Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 22




Lại qua ba ngày...

Đỗ Thải Hà cau mày, cuối cùng buông quyển sách trong tay xuống, thở dài.

*Xạ Điêu Anh Hùng truyện* cô nàng đã đọc từ đầu chí cuối đến vài lần, thế nhưng lại không cách nào học theo Lý Thanh Vân, từ trên trang sách lĩnh hội võ công. Mặc cho cô nàng cực kỳ khao khát học được Cửu Âm chân kinh, song chung quy cũng là hoài công, dã tràng se cát.

Thở dài một hơi, Đỗ Thải Hà gấp quyển sách lại, sau đó nhìn về phía Lý Thanh Vân, tự hỏi không hiểu cậu chàng làm cách nào mà có thể luyện thành võ công chỉ từ mấy câu giới thiệu ngắn gọn cực kỳ sơ sài kia nữa

Không thể ngộ ra võ công trên trang sách, Đỗ Thải Hà cực kỳ khẩn trương, cơ hồ suýt nữa phát khóc.

Cô nàng chỉ sợ Nguyễn Đông Thanh sẽ đuổi cổ mình, từ đó không còn hi vọng gì chuyện báo thù nữa.

Thế nhưng, đúng lúc cô nàng đang thấp thỏm lo âu, Nguyễn Đông Thanh bỗng nhiên xuống núi, tay còn cắp theo một chồng sách dày, trên mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ.

“Chào tiên sinh.”

“Chào cô nương. Không biết cô nương mấy ngày nay đọc *Xạ Điêu Anh Hùng truyện* có thu được lợi ích gì chăng?”

Nguyễn Đông Thanh ngừng lại, vặn eo, cười hỏi thăm.

Đỗ Thải Hà cúi đầu, nói:

“Bẩm tiên sinh, tiểu nữ tư chất ngu muội, không ngộ được cái gì cả.”

Cô ngộ được mới là chuyện lạ!

Nguyễn Đông Thanh thở phào, vuốt ngực.

Vẫn tưởng do mình dốt, té ra thằng nhóc Lý Thanh Vân là một trường hợp ngoài ý muốn.

“Bẩm tiên sinh... đây là...”

“Một chút sổ sách mà thôi.”

Nguyễn Đông Thanh nâng mấy quyển sổ lên, lại giải thích hiện giờ Lão Thụ cổ viện đã không còn giống khi xưa, chẳng những dưới núi này có thêm ba miệng ăn, gã lại còn xây thêm ao cá, chuồng gà. Sắp tới do vườn rau trên tiểu viện đã không đủ đảm bảo sinh hoạt cho mọi người, hắn còn muốn xây thêm một cái nữa dưới núi. Bao nhiêu khoản thu chi như vậy, chuyện tiền nong không thể qua loa xoa xuýt như trước được, bằng không chỉ sợ là chẳng bao lâu cả bọn phải đến nước húp gió ăn sương mà sống.

Song, hắn mới làm một lúc đã thấy nhức đầu, lại nhớ đến ngày trước còn ở địa cầu thường hay mò ra quán cà phê làm việc, bèn cắp một mớ sổ sách xuống núi, đổi gió một phen xem sao.

Cuối cùng, đầu Nguyễn Đông Thanh nổi đầy gân xanh, tuyên bố bỏ cuộc.

Không vì nguyên do gì khác, chỉ vì thời gian gần đây thường hay có chuyện phải ra ngoài, nên con sâu lười trong bụng hắn lại ngọ nguậy. Thế là Đông Thanh bèn nhờ Hồng Vân ghi chép thay mình một số sổ sách thu chi.

Sau đó...

Gã hối hận muốn khóc.

Đỗ Thải Hà thấy vị tiên sinh này có vẻ rất ghét quản lý sổ sách, bèn đánh bạo xin Nguyễn Đông Thanh cho mình xem chồng sách kia. Cô nàng lật nhanh một phen, tự hỏi ba bốn quyển sổ sách cũng chẳng phải số lượng lớn gì, hơn nữa ghi chép tỉ mỉ cẩn thận, rất là dễ đọc, không rõ tại sao Nguyễn Đông Thanh lại tỏ ra ghét bỏ như vậy.

“Bẩm tiên sinh, những sách này có vấn đề gì sao?”

Đỗ Thải Hà không phát hiện được ra vấn đề, cuối cùng quyết định hỏi thẳng Nguyễn Đông Thanh cho xong.

Gã thở dài, khoát tay:

“Có nói cô nương cũng không hiểu.”

Thế rồi, gã tìm một phiến đá phẳng, trải giấy. Đỗ Thải Hà nhanh nhẹn chạy đến giúp Nguyễn Đông Thanh rửa bút, mài mực, lại hỏi:



“Tiên... tiên sinh. Không biết có thể để tiểu nữ đứng xem được không?"

Đỗ Thải Hà nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi.

Lúc vừa mới đến ngọn núi vô danh, cô nàng đã bị một mèo một chó dọa cho kinh hồn táng đảm. Thần thức nặng như núi đè xuống, cơ hồ khiến Đỗ Thải Hà không thở nổi. Trong trí nhớ của cô nàng, cho dù đối mặt với lão tổ của núi Long Hổ cũng không gặp phải áp lực cỡ này.

Rất may, thần thức kia không có ác ý, nếu không e là Đỗ Thải Hà đã bị ép chết.

Về sau, Lý Thanh Vân mới giải thích cho cô nàng, hai cỗ thần thức kia là của một con chó đen, một con mèo trắng, đều là vật cưng của Nguyễn Đông Thanh, dặn cô nàng chớ có chọc giận bọn họ.

Nhất là Cải Thảo. Con mèo đó thù dai muốn sợ.

Đỗ Thải Hà lại nghĩ, nếu thú cưng nuôi trong nhà đã đáng sợ đến thế, thì thân là chủ nhân, Nguyễn Đông Thanh còn mạnh đến mức nào?

Từ đó mới dẫn đến chuyện cô nàng cứ thấp thỏm sợ sệt khi nói chuyện với gã.

Nguyễn Đông Thanh cười, nói:

“Tưởng chuyện gì? Mau ngồi...”

oOo

Đỗ Thải Hà chỉ thấy gã chấm mực, sau đó đôi mắt nhìn lướt qua chồng sổ sách đặt bên cạnh, kế nhanh chóng múa bút, viết một đống các ký tự cổ quái trên giấy.

Nguyễn Đông Thanh lật sách liền tay, mỗi trang hắn chỉ viết một đến hai dòng, chẳng mấy chốc đã ngốn xong cả một quyển. Bấy giờ, gã mới viết được kín bảy tám trang giấy.

“Tiên... tiên sinh... dám hỏi ngài viết thứ gì đây?”

Đỗ Thải Hà thấy cái mớ gã viết còn khó hiểu phức tạp hơn bùa chú trận pháp chân truyền của Long Hổ sơn, lại mơ hồ cảm thấy từng ký tự đều ẩn chứa một loại bản chất nào đó. Tụ hợp một chỗ, mỗi dòng lại giống như có hơi thở của đạo phả ra, khiến cô nàng chỉ thấy toàn thân phát run, đứng không vững.

So với cửu tự chân ngôn của Phật gia, hay đạo chú của đạo gia thì cao thâm hơn nhiều.

Kích động!

Đỗ Thải Hà thầm nghĩ, nếu có thể học được thứ “chân ngôn” này, ắt có thể báo được thù nhà.

Nguyễn Đông Thanh vươn vai, cười:

“Đây là chữ số...”

Vừa đáp, trong lòng hắn vừa chặc lưỡi. Thời cổ các nước Đông Á, trong đó có Việt Nam, chưa có khái niệm chữ số. Mỗi một quyển sổ sách cơ hồ đều giống như bài văn, tiểu thuyết gì đó, viết thì nhiều nhưng lưu trữ chẳng được bao nhiêu.

Kể từ sau khi chữ số Ả Rập du nhập vào, lại khái quát hóa được các phép tính toán, thì việc lưu giữ sổ sách mới dễ dàng hơn hẳn.

Huyền Hoàng giới xem ra cũng chưa có chữ số.


Gã chợt vỗ trán, nhìn sang chỗ Đỗ Thải Hà, cười:

“Cô nương muốn học không?”

“Tiên... tiên sinh chịu dạy cho tiểu nữ?”

Đỗ Thải Hà ước gì có thể lập tức học được thứ “chữ số”, thế nhưng lại tự thấy thuật này huyền ảo cao thâm quá đáng, tất nhiên phải là một môn thần thông chí cao vô thượng, sợ rằng đã chạm đến bí ẩn của trời đất.

Loại pháp môn cao thâm cỡ này, sao có thể dễ dàng truyền ra ngoài?



Thế nên, cô nàng mới không dám hỏi Nguyễn Đông Thanh, chỉ sợ sẽ khiến mình trông vô phép trước mặt vị tiên sinh này.

Không ngờ, gã lại mở miệng chủ động muốn dạy.

Đỗ Thải Hà không nén nổi kích động, gật đầu như gà con mổ thóc, nói:

“Muốn! Muốn học! Cầu tiểu nữ chỉ dạy cho... không... xin tiên sinh... cũng không đúng! Sư phụ xin nhận một lạy của đệ tử.”

Nguyễn Đông Thanh cười xòa:

“Đệ tử sư phụ gì đó thì miễn đi. Sau này tại hạ dạy cô nương thứ này, cũng xem như có chút duyên, gọi nhau thầy trò là được.”

Kỳ thực, biết cô nàng không thể lĩnh hội được võ công từ trong tiểu thuyết giống Lý Thanh Vân, Nguyễn Đông Thanh cũng có chút áy náy. Bây giờ may sao hắn có thứ khiến Đỗ Thải Hà hứng thú muốn học, đương nhiên sẽ không giấu diếm.

Thế là, Nguyễn Đông Thanh bắt đầu dành buổi chiều hôm đó dạy cho Đỗ Thải Hà ý nghĩa của các chữ số, các dấu phép tính, cũng lấy luôn quyển sổ thu chi làm đề bài, để cô nàng học tính toán.

Đỗ Thải Hà tức thì say mê, ngồi tính toán quên cả thời gian.

Được một lúc, thấy ráng chiều đã chuyển dần thành ánh hoàng hôn, Đỗ Thải Hà mới tiếc nuối ngưng bút. Cô nàng khẽ lau mồ hôi trán, lại hỏi Nguyễn Đông Thanh:

“Thưa... thưa thầy. Có thể ghép các chữ số cạnh nhau đến chừng nào?”

“Đến chừng nào cũng được.”

Nguyễn Đông Thanh cười khẽ, đáp.

Không thể không nói, Đỗ Thải Hà là một cô gái rất sáng dạ, hơn nữa hình như cũng không còn lạ lẫm gì với chuyện cộng trừ nhân chia này. Thế nhưng, gã không ngờ chỉ mới một buổi, Đỗ Thải Hà đã có thể mơ hồ hình dung ra khái niệm “vô cực” trong toán học.

Quả thực khiến hắn bất ngờ.

Đỗ Thải Hà há miệng, hỏi:

“Vậy... chẳng phải không có số nào lớn nhất?”

Cô nàng còn nhớ trong khi học tập tại đạo quán, trong Thiên Sư đạo cũng có dạy “vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi”.

Không ngờ, hôm nay theo Nguyễn Đông Thanh học “chữ số”, lại lần nữa bắt gặp khái niệm vô cực. Hơn nữa, còn được diễn giải đơn giản dễ hiểu hơn nhiều so với trong đạo kinh khô khan.

Nguyễn Đông Thanh cười:

“Không sai. Hơn nữa nhiêu đây cũng chỉ là cơ bản thôi, sau này còn nhiều thứ cao thâm hơn nữa.”

Vừa nói, gã vừa nhớ lại thời đi học toán cao cấp, ký ức đen tối nhịn ăn học lại môn khi ấy làm gã thiếu điều văng tục.

Thế rồi, gã đưa luôn quyển mình vừa chép cho Đỗ Thải Hà, ra vẻ thần bí nói:

“Được rồi. Sau này chuyện coi giữ sổ sách của Lão Thụ cổ viện sẽ do trò đảm nhận. Trò cầm quyển sổ này xem lại, kiểm tra thật kỹ. Trong đó có vài chỗ sai thầy cố tình để lại để kiểm tra, chớ có lười biếng.”

Không sai.

Sở dĩ Nguyễn Đông Thanh thấy đau đầu vì đống sổ sách hoàn toàn không phải do hắn dốt toán.

Mà là do mù chữ.

Dùng bảy tám dòng mới miêu tả được ba bốn phép toán gì đó, chưa kể còn có quy đổi giữa tiền xu và bạc vụn. Cho dù Hồng Vân cố tình dùng những chữ đơn giản hắn đã học, thì Nguyễn Đông Thanh cũng chỉ đọc hiểu được bảy tám phần mười. Có những chỗ hắn phải đoán bừa dựa trên văn cảnh, khó tránh khỏi sẽ có sai sót. Làm việc trong hoàn cảnh như vậy, có thể nói là áp lực như núi. Nguyễn Đông Thanh đến giờ còn chưa thần kinh rung rinh cười phe phé xem như là kỳ tích.

Bây giờ bỗng nhiên có Đỗ Thải Hà chẳng những hứng thú bừng bừng, còn nhiệt tình chịu khó, không quăng việc cho cô nàng làm họa có là kẻ ngớ ngẩn.