Xuyên Qua Làm Cửu Vương Phi

Chương 12




Diệp Mộng Y khẽ mở mắt, nàng cố gắng ngồi dậy, cả người nàng đều truyền đến một cảm giác đau nhức đặc biệt là hạ thân- nơi đó như thể bị xé toạc làm đôi. Giương mắt nhìn gương mặt nam nhân đang ngủ bên cạnh, nước mắt nàng lặng lẽ rơi. Hắn không chỉ cướp đi lần đầu của nàng mà hắn còn cướp đi trái tim nàng, cướp đi tâm trí của nàng. Đối với nàng, hắn chính là kẻ tàn độc nhất thế gian!

Cầm lấy mớ y phục hỗn độn, vừa đi được vài bước cả cơ thể nàng liền ngã xuống đất. Đau quá! Nhưng đau ở đâu? Là đau ở hạ thân hay đau ở trong tim?

Nhìn bóng dáng của Diệp Mộng Y rời khỏi căn phòng, hai mắt hắn từ từ mở ra. Kê tay lên đầu, hắn nhớ đến cảnh tượng đêm qua, khuôn mặt đó khiến hắn không thể kiềm chế bản thân được, hôm nay, cảnh nàng ta quay đầu nhìn hắn khóe mắt rơi lệ đáy lòng hắn trống rỗng, nhìn cảnh tượng nàng vừa đi đôi ba bước chân đã ngã quỵ xuống đất trái tim hắn đau đớn như bị ai bóp nghẹn. Hắn đối với nàng chỉ có hận, hận nàng là người của Diệp ga, hận nàng trước ngày thành thân đã phá thân trước mắt hắn, hận nàng làm ô uế thanh danh hắn, hận nàng kiên cường nhìn hắn, hận nàng khóc khiến hắn khó chịu, mỗi tấc da thịt của nàng hắn đều hận!

Nàng trở về phòng, cơ thể không còn sức lực chỉ đành dựa người vào cửa nhìn bóng lưng của A Loan thều thào gọi: "A Loan..."

A Loan quay lại nhìn thấy hình dạng lúc này của tiểu thư không khỏi lo lắng, tiểu thư của nàng đã bị vương gia...

"Tiểu thư, người đã đắc tội gì với vương gia sao?" A Loan đau lòng đỡ nàng đứng dậy.

"A Loan, mau chuẩn bị nước tắm cho ta." Nàng nhăn mặt nhìn A Loan ra lệnh. Hắn ta cần gì đợi nàng đắc tội với hắn? Chỉ cần ba từ Diệp Mộng Y đây cũng đủ hắn khiến nàng sống không bằng chết!

A Loan liền gật đầu chạy ra ngoài chuẩn bị nước cho tiểu thư. Nàng ngồi dưới đất, hơi thở ngày một nặng nhọc, nhìn vào vết máu đang chảy ra ở giữa hai chân khiến nàng chỉ biết cười nhạt. Lần đầu của nàng, nàng trao cho hắn. Nhưng, liệu hắn có biết được đây là lần đầu của nàng không?

Ngâm mình trong bồn nước ấm, dòng nước xoa dịu cơn đau nhức trong cơ thể nàng nhưng từng đợt âm ĩ ở nơi hạ thân vẫn không tài nào xoa dịu được. Nhìn cơ thể trần truồng trong bồn nước, nhìn những vết bầm tím do hắn gây ra...

"Tiểu thư..." A Loan khẽ gọi tiểu thư, nhìn gương mặt không chút biểu cảm của tiểu thư khiến lòng nàng đau đớn vỡ vụn. Cửu vương gia sao có thể nhẫn tâm chà đạp tiểu thư nàng như vậy.

"A Loan, đi pha ta một chén trà Long Mạch."

A Loan gật đầu rồi rời khỏi phòng. Nàng ngồi dậy thay y phục, đi lại bàn cầm hộp gỗ trên tay. Mật khẩu là gì nhỉ? Liệu nàng thật sự biết ư?

"A..." Chiếc hộp trên tay rơi xuống, cơn đau từ tim lan tỏa ra mọi vùng trong cơ thể. Đặt tay lên vùng ngực bóp mạnh, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề, nàng chống tay ngồi xuống đất. Nàng bị sao thế này? Trái tim như đang có con vật nào đó đang ngọ ngậy di chuyển, nó di chuyển khiến cả người nàng đau đến không tài nào chịu đựng được.

"Rầm" cánh cửa phòng ngã đổ xuống nền đất, nàng đưa mắt nhìn tên nam nhân kia. Hắn đến đây làm gì?

"Ngươi... làm gì vậy?" Nàng lên tiếng thều thào hỏi. Hắn ta bế nàng là có ý gì? Không lẽ đêm qua hắn dày vò nàng chưa đủ sao?

"Tả Lâm truyền thái y đến đây!" Hắn lạnh lùng lên tiếng, nữ nhân này thật khiến hắn bận tâm!

Tả Lâm tuân mệnh nhanh chân rời khỏi. A Loan nhìn thấy Tả Lâm từ trong phòng tiểu thư đi ra trong lòng liền chạy nhanh về phòng.

"Vương gia, ngài muốn đưa tiểu thư đi đâu?"

"Bổn vương muốn đưa nàng đi đâu cũng phải tường thuật cho ngươi nghe?" Hắn ta nhìn A Loan lạnh lùng hỏi. Chỉ là một nha hoàn nhỏ bé mà dám ngán đường hắn? Nếu không nể mặt nàng thì hắn đã bẻ gãy chiếc cổ nhỏ của y rồi.

Nàng nhìn A Loan khẽ lắc đầu: "A Loan dọn dẹp phòng chờ ta về."

Hắn bế nàng vào phòng riêng, đặt nàng trên giường ngủ, nhìn dáng vẻ đau đớn của nàng khiến tâm hắn khó chịu. Suốt dọc đường đi hắn đều chú ý vẻ mặt nàng, đầm đìa mồ hôi, nhăn nhó đau đớn nhưng lại kiên cường không mở miệng than vãn nửa lời.

"Vì sao đau?"

"Ta còn tưởng... không cần ta nói... ngài cũng thừa sức hiểu." Nàng vốn không muốn phí lời với hắn nhưng ánh mắt hắn khiến nàng buộc miệng lên tiếng. Cơn đau này vốn không phải do quan hệ mà ra nhưng nàng không muốn hắn tìm hiểu sâu. Nàng cho rằng gốc nguồn trong việc này đều nằm trong chiếc hộp kia.

Lòng hắn liền có chút hối hận, nhìn bộ dạng của nàng càng khiến hắn hối hận, có trời mới biết trong cuộc đời hắn thì đây là lần đầu tiên hắn nếm qua mùi vị hối hận.

"Mạch tượng chỉ cho thấy vương phi dạo gần đây có chút mệt mỏi cần được tĩnh dưỡng ngoài ra thì không còn việc gì quá nghiêm trọng." Thái y cúi đầu nói.

"Không nghiêm trọng? Rõ ràng nhìn nàng đau đớn như vậy."

Nàng nhanh chóng cầm tay hắn để kiềm chế cơn thịnh nộ của hắn.

"Đa tạ thái y. Ngươi có thể về được rồi." Mạch tượng không có gì khác thường sao? Rõ ràng đến bây giờ tim nàng cũng còn đau nhói.

Hắn để mặc cho nàng cầm tay, nhìn thái y tỏ ý lui xuống.

"Còn đau không?"

Trái tim nàng thổn thức, hắn sao lại có vài phần ôn nhu vậy? Là quan tâm nàng hay là đang nghĩ kế với nàng?

Nàng thu tay về, cố gắng nở một nụ cười với hắn: "Vương gia là đang thương hại ta hay sao?"

(*)Mẹ Đường thích ngược: Mẹ là mẹ không am hiểu về y thuật đâu nên mấy cái loại bệnh hay loại thuốc gì đó mẹ đều bịa đặt hết nhé. Đừng có mà lên mạng tra cứu rồi quật vào mặt mẹ. >_<