Xuyên Qua Làm Cửu Vương Phi

Chương 21




Nửa đêm canh tư (tầm 1 đến 3 giờ sáng), hắn mở mắt tỉnh dậy, vết thương trên người đã giảm đau mấy phần, y thuật của Diệp Mộng Y nàng quả thật hơn người. Nhìn nữ nhân đang ngủ gục trên bàn đọc sách khiến khóe môi hắn cong lên.

Rời khỏi giường ngủ tiến lại chỗ nàng, một nữ nhi chỉ 17 tuổi đã tinh thông y thuật, hiểu thấu hồng trần, nàng quả thật rất khác với đám nữ nhân hắn từng gặp đặc biệt là Diệp Thanh Thanh. Diệp Thanh Thanh tuy thông minh lanh lợi nhưng cũng chỉ là tiểu thư khuê các, nàng ta mềm mỏng như liễu rất biết cách lấy lòng nam nhân nhưng tâm cơ lại thâm sâu độc địa như rắn. Còn nàng thì khác, nàng không yểu điệu thục nữ, cũng không biết lấy lòng người khác, nàng lạnh lùng cứng rắn, khí chất ngạo mạn nhưng lại tinh tế tốt bụng. Tuy vậy nhưng con người nàng lại rất khó thấu hiểu, tâm cơ của nàng hắn nắm không nổi. Mật thám truyền tin về nàng rất ít, ngoài việc con gái út của Diệp Trung ra thì chỉ có vài tin nói nằng lên núi Linh Sơn bái sư học nghệ, hành tẩu giang hồ không lâu liền về Diệp gia thành thân với hắn.

"Diệp Mộng Y..." Hắn vô thức gọi tên nàng, nhìn đôi bàn tay trầy da rướm máu, nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng xanh xao ốm yếu. Một nữ nhân tưởng chừng yếu đuối nhưng lại rất kiên cường mạnh mẽ.

Ánh nắng chiếu rọi lên thân ảnh nhỏ, nàng nhíu mày rồi từ từ mở mắt, cơ thể mệt mỏi lười nhác ngồi dậy. Nhìn về hướng chiếc giường, người đâu?

"Vương phi, người dậy rồi ạ?"

Nàng nhìn nô tì kia liền có chút cau mày: "A Loan đâu?"

"A Loan sớm đã rời khỏi phủ rồi ạ!"

Nàng tức giận rời khỏi căn phòng, A Loan sao có thể dễ dàng rời khỏi nàng? Trừ phi...

"Mới sáng đã chạy nhảy như vậy xem ra chân ngươi thật sự khỏi rồi." Hắn nhìn nàng khẽ nhếch môi.

Nàng dừng bước nhìn hắn: "A Loan đâu?"

"Nhân lúc ngươi ra ngoài cùng ta, y đã sớm cuốn gói rời khỏi phủ."

"Ngươi nói láo." A Loan tuy từng là người bên cạnh Diệp Thanh Thanh nhưng sau khi tiếp xúc với A Loan nàng biết nàng ta là người lương thiện và rất biết nghe lời. Không lý nào nàng ta rời đi mà không nói trước một tiếng.

"Một kẻ từng thân cận bên hoàng hậu mà ngươi cũng dám nhận làm nha hoàn. Cầm lấy." Hắn ta đưa cho nàng một bức thư rồi xoay người rời đi.

Nàng mở bức thư ra đọc, thì ra là hắn cho người đưa A Loan về quê, Diệp Thanh Thanh biết A Loan chưa chết nên sẽ tìm cách trừ khử để nàng ta về quê cũng là biện pháp tốt nhất cho A Loan.

Diệp Thanh Thanh, ả nữ nhân rắn rết này!!!

Nàng rời khỏi Bạch Viện, Cung vương phủ hôm nay không thấy bóng dáng của nô bộc, bọn họ đi đâu hết rồi? Nàng khựng người lại, nhăn mặt, tay đưa lên nắm chặt ngực, nơi lồng ngực truyền đến cơn đau đớn tựa như lần trước. Cổ trùng lại hoạt động?

"Ưm..." Chống tay vào cột gỗ, cơn đau khiến hơi thở nàng đứt quảng. Nàng từng nghe qua loài cổ trùng trong người nàng sau gần 10 năm ký sinh sẽ có một giai đoạn nước rút, nó se ngọ ngậy di chuyển trong cơ thể nhất là cơ tim. Nhưng nó vừa hoạt động vào mấy ngày trước sao bây giờ lại tiếp tục hoạt động lại rồi?

Mộ Dung Tiêu vừa bước vào cửa phủ đã thấy thân ảnh nhỏ nhắn của nàng liền nhanh chóng chạy lại.

"Nàng bị sao vậy?" Hắn đỡ lấy nàng hỏi nhỏ.

Nàng cầm chặt cánh tay của hắn, cơn đau cuối cùng cũng đã dịu lại chút ít.

"Ta không sao." Nàng nhìn Mộ Dung Tiêu cười nhẹ.

"Nhìn gương mặt nàng nhợt nhạt lại còn đổ mồ hôi, sao có thể không sao?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn thật khiến cho lòng nàng có chút ấm áp, ở quá khứ, người quan tâm nàng ngoài A Loan ra thì chỉ có mỗi Mộ Dung Tiêu hắn.

"Mấy ngày qua mất sức nhiều quá nên mới như vậy. Ngài đến tìm vương gia sao? Ngài ấy không có ở đây."

"Ta tìm đệ ấy làm gì? Ta đến tìm nàng, Tiểu Diệp Diệp."

Cái tên này...

Nàng thở dài: "Gọi tiểu Diệp được rồi, tiểu Diệp Diệp thật quá sến sẩm."

"Nàng thật sự không sao?"

"Ừm, không sao. Ta định đi pha trà hoa uống, ngươi có muốn nếm thử không?"

"Vinh hạnh như vậy sao có thể bỏ lỡ?"

Nàng đặt tách trà hoa cúc trước mặt hắn, hương vị trà hoa quả rất thanh mát, nàng rất thích uống những loại trà này.

"Trà nàng pha có hương vị ngon nhất ta từng nếm."

"Ta biết bát vương gia đến không để nói chuyện phiến." Nàng nói xong liền đưa tách trà lên miệng thưởng thức. Nàng biết Mộ Dung Tiêu không phải loại người thích trêu ghẹo người khác, hắn ta rất có phong thái nhưng không lạnh lùng như Mộ Từ.

"Sau việc này nàng vẫn muốn về phe hoàng thượng?"

Nàng dừng lại: "Tại sao ta phải về phe hoàng thượng?"

"Nàng không thể đứng về phía Mộ Từ sao?"

"Sao ngài lại hỏi những chuyện này?"

"Vì bây giờ vị trí của nàng không đơn giản."

Không đơn giản? Nàng sẽ trở thành một nước cờ nguy hiểm sao? Bọn họ coi nàng là gì vậy?

Nàng đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy: "Hôm nay bát vương gia nói năng thật khó hiểu. Ta sao phải về phe ai? Chuyện của các người ta không muốn nhúng tay đến!"

"Ta tìm được thư từ giữa nàng và hoàng hậu. Diệp Mộng Y, nàng thật sự muốn đối nghịch với bọn ta?"

Rốt cuộc thì tiền thân nàng đã làm những chuyện gì ở quá khứ? Thư từ? Nàng không muốn dây dưa vào cuộc tranh quyền này!

"Ta không rảnh lo chuyện bao đồng. Nếu ngài không muốn ta trộm cắp binh phù thì hãy bảo cửu đệ của ngài viết hưu thư ta đi." Nàng rời khỏi phòng khách. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi Cung vương phủ, chỉ cần có tự do nàng sẽ tìm cách áp chế cổ trùng.

"Nàng muốn rời khỏi đây?"

Nàng dừng lại: "Ta sẽ ở lại nếu ngài tìm được lý do khiến ta có thể ở."