy phần nhớ mong và hướng về.
Lâm Phương Dung đảo mắt, sau đó im lặng chờ đợi.
Rốt cuộc, Nguyễn Đông Thanh thở dài, đáp:
“Thứ này đã không còn chút năng lượng nào, tất nhiên là không thể khởi động được.”
“Tiên sinh, thực không dám giấu, tông môn đã không ít lần truyền chân khí cho nó, nhưng cũng không hề có tác dụng. Liệu có phải hỏng hóc gì hay không?”
Lâm Phương Dung nói.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, cười:
“Có tác dụng mới là lạ. Thứ này không dùng chân khí.”
“Dám hỏi tiên sinh... vật này nếu đã không dùng chân khí, thì hoạt động bằng gì?”
Lâm Phương Dung không khỏi thấp thỏm.
Nàng nhớ đến một vài loại pháp bảo đặc thù, mười phần tà ác. Có cái dùng linh hồn làm năng lượng, có cái cắn nuốt máu thịt mà hoạt động.
Những loại tà vật này quả thực không cần chân khí.
Nguyễn Đông Thanh cười, nói:
“Nó dùng điện năng. Tuy nhiên đã lâu như vậy, không biết bên trong có hỏng hóc gì không. Như vậy đi, phu nhân thử truyền một tia sét thật yếu, không đủ giết một con giun vào cái khe nhỏ kia, sau đó duy trì liên tục trong một phần tám khắc xem sao.”
“Cái này...”
Lâm Phương Dung há hốc miệng, không khỏi lấy làm xấu hổ.
Nàng xưng làm Lôi Đình Kiếm Tổ, đương nhiên ngoại trừ kiếm đạo, còn nổi danh là cường giả lôi đạo có tiếng tăm. Tuy vẫn chủ tu kiếm đạo, nhưng trong Huyền Hoàng giới số người tự tin dùng lôi điện thắng được Lâm Phương Dung cũng không được bao nhiêu, tuyệt không qua mười đầu ngón tay.
Thế nhưng...
Xưa nay lôi đạo là đạo có tính công phạt mãnh liệt nhất, uy lực kinh hồn, tốc độ khủng khiếp. Thế nên lôi tu mỗi một lần đột phá, đều dồn hết tâm sức vào đề thăng sức mạnh và tốc độ lên một tầng cao mới.
Riêng Nguyễn Đông Thanh lại trái ngược, yêu cầu Lâm Phương Dung phát công vừa yếu vừa chậm, mấu chốt phải bền bỉ.
“Không được sao?”
Lâm Phương Dung nghe gã hỏi, trong lòng bỗng nhiên như có đá tảng đè lên, vội vàng nói:
“Thưa tiên sinh, tạm thời tiểu nữ quả thực không có tự tin. Song chỉ cần chờ một khoảng thời gian ngắn, tiểu nữ đương nhiên sẽ cho tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng.”
Nguyễn Đông Thanh cười xòa:
“Thứ này là của các hạ, có liên quan gì đến tại hạ đâu?”
“Tiên sinh đã nhận ra vật này chắc chắn có uyên nguyên với nó. Dù sao để ở tông ta cũng chẳng ai biết dùng, có để lại cũng là lãng phí. Không bằng tiên sinh cứ cầm đi, xem như chút lòng thành của tông ta.”
“Vậy... xin cảm ơn.”
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, cũng không từ chối nữa.
Tạ Hàn Thiên cũng tranh thủ đổi sang chuyện khác:
“Đúng rồi tiên sinh. Sắp tới ở nước Tề có một cuộc thi tài, phần thưởng rất hậu. Ba vị cao đồ ở đây cũng không có nhiều chuyện để làm, không bằng cùng tại hạ ra ngoài xông xáo một phen, cũng được thêm kiến thức.”
“Cũng được. Người trẻ tuổi cũng nên ra ngoài một phen, đi một ngày đàng học một sàng khôn mà.”
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, lại nói:
“Thằng nhóc Thanh Vân kia không có tâm kế, suy nghĩ đơn giản. Vẫn mong huynh đài để ý giúp cho.”
“Chuyện nên làm. Chuyện nên làm.”
oOo
Hai người Tạ Hàn Thiên, Lâm Phương Dung chào tạm biệt Nguyễn Đông Thanh, sau đó vội vàng xuống núi.
“Dung nhi, thấy tài trí của ca ca thế nào?”
Tạ Hàn Thiên cười khà khà, hai tay xoa vào nhau, nói.
“Xem như ngươi lợi hại.”
Lâm Phương Dung lắc đầu, tuy không cam lòng, song lại không thể không thừa nhận, cuối cùng Tạ Hàn Thiên vẫn hiểu Bích Mặc tiên sinh hơn nàng, thừa cơ cướp đi cơ hội lần này.