Nhị nương dựa vào kí ức đi tìm một tiệm tạp hóa quen thuộc thuê mấy cái bàn và vài cái băng ghế, tổng cộng bỏ ra 5 đồng tiền, các nàng ngồi trên xe bò của Tôn bà tử không gian không lớn mà lại còn nhiều người, cơ bản không thể chứa nổi bàn ghế, chỉ có thể đi tới trấn thuê một ít.
Đây là tiệm tạp hóa của lão bản người thôn Lưu gia, nhị nương phải gọi nàng là thím, trước đây nàng rất không vừa mắt nhị nương nhưng vì Tam nương là tú tài nên thím lưu đối với các nàng rất khách khí, còn cho phép các nàng trước cửa hàng của mình bán đồ ăn, tiền thuê bàn ghế cũng ít hơn người khác hai đồng tiền, nhị nương cảm kích nàng nên lập tức múc hai bát lương da cho hai tôn tử nàng ăn.
Hai hài tử một nam một nữ đều ở khoảng năm sáu tuổi, khí trời nóng bức nên khẩu vị hài tử cũng giảm đi, thím lưu rất đau lòng. Nhưng nhìn nhị nương làm lương da hai hài tử ăn ngon trong lòng rất cao hứng, thái độ đối với nhị nương cũng tốt hơn nhiều, trong lòng nghĩ xem ra n2 này cũng không xấu như vậy a.
“n2, ngươi nói cái này gọi là lương da? Nhìn dáng vẻ mỏng manh trong suốt liền muốn ăn nha, cho ta bốn bát để người trong nhà đều nếm thử”, thím lưu chỉ vào lương da nói.
“Được rồi, nếu là nhà thím ăn ta nhất định bỏ gia vị đầy đủ”, nghe xong lời này thím lưu rất cao hứng.
Sau đó lại hiếu kỳ hỏi nhị nương, "Ta trước đây làm sao chưa từng thấy đồ ăn như vậy a?"
"Thím, không nhận ra cũng bình thường, đây là một lão đầu bếp truyền cho ta, " nhị nương có chút hàm hồ nói.
Thím lưu mặc dù hiếu kỳ không biết sư phụ già nào không có mắt đem tuyệt kỹ này truyền cho này có ác danh nhị nương, thế nhưng thấy nhị nương không muốn nhiều lời nàng cũng sẽ không hỏi lại, chỉ nói, "Thực sự là cảm tạ các ngươi cho hai tôn tử ta hai bát lương da, hai hài tử ăǹ rất cao hứng đây, các ngươi dự định bán lương da mấy đồng tiền một bát a?"
Nhị nương cười nói "Bán ngũ đồng tiền một bát, " nghe được nhị nương nói muốn bán ngũ đồng tiền một bát, lưu thím nở nụ cười một tiếng nói "Không tính quá đắt, người trên trấn cũng coi như khá có tiền, ngày này nắng to nên rất tốt để bán."
Nhị nương vội vã nói cám ơn "Tạ thím chúc lành, " sau đó múc tốt bốn bát lương da đưa cho lưu thím sau đó cười nói "Đối với người khác là ngũ đồng tiền một bát, thế nhưng lưu thím là người quen, đương nhiên là ưu đãi hơn, ngài một bát cho tứ đồng tiền được rồi, "
Vốn là lưu thím nghe một bát lương da muốn ngũ đồng tiền rất là đau lòng, thế nhưng bây giờ nghe nhị nương nói chỉ cần tứ đồng tiền, như vậy liền bớt đi tứ đồng tiền, làm lưu thím cao hứng đến hỏng rồi, vội vàng nói "Ai, các ngươi đã đối với thím như vậy, thím cũng giúp các ngươi một tay, xem các ngươi là lần đầu buôn bán đi, " thấy hai người gật đầu, lưu thím cười nói "Buôn bán phải dựa vào chính là người mua, nếu như không ai các ngươi như thế nào bán đi ra ngoài, " hai người thấy lưu thím truyền thụ lối buôn bán cũng đều rất chăm chú nghe, thấy hai người nghe chăm chú, lưu thím lại nói "Cho nên các ngươi đem đám người hấp dẫn lại đây, liền giống như các nàng."
Lưu thím nói, ngón tay hướng về những người bán đồ ăn khác, chỉ thấy những người kia đang ra sức hô to, cực lực muốn đem đám người hấp dẫn lại, thấy hai người đã rõ ràng, lưu thím liền cười nói "Đến, xem thím lưu của các ngươi, " lưu thím đứng ở quầy hàng tiền.
La lớn "Bán lương da, bán lương da, lương da ăn ngon a..., " hai người thấy lưu thím dẫn đầu cũng không rụt rè, theo hô "Lương da a, lương da ăn ngon a, " các nàng ba người gọi một lát là hấp dẫn không ít người, những người này vây quanh các nàng, chưa từng thấy lương da, một nữ nhân hung dữ mồ hôi đầm đìa đại biểu mọi người tò mò hỏi "đây là đồ ăn gì a? sao chưa từng thấy."
Nhị nương thấy có người hỏi lập tức đáp "Vị đại tỷ này, cái này gọi là lương da, chính là đồ ăn giải nhiệt, vật này ăn ngon, còn lành lạnh khiến người ta ăn có khẩu vị, ngày này nóng bức, trong nhà lão nhân hài tử khẩu vị đều không ngon, nhưng lương da là đồ ăn tốt, các nàng ăn cái này là tốt, " ngày này nóng bức, người vốn không có khẩu vị, trong nhà cha mẹ hài tử, gần nhất xác thực khẩu vị không ngon, mọi người nghe nhị nương nói như vậy đúng là muốn thử một chút, có người hỏi "lương da này bao nhiêu tiền?"
"Ngũ đồng tiền một bát, " có người liền nói "Có chút mắc a".
Nghe có người nói mắc nhị nương vội vàng nói "Vị đại tỷ này, tiền nào của nấy, lương da của chúng ta là thứ tốt, " nhị nương nói xong, nhìn thấy một đại nhân bên người theo một nữ hài, liền điều chế một bát lương da, đồ gia vị thả đầy đủ, quay về đại nhân nói "Xem hài tử này nóng bức, bát lương da này coi như là ta mời"
Nói rồi đưa cho nữ hài kia, đại nhân kia nghe không cần tiền cũng không ngăn cản, nữ hài thấy có ăn, liền cười nâng bát lên, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn rất ngon lành, lập tức bên cạnh có hài tử không nhịn được, quay về đại nhân năn nỉ nói "Nương, nương ta muốn ăn, ta muốn ăn, ", đại nhân thấy vậy gấp giọng nói "Đợi lát nữa."
Nữ hài kia ăn xong còn cầm chén uống cho sạch sẽ, bát cũng liếm liếm, sau đó cười nói "Lành lạnh, ăn ngon."
Lúc này nữ hài bên cạnh cũng không nhịn được năn nỉ đại nhân mua, đại nhân cũng kia quay về nhị nương nói "Cho ta đến ba phần, một phần có ớt, "
Nhị nương vội vàng nói "Được rồi”. nhị nương phụ trách điều chế lương da, Tam nương phụ trách lấy tiền, hai người phối hợp rất tốt, những người khác thấy chính mình có thể nhịn ăn cũng vì lão nhân, hài tử trong nhà mà mua một phần.
Chưa tới một canh giờ lương da đều được bán xong, có nhà ăn ngon cử người đến mua thêm nhưng không có, nhị nương hướng về đại gia bảo đảm nói là "Ngày mai sẽ trở lại, " những người kia không thể làm gì khác hơn là rời đi.
Nhìn trong tráp hơn 1400 văn, nhị nương Tam nương đều có chút cao hứng nói không ra lời, ngoại trừ thành phẩm các nàng dĩ nhiên kiếm lời hơn một ngàn văn, lưu thím thấy trong lòng có chút ước ao, thế nhưng nàng cũng biết đó là của người khác lập tức tập trung ý chí, cười chúc mừng nhị nương cùng Tam nương.
Nhị nương cùng Tam nương đem đồ vật thu thập sau đó dự định về nhà, trên đường đi, nhị nương cười nói với Tam nương "Chúng ta sơ chiến toàn thắng, đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn, " Tam nương cũng phối hợp nói "Được, tiểu muội chờ."
Sau đó hai người mua hai mươi bánh màn thầu, mấy chục cân bạch diện, mười mấy cân gạo, tổng cộng bỏ ra hơn 100 văn, hai người lại đi tới cửa hàng bán thịt, "Lão bản, bán một cân thịt mỡ, cùng một cân thịt nạt, một cân thịt mỡ 12 đồng tiền, một cân thịt nạt 14 đồng tiền, " nhị nương còn mua một chút xương lợn, nghĩ đến dáng vẻ gầy yếu của Ngôn nhi nhị nương thì có chút đau lòng, còn có Thanh nhi, cha, mấy nam nhân trong nhà cũng phải bồi bổ.
Mua xong các nhị nương đi mua một chút muối, còn có bàn chải đánh răng cổ đại, hai người bán nhanh nên sáng sớm cùng Tôn bà tử nói cảm ơn liền không tọa xe bò, tự mình đi bộ về nhà.
Trên đường về nhà, nhị nương nhìn Tam nương nói "Tam nương ngươi ngày mai đừng đi theo ta ".
Nghe nhị nương nói như vậy, Tam nương có chút kinh ngạc hỏi "Nhị tỷ cảm thấy ta có làm điểm không tốt?"
Nhị nương quay về Tam nương cười cợt nói "Không phải, ta chỉ muốn để ngươi tiếp tục đi học thôi."
Nghe được nhị nương nói để cho mình tiếp tục đi học, Tam nương hơi kinh ngạc lại có chút cảm động, trong nhà vốn không giàu có, tuy rằng nương là một tú tài, cũng đã đi dạy học nhưng lại chết sớm, cha một người sống càng không dễ dàng, đại tỷ cùng nhị tỷ đối với đọc sách không có hứng thú, chỉ có mình còn nhỏ tuổi mà thi đậu tú tài, cha vốn định cho mình tiếp tục thi, thế nhưng trong nhà túng quẫn, nhị tỷ lại không hăng hái chỉ biết đánh cược, trong nhà thực sự không tiền cung cấp cho mình đọc sách cho nên mình liền không đọc, nói tiếc nuối là có, vốn định mình đời này sẽ mãi như vậy, không nghĩ tới hiện tại nhị tỷ lại để cho mình đọc sách.
Nhìn Tam nương sắc mặt không rõ, nhị nương giải thích "Ngươi có năng khiếu đọc sách, lại nỗ lực, trước đây là nhị tỷ không đúng, hiện tại ngươi cũng nhìn thấy nhị tỷ có thể kiếm tiền cho nên ngươi cứ yên tâm đi đọc sách đi."
Tam nương nhìn thấy nhị nương nóng lòng giải thích, vội vàng nói "Nhị tỷ đừng hiểu lầm, ta đã quyết định không đọc, vậy thì vẫn là quên đi, tiếp tục đi học tiêu tốn thực sự quá lớn, tuy rằng nhị tỷ bây giờ có thể kiếm tiền, thế nhưng dù sao cũng không thể mỗi ngày đều bán, chờ khí trời lạnh lẽo, lương da này có thể bán không được cho nên vẫn là quên đi, ta nghĩ qua một quãng thời gian, ở nhà dạy học, như vậy cũng có thể kiếm một ít thu nhập."
Nhìn thấy Tam nương thật sự quyết định không đọc sách nữa, nhị nương không thể không đem một vài lời trong tim của mình nói ra, "Tam nương, nhị tỷ nói với ngươi một ít lời nói tự đáy lòng đi, để ngươi đi học tiếp tục, cũng không phải chỉ vì ngươi mà là vì toàn gia chúng ta, ngươi suy nghĩ một chút chúng ta khi còn bé thì nương chết, dì cả muốn chiếm đoạt đất ruộng phòng ốc nhà chúng ta, đuổi cô nhi quả phu chúng ta ra Lưu gia thôn, làm chúng ta tan hết toàn bộ gia tài, mới để tộc nhân vì chúng ta nói chuyện, mới có thể tiếp tục tại Lưu gia thôn sinh hoạt, " nghe nhị nương nói tới chuyện thương tâm trước đây, Tam nương cũng cảm khái vạn phần.
Nhị nương thấy Tam nương nghe khi còn bé sự có chút xúc động, trên mặt mang theo phẫn sắc, vì vậy tiếp tục nói "Cho nên thế giới này căn bản không có công bằng tuyệt đối, nếu muốn chính mình không bị người bắt nạt, vậy cũng chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, cho nên vì nhà chúng ta sau này không bị người tùy tiện bắt nạt, nhị tỷ muốn cho ngươi tiếp tục đi học, nổi bật hơn mọi người, cũng không phải muốn cho ngươi tiền đồ rộng lớn bao nhiêu, ngươi cũng có áp lực khác, làm hết sức là tốt rồi."
Nghe được nhị nương nói lời này, Tam nương đúng là đối với nhị nương có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, Tam nương suy nghĩ một chút đối với nhị nương cười nói "Nhị tỷ là ta tầm nhìn hạn hẹp, nhị tỷ nói đúng, nếu muốn chính mình không bị người bắt nạt, vậy cũng chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, ta nghe nhị tỷ, ta nhất định không phụ lòng nhị tỷ kỳ vọng."
Thấy Tam nương nói trịnh trọng, ánh mắt kiên định, nhị nương cũng có chút ngượng ngùng nói "Đừng ép mình, tận lực là tốt rồi, thực sự không được, về nhà, có nhị tỷ tại, nhất định sẽ không bị đói." Tam nương cười cợt không nói gì, chỉ là ở trong lòng âm thầm xin thề, vì nhị tỷ tín nhiệm mình như vậy, mình cũng nhất định phải thi đậu, nhất định phải có tiền đồ.
"Khoảng cách lần thi cử nhân tiếp theo còn có không tới một năm, khoảng thời gian này, ngươi cẩn thận ở nhà học tập đi, "
"Được, vậy sau này chuyện trong nhà liền phiền phức nhị tỷ, "
"Yên tâm đi, trong nhà tất cả có ta, " nhị nương hướng Tam nương bảo đảm, muốn Tam nương tiếp tục đi đọc sách, nhị nương xác thực là có tư tâm, nhị nương biết, tạị cổ đại làm quan chiếm thượng thế, không giống hiện đại là xã hội pháp trị, có thể nói đạo lý, có thể chống án, nhưng ở cổ đại, câu nói đầu tiên có thể quyết định nhân sinh sống chết, nếu muốn không bị người bắt nạt, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, nhị nương biết mình không phải loại người đọc sách, nhưng Tam nương có thể, hơn nữa Tam nương cũng là một người trọng tình nghĩa lại hiểu chuyện, nếu như sau đó Tam nương có tiền đồ vậy mình cũng có lợi, chí ít sẽ không bị người tùy tiện bắt nạt.