Chương 106: Thiên Uyên âm luật.
Làm các vị đệ tử còn lại đều sợ ngây người, bọn hắn liền sợ hãi.
Bởi vì một cái chớp mắt, liền làm hơn hai trăm vị để tử đều biến thành xác khô, rơi xuống đất.
Cả bốn vị chưởng lão lại cũng vậy, làm hắn thân là lão tổ vậy mà không bảo vệ được đồng môn đệ tử.
Lão tổ Ngạo Tông liền nhìn trước mắt nữ nhân, đằng sau có một bóng hình người linh khí to lớn.
Liền nắm chặt tay, một chuông đồng xuất hiện, đây là pháp bảo mà hắn được phụ thân giao phó.
Hắn nhìn trước mắt chúng để tử giọng khàn khàn nói: "Chúng đệ tử nghe lệch, theo sau ta để tránh nàng ta biết được."
Mấy tên đệ tử đồng loạt gật đầu, trong đó có một vị đệ tử liền nói: "Các ngươi nói xem, rốt cuộc chúng ta nhiều người như vậy có thể thắng được nàng ta không?"
Mấy tên đệ tử khác liền bay tới vỗ vai hắn, nói: " Ngươi đừng nản lòng, chúng ta thế nhưng còn có lão tổ cùng chưởng môn, đang đi cầu hỗ trợ tông môn khác."
Thấy vậy tên đệ tử liền yên lòng hơn, hắn nắm chặt kiếm trong tay, trận chiến này hắn có thể về nhà hay không là một truyện khác.
Hắn cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc nàng ta mạnh bao nhiêu, có thể một mình đối chọi cả tông môn.
Thiên Uyên bên này, nhìn thấy cảnh vậy cũng không ngạc nhiên, nàng có thể một chiêu quét sạch toàn bộ Ngạo Tông.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, mấy vị đó còn chưa ra tay, nàng cũng chưa thể sử dụng đến chiêu đó.
Lão tổ Ngạo Tông liền vung tay, tất cả đệ tử tiến vào thuyền bay, không còn xuất hiện trên không phi hành, hắn liền rung chuông trên tay.
Một tiếng keng vang vọng toàn bộ xung quanh, tiếng chuông gõ vang đến đâu lền xuất hiện khác thường, dưới đất những yêu thú nghe được tiếng chuông liền thân xác tan nát.
Chỉ để lại một vũng máu, Thiên Uyên có thể cảm nhận được tiếng chuông đồng này khác lạ, nàng có thể nghe nhưng sau tiếng chuông vang ra.
Có một đạo màu vàng linh khí, theo đó bay ra, cho dù yêu thú hay cây cối bị chạm đến, đều tan nát.
Thiên Uyên đưa tay ra trước mặt, một cây đàn tranh liền xuất hiện trước mắt nàng, cây đàn được làm bằng gỗ vân, đường nét trên gỗ sáng bóng.
Còn có nhiều phụ kiện gắn vào, như một phượng vũ mỹ lệ, làm ai cũng muốn đoạt lấy cây đàn, cây đàn cũng tỏa ra một khí tức cao thâm.
Không thể nhìn rõ phẩm chất cây đàn, Thiên Uyên cầm lấy, ngồi xuống đưa cây đàn lên chân đang khoanh chân ngồi xuống.
Nàng đôi tay trắng như tuyết, đang đeo một bộ móng tay dài đen, đây cũng là nhờ công pháp tháng thể, nên nó có hiệu quả đặc thù.
Nàng đưa tay lên vẩy dây đàn, một tiếng đàn nhẹ nhàng truyền ra xa quanh nàng, trong đó bao quát cả đám người Ngạo Tông.
Tiếng đàn nàng qua đi, xuyến qua lớp tiếng chuông keng keng của lão tổ Ngạo Tông, liền b·ị đ·ánh vỡ, hắn cũng bị phản hệ.
Tiếng đàn của Thiên Uyên cứ như vậy tiến đến gần hắn, cũng như tiếng chuông của hắn, có một vòng linh khí bay đến.
Tiếng đàn của nàng, cho người ta cảm giác muốn phục tùng, bởi vì hắn biết. Lão tổ ngạo tông liền biết, nếu tiếng đàn này chúng đệ tử nghe được sẽ là một phiền phức rất lớn.
Hắn liền biến mất, xuất hiện trước mắt tiếng đàn công kích đến, rung chuông tiếng keng keng truyền ra, một vòng linh khí cũng không thể đánh bay được tiếng đàn tranh của nàng.
Tiếng đàn ranh gần tiến đến hắn, Lão Tổ ngạo tông không còn cách nào khác liền đưa tay lên rồi cắn một miếng nhỏ trên ngón tay.
Một đạo máu xuất hiện, hắn viết lên trước mắt hắn hai chữ lớn: "Trấn Áp." một cỗ linh khí liền từ trong người hắn toát ra ngoài.
Làm biến bất tiếng đàn tranh công kích đến, Thiên Uyên cũng không phải chỉ có một đạo đàn tranh, nàng liền vẩy thêm nữa.
Tiếng đàn tranh vang vọng ra ngoài, Lão Tổ ngạo tông phá hủy được một đạo âm, cũng không thể lên mà bình tĩnh, hắn suy nghĩ đến một thứ.
Bây giờ hắn chỉ có thể sử dụng một lần Trấn Áp, không thể sử dụng lần hai nên không thể mạo hiểm.
Chỉ còn cách này, dứt lời hắn bay lên cao giọng nói vang trời nói ra: " Chúng đệ tử nghe lệch, toàn bộ vận chuyển linh khí, chặn hết âm thanh từ ngoài truyền vào thân thể, không thể nghe cái gì càng tốt."
"Càng ngươi chỉ cần nhìn thấy, ai không nghe lệch tất c·hết." tiếng hắn vang vọng xung quanh, chúng đệ tử đều làm theo hắn.
Dùng linh khí phong bế toàn bộ âm thanh, làm thính giác không thể nghe thấy gì, tiếng đàn cũng vừa lúc xuyên qua lão tổ Ngạo Tông.
Đạo âm cứ như vậy lao đến xuyên qua các thuyền bay, rồi biến mất, cũng không gây thiệt hại nào về đệ tử.
Nhưng thuyền bay đều xuất hiện biến dạng, nhiều thuyền bay khi đạo âm vừa qua đi, liền xuất hiện vết nứt.
Gỗ trên con thuyền, liền nát ra rơi xuống dưới đất, không hề cho chúng đệ tử thời cơ, liền từng khúc gỗ rơi xuống dưới đất.
Chúng đệ tử nhanh tay liền dùng kiếm điều động phi hành, tránh thoát một kiếp, chúng đệ tử cũng hiểu vì sao lão tổ cho bọn hắn phong bế thính giác ah.