Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Qua Làm Nhân Vật Phụ

Chương 20 : Người trong rừng trúc




Chương 20 : Người trong rừng trúc

Yoteki chậm rãi bước đi giữa một rừng trúc tĩnh lặng.

Nơi đây chỉ có tiếng lá trúc rơi xào xạc cùng vài con chim đang loanh quanh đậu trên mặt đất, vừa thấy Yoteki tới thì chúng cũng bay rạp ra chỗ khác.

Hắn đạp lên những mảnh lá trúc để tới trước một ngôi nhà cổ Nhật Bản trông rất xưa cũ, tịch mịch giữa rừng trúc. Chủ nhân của nơi này hiển nhiên là không ưa thích sự phồn hoa, náo nhiệt của đô thị.

Yoteki gõ gõ cửa thì không lâu sau đã có một thiếu nữ khoảng chừng hai mấy tuổi xuất hiện. Thiếu nữ này có một đôi mắt rất đặc biệt. Tròng mắt có một chấm đen tròn ở giữa, bốn cạnh là bốn hình tam giác đối xứng với nhau trông như phi tiêu shuriken hay thánh giá nào đó, Yoteki thầm nghĩ.

Lúc này, vẻ mặt thiếu nữ hơi kinh ngạc, có lẽ vì nơi này đã rất lâu rồi cũng không có người đến thăm?

Nhưng không ai đến cũng có lý do của nó.

Thế giới này đã dần trở nên nhỏ bé tới mức mà gần như đã chẳng còn nơi nào có thể coi là “hẻo lánh” nữa rồi. Bàn chân con người đã khám phá gần như tất cả mọi vùng đất hoang vu, điều duy nhất hiện tại có thể ngăn cản họ chính là những thứ vượt qua tầm hiểu biết, ví dụ như cấm chế ngăn cách nơi đây với thế giới thực tại.

Một người có khả năng tìm ra nơi hẻo lánh này, đủ năng lực để vượt qua cấm chế...

Quan trọng hơn, tử trong ánh mắt thì có thể thấy, hắn đặt chân tới đây cũng là có mục đích riêng của bản thân mình...

Thiếu nữ nhìn Yoteki, những suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu nhưng rất nhanh, vẻ mặt của nàng đã lấy lại được sự ung dung vốn có, nàng bình tĩnh dẫn Yoteki vào trong căn nhà cổ mà không hỏi thêm gì.

Nội thất bên trong rất đơn sơ, không hề có những vật dụng trang trí hay thiết bị hiện đại nào. Yoteki đưa tay sờ nhẹ vách tường, không có một hạt bụi nào, chứng tỏ chủ nhân của nó vẫn lau dọn, chăm sóc ngôi nhà này hàng ngày.

Yoteki cũng không kịp nghĩ thêm gì nhiều khi thiếu nữ với đôi mắt kỳ lạ kia đã dẫn hắn tới trước một gian phòng sau nhà.

Trong mắt hắn xuất hiện một đứa nhóc khoảng chừng 10 tuổi đang ngồi trước hiên cửa, vừa phe phẩy quạt nhỏ có in bông hoa hình ngôi sao trông rất ngộ nghĩnh, vừa nghiêng đầu chống cằm nhìn rừng trúc ở trước, ánh mắt có chút suy tư.



Lúc này, phát hiện ra sự xuất hiện của Yoteki nên đứa nhóc này cũng quay người lại nhìn, vẻ mặt hơi giãn ra, dần trở nên hứng thú :

“Kết Giới Sư sao? Nhìn dấu phương ấn kia thì ngươi hẳn là nhà Yukimura chứ? Ha ha, nếu ta không nhầm thì ngươi là tên thiên tài mà người ta vẫn hay bàn tán...”

Yoteki cũng chỉ hỏi ngược lại một câu :

“Ta rất tò mò, rốt cuộc thì ngươi dựa vào thứ gì mà đến bây giờ vẫn có vẻ tự tin như vậy?”

Nghe Yoteki nói vậy thì đứa nhóc chỉ nhếch miệng cười, cũng không lảm nhảm quá nhiều thì một đám rắn biển màu đen không ngừng ngọ nguậy đã chui ra từ trong người hắn rồi lao thẳng về phía Yoteki trong chớp mắt.

Tốc độ của chúng rất nhanh, Yoteki chưa tiến vào trạng thái Musou nên không thể bắt kịp chúng để mà dùng kết giới thông thường giam giữ nên đã trực tiếp thi triển Zekkai – Tuyệt Kết Giới.

Zekkai tím đen tràn đầy khí tức huỷ diệt khiến đám rắn đều hoá thành tro bụi, biến mất không còn tăm hơi.

Đứa bé tóc đen thấy vậy thì cũng nhanh chóng lên tiếng, giọng nói vô cùng bình thản :

“Được rồi, ta chịu thua, nếu ngươi đã sở hữu Zekkai thì thôi vậy, năng lực của ta hoàn toàn vô tác dụng trước thứ này...”

Yoteki cũng không trả lời, Zekkai đang ảnh hưởng tới tâm trí, muốn hắn tiêu diệt đối thủ trước mắt nên hắn đang tập trung áp chế dục vọng này. Yoteki hiểu rõ rằng đứa bé này còn rất nhiều con bài chưa lật khác, vừa ra đòn thăm dò liền mở miệng chịu thua có lẽ là muốn nghe cái giá mà hắn đưa ra đã rồi mới quyết định tiếp.

Trong khi thực tế thì Zekkai của Yoteki cũng không phải quá mạnh, chỉ có thể coi như trung quy trung củ. Bởi lẽ thứ này không phải nhờ tư chất bẩm sinh hay chịu khó khổ luyện là có thể tăng lên mà nó chỉ đơn giản phụ thuộc vào những cảm xúc tiêu cực của chủ sở hữu, càng cực đoan thì càng mạnh.

Hệ thống cung cấp thông tin nhiệm vụ nên hắn cũng biết rằng đám rắn biển vừa nãy có khả năng điều khiển tâm trí của người khác, nếu chúng còn có thể hợp nhất, hoá thành mãng xà khổng lồ gì gì đó thì chưa chắc Zekkai của hắn đã ngăn cản được.

Chỉ bài tẩy thì ai cũng có, đứa nhóc này có lẽ cũng không dám manh động với cái danh “thiên tài nhà Yukimura” của Yoteki. Muốn chờ hắn nói ra mục đích thực sự của mình, nếu hợp lý thì dĩ hoà vi quý, chủ động lui vài bước, cũng không cần thiết phải liều mạng làm gì.



Yoteki cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề :

“Ta muốn chủ sở hữu của Spirit Reservoir, cũng chính là cô bé ở căn phòng bên cạnh...”

Điều này dường như đã nằm trong dự tính nên khuôn mặt của đứa nhóc vẫn vô cùng bình thản :

“Haruka vẫn đang ngủ, chờ lát nữa tỉnh dậy thì ta sẽ bảo Suigetsu dẫn con bé đi cùng với ngươi...”

Đứa nhóc nhìn về phía thiếu nữ có đôi mắt kỳ lạ kia khiến Yoteki hiểu rằng nàng chính là Suigetsu.

“Ngươi còn không mau cút đi? Chẳng lẽ còn muốn ta tiếp đón như thượng khách?”

Nói rồi nó lại bắt đầu quay người, nhàm chán phe phẩy quạt nhìn về phía rừng trúc ở trước mặt, cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa.

Yoteki thấy vậy thì cũng không tỏ vẻ gì, bắt đầu rời khỏi phòng cùng với Suigetsu. Qua một lúc thì cô bé Haruka kia cũng tỉnh dậy. Suigetsu nói là muốn dẫn nàng ra ngoài đi chơi khiến cô bé vui vẻ vô cùng, cười tít cả mắt nên cũng không quá thắc mắc về sự xuất hiện của Yoteki.

Cứ như vậy, cả ba người bắt đầu cùng nhau xuống phố dạo chơi, cũng may là còn có thiếu nữ tên Suigetsu ở bên cạnh nên Yoteki không phải làm người trông trẻ bất đắc dĩ, chỉ ở bên cạnh nhìn cô bé Haruka liên tục cười nói không ngừng, hết đòi mua cái này lại tới chỗ nọ để chơi thôi mà hắn cũng đã cảm thấy đau đầu rồi chứ đừng nói là trực tiếp chăm sóc, dỗ dành nàng.

Cho tới khi Haruka mệt lả người rồi bất chợt ngủ gục thì cũng đã là đầu chiều, Yoteki bế cô bé cũng âm thầm đặt tay lên trán để hệ thống tước đoạt sức mạnh được lưu giữ cũng như năng lực Spirit Reservoir ẩn giấu ở trong cơ thể nhỏ bé này, từ bây giờ cô bé sẽ trở thành người bình thường.

“Gia đình Haruka thế nào rồi? Ta muốn đưa con bé trở về nhà...”

Lúc này Yoteki cũng bắt đầu lên tiếng hỏi Suigetsu, giọng điệu vô cùng lạnh lùng. Hắn nghĩ rằng nếu tên nhóc kia đã có năng lực điều khiển suy nghĩ của người khác thì có khả năng là sẽ dùng mấy con rắn biển để xoá đi ký ức của cha mẹ Haruka rồi bắt cô bé đi mà không trực tiếp ra tay làm hại họ.

“Cha mẹ Haruka sớm đã q·ua đ·ời sau một tại nạn...”



Suigetsu vừa nói vừa ân cần chỉnh lại chút tóc rối ở trên trán của cô bé, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, không giống như là đang nói dối. Vì vậy mà giọng nói của Yoteki cũng ôn hoà hơn không ít :

“Cũng không còn người thân, họ hàng nào khác sao? Giờ con bé đã là người bình thường, nên có một cuộc sống bình thường...”

Nghe vậy thì Suigetsu bất chợt trầm mặc, một lúc sau mới nói :

“Thực ra, Haruka vẫn còn một người anh trai...”

“Anh trai? Vậy giờ cậu ta đang ở đâu?”

Yoteki liền hỏi lại nhưng Suigetsu đã ngoảnh mặt đi, dường như không muốn nhắc tới chuyện này nữa.

“Ta hiểu rồi, năng lực của tên đó cũng không đơn giản chỉ là điều khiển tâm trí người khác, đúng không?”

Yoteki lờ mờ đoán ra được điều gì đó về thân phận thực sự của đứa nhóc trong căn nhà nằm giữa rừng trúc kia.

Sau đó hắn cũng tạm thời bỏ qua chuyện này để tập trung tìm kiếm một mái ấm khác cho cô bé Haruka này.

Suigetsu thì vẫn lặng lẽ đi theo hắn, dường như muốn xác nhận cô bé thực sự đã an toàn rồi mới trở về.

Cho tới khi xẩm tối thì Yoteki cũng tìm được một cặp vợ chồng trung niên hiếm muộn ở gần đấy. Hắn đã nhờ hệ thống kiểm tra một chút về thông tin, phẩm giá của hai người này thì thấy không có vấn đề gì, để chắc chắn thì Yoteki cũng định cho hệ thống sửa đổi một chút ký ức của cả ba người như những gì đã làm khi tạo ra thân phận của hắn ở thế giới này.

Chỉ là ngay khi hắn vừa định làm vậy thì bất chợt có mấy con rắn biển bò ra từ ống tay áo của Suigetsu rồi chui vào trong cơ thể của Haruka cùng cặp vợ chồng kia.

“Thống Lĩnh có nói là nếu ngươi định làm hại Haruka thì những con rắn này sẽ là lời cảnh báo dành cho ngươi, Haruka có mệnh hệ gì thì chúng ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng để t·ruy s·át ngươi, không c·hết không thôi...”

“Còn lại thì chúng sẽ là dành cho tương lại của Haruka...”

Suigetsu nhẹ giọng nói, lại cúi người xoa xoa đầu Haruka lần cuối rồi mới rời đi.

Yoteki trầm mặc hồi lâu, sau đó thì thân hình của hắn cũng dần dần biến mất trong bóng đêm...