Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 201: Bạo Tạc




Mắt thấy Hạ đại ca sắp bị con quỷ đói hạ sát, Đỗ Thải Hà vội vàng bước ra từ chỗ ẩn thân, ném một lá bùa về phía đối thủ. Đạo phù rời tay, lao đi được độ nửa xích thì bỗng nhiên hút gió phát hỏa, tro tàn rải xuống hóa thành vô số lưỡi đao, trong nháy mắt đã lao tới, đánh về phía khoảng không giữa con quỷ đói và thiếu niên.

Tên quỷ đói tuy tu vi chiến lực không tệ, nhưng trước là đang bị thương, sau lại bị đánh lén, hốt hoảng không còn tâm trí nào để mà giết người. Gã chỉ kịp vội vàng nhảy lui lại, dùng đôi mắt dọc hườm hườm nhìn về phía cô nàng. Gã thè cái lưỡi chẻ đôi như lưỡi rắn ra, phun phì phì:

“Phù thuật của Long Hổ sơn? Không biết là vị chân nhân nào của tiên sơn đến đây, vì sao lại xen vào chuyện của ta?”

“Ngươi không cần phải biết!”

Đỗ Thải Hà nghiến răng, hai tay vỗ vào nhau một cái, lại ném một đám bùa vàng ra. Đạo phù bay đầy trời, uốn mình hút lấy chân khí bàng bạc chung quanh. Những phù văn tối nghĩa chạy dọc thân bùa lừ lừ tỏa ra ánh sáng đỏ, sau đó...

Hóa thành lửa cháy ngập trời, sấm chớp chói mắt, gió độc tanh hôi, nhất tề cuốn về phía con quỷ đói.

“Thiên Kiếp Phù Thuật?”

Tên quỷ đói thấy bùa của Đỗ Thải Hà hóa thành thiên lôi, địa hỏa, âm phong thì không khỏi giật mình thảng thốt. Hắn bỗng nhiên lật bàn tay, lấy ra một cái gương bát quái, quát:

“Thiên Lôi Địa Hỏa, Âm Phong vạn tượng, cấp cấp nghe lệnh! Thu!!!”

Tức thì, sấm sét đầy trời, lưỡi lửa đầy đất, gió tanh ào ào bỗng nhiên giằng thoát khỏi khống chế của đạo phù do Đỗ Thải Hà ném ra, nhao nhao chui vào mặt gương trong tay tên quỷ đói.

Hóa giải được thế công của cô nàng, gã bèn cau mày, lườm Đỗ Thải Hà một cái, trầm giọng:

“Thiên Kiếp Tam Phù là cấm thuật, hoặc là chân nhân có cống hiến thượng thặng, hoặc là đạt đến thiên sư mới được phép học. Tu vi của ngươi chưa đến, lại dám cả gan công kích bản tọa, chắc hẳn cấm thuật này ngươi không được truyền thụ bài bản. Nói thế, tức là lén học. Ngươi là phản đồ của Long Hổ sơn Đỗ Thải Hà?”

Thiên Kiếp Tam Phù cũng giống như cấm thuật gọi thiên lôi, địa hỏa, âm phong của Ngọc Hư Cung, là loại phù thuật tái hiện lại tam kiếp của kẻ tu đạo bí truyền của Long Hổ sơn.

Khi xưa, sau khi biết núi Long Hổ cấu kết với quỷ đói, Đỗ Thải Hà bèn ăn trộm ba loại phù chú này, phản bội sư môn, sau đó một đường bôn ba, lưu lạc đến Đại Việt.

Mới đầu, khi chưa bái nhập vào môn hạ Lão Thụ cổ viện, cô nàng tu vi non kém, chưa đủ khả năng thi triển ba loại đạo phù này.

Thế nhưng, hiện tại Đỗ Thải Hà xưa đâu bằng nay?

“Nói nhiều như thế làm gì? Để dành hơi mà trăng trối đi!”

Đỗ Thải Hà quát.

Quỷ đói cười phá lên:



“Muốn giết bản tọa? Ha ha. Uổng cho thiên tư có thể học được cấm thuật của Long Hổ sơn, hóa ra lại ngu ngốc như thế. Hôm nay cho dù bản tọa đứng yên ở đây không phản công thì ngươi cũng làm gì được ta?”

Hạ đại ca nằm một bên bấy giờ lại nôn ra một búng máu, thều thào nói đứt quãng:

“Hà... đừng... Đạo môn... cấu kết...”

Nói đến đây thì nghẹn hơi một tiếng, mặt trắng như tờ giấy.

Đỗ Thải Hà hít sâu một hơi, lườm tên quỷ đói một cái, chậm rãi lên tiếng:

“Bản tiểu thư đương nhiên biết Long Hổ sơn sớm đã cấu kết với đám mũi trâu của Long Hổ sơn. Phù chú trận pháp của đám đạo sĩ thối đó đương nhiên không thể làm khó được ngươi.”

“Đã biết thế thì còn không thúc thủ chịu trói?”

Tên quỷ đói cười phá lên, vỗ gương bát quái một cái, dáng vẻ hống hách càn rỡ của hắn sặc mùi bốn chữ “tiểu nhân đắc ý”.

Đỗ Thải Hà cũng chẳng thèm chấp y.

Cô nàng vỗ túi chứa đồ một cái, lập tức một đống giấy được gấp thành đủ các thể loại hình thù quái đản rơi xuống đất.

Con quỷ đói nheo mắt lại, âm thầm quan sát những vật Đỗ Thải Hà vừa mới lấy ra. Ngoài miệng tuy y tỏ ra kiêu căng hống hách, song không có nghĩa là y sẽ coi thường một thiếu nữ thiên tài có thể thi triển được cấm thuật của Long Hổ sơn ngay cả khi tu vi chưa vào Vụ Hải.

Thế nhưng...

Y nhìn một hồi, cũng bó tay chẳng hiểu thứ cô nàng lấy ra là gì. Cái đống giấy gấp trên đất chẳng phải người chẳng phải thú, xem chừng không có vẻ gì là môi giới để thi triển thuật Người Giấy của Đạo môn. Song Đỗ Thải Hà mới nãy tự tin đến vậy, con quỷ đói đương nhiên sẽ không coi thường.

Y trầm mình, tay thủ chắc gương bát quái, cẩn thận đề phòng,

Tuy con quỷ đói đã hết sức che giấu, gắng gượng điều chỉnh hô hấp, song hơi thở lúc này của y vẫn phù phiếm mười phần, đủ thấy ban nãy một chưởng của Hạ đại ca đã khiến y bị thương không nhẹ. Bằng không, khi Đỗ Thải Hà lấy những miếng giấy gấp hình thù kỳ quái ra, có lẽ hắn đã tiên hạ thủ vi cường, tránh để đêm dài lắm mộng.

Tam đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh cũng biết điều này, nên ánh nhìn trong lúc lơ đãng vô tình rơi lên người thiếu niên Hạ đại ca đang nằm lăn lóc một góc.

Đỗ Thải Hà hít sâu một hơi, quát:

“Long Hổ sơn không trị được ngươi, nhưng sư phụ của bản cô nương thì chưa chắc! Quán Linh!!!”

Cô nàng vừa dứt lời, bèn tự cắn đầu lưỡi, lấy máu tươi phun về phía đống giấy gấp dưới chân.



“Thuật người giấy? Không thể nào...”

Con quỷ đói kêu lên thất thanh.

Trước ánh mắt kinh ngạc của nó, những mảnh giấy gấp hình thù quái đản nhiễm phải tiên huyết, lập tức phóng lớn, nháy mắt kích cỡ đã từ lọt thỏm trong lòng bàn tay trở thành to bằng con chó con.

“Đây là... thứ gì? Chẳng nhẽ là sinh vật bí cảnh? Không đúng... bánh xe này, tiếng động này... cơ quan thuật?”

Tên quỷ đói này sống đã ngàn năm, lưu lạc khắp từ nam chí bắc Huyền Hoàng giới, có thể nói là lịch luyện phong phú, kiến thức kinh người. Thế nhưng gã tự hỏi trong tất cả những bí cảnh gã từng đặt chân thì cũng chưa từng thấy bất cứ một sinh vật hay cơ quan nào giống với những gì Đỗ Thải Hà đang sử dụng thuật người giấy để khống chế cả.

Đỗ Thải Hà chẳng buồn đáp lại câu hỏi của gã, cũng chẳng hơi sức đâu đi giải thích với kẻ thù “xe tăng” rốt cuộc là thứ gì. Cô nàng chỉ đưa một ngón tay ra trước, nhẹ giọng ra lệnh:

“Bắn!”

Tức thì, xe tăng giấy giương nòng về phía tên quỷ đói, bắn ra một đầu đạn chân khí.

“Đoàng” một tiếng long trời lở đất, bụi bay mù mịt. Bản thân Đỗ Thải Hà cũng bị thanh thế của đòn tấn công làm bất ngờ, lùi về sau hai bước, lại đưa một tay lên che mặt, thầm nhủ:

“Quả không hổ là bản lĩnh của sư phụ, đơn giản là quá kinh tâm động phách!”

Hóa ra, có một lần dạy toán cho Đỗ Thải Hà, trong lúc chờ cô nàng làm bài tập, Nguyễn Đông Thanh có chút buồn chán nên đã lấy một tờ nháp ngồi gấp máy bay chơi. Nhìn thấy “vật thể kỳ lạ”, cô bé mới hỏi. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đơn giản nghĩ nàng ta có hứng thú với gấp giấy nên liền xin Hồng Vân một cuốn sách dạy Origami đưa cho cô nàng.

Nhận được “bảo vật”, Đỗ Thải Hà liền bỏ ra nhiều ngày nghiên cứu. Cô nàng không quá hứng thú với cách gấp mấy con vật, do mấy thứ đồ này cũng không hơn kém, khác biệt lắm với kỹ thuật của núi Long Hổ. Thế nhưng, trong sách của sư phụ đưa còn rất nhiều mẫu hình đặc biệt, tỷ như máy bay, xe tăng, tàu thủy...

Dựa vào sức mạnh của “bùa phép toán học” lần trước mà suy đoán, cô nàng sớm đã biết mấy mô hình này tuyệt đối không tầm thường. Thế nhưng vẫn không thể ngờ được sức công phá lại đáng sợ đến như vậy!

Bụi mù tản đi...

Tên quỷ đói đã bị đạn đại bác bắn cho nổ banh xác, chết không toàn thây, tay một nơi, chân một nẻo. Còn Hạ đại ca vẫn nằm gần đó, sống chết không rõ.

Đỗ Thải Hà vừa chậm rãi đi về phía thiếu niên, vừa cười khổ. Mỗi một chiêu sư phụ dạy đều không tầm thường, nhưng cái giá cô nàng phải trả mỗi lần quả thực cũng quá... tốn kém chân khí. Bùa chú lần trước khiến cô thoát lực, suýt thì trực tiếp ngất đi. Mà lần này, một đầu đạn chân khí ban nãy cũng tiêu tốn không nhỏ. Còn may, kẻ thù đã diệt, còn là nhất kích tất sát.

Đang tiến về phía trước, Đỗ thị bỗng lảo đảo một cái, nhức đầu chóng mặt. Cô nàng khuỵu người xuống, một tay chống đầu gối, tay còn lại đưa lên ôm đầu.

Lắc đầu, chớp mắt, đợi cho ánh mắt có tiêu cự trở lại. Cuối cùng, cảnh tượng đập vào mắt khiến trái tim Đỗ Thải Hà thiều điều vọt ra khỏi lồng ngực...

Tại chỗ Hạ đại ca đáng lí đang nằm, tên quỷ đói ngồi chồm hỗm, nhìn cô nàng với ánh mắt cay độc và nụ cười tà ác. Mà khi cô nàng chầm chậm nhìn sang trong kinh hãi, kẻ bị xe tăng giấy bắn cho chết không toàn thây mặc quần áo không khác gì Hạ đại ca ban nãy!