Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 108: Bà cô nhà tôi ơi




Lê Hữu Quân được thê tử lau xong thân mình, mặc vào y phục. Đường Yên lúc này lại đến.

"Vương phi, người qua đây một chút, nô tỳ giúp người bôi chút thuốc..."

Lê Hữu Quân nhìn qua, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay Đường Yên, hỏi.

“Vương Phi làm sao vậy? Có phải là bị thương ở đâu hay không?"

"Sao? Bảo Ngân bị thương ư? Bị thương ở đâu? Sao các người không nói sớm..."

Hà Trí Quang đang ở một bên nướng thỏ nghe thấy Lê Hữu Quân nói, vội vàng chạy lại, lo lắng hỏi dồn.

Hà Bảo Ngân cười cười lấy lòng hai người nam nhân đang nhìn mình chằm chằm, mấp máy môi.

"Không... Không có bị thương mà..."

Lê Hữu Quân nghe nàng nói mày càng cau chặt hơn, trầm giọng.

"Không bị thương thì Đường Yên tìm nàng bôi thuốc gì?"

Đường Yên có chút dở khóc dở cười, lên tiếng giải thích.

"Vương phi thực ra không có bị thương gì lớn lao cả, chỉ là đường đi vất vả, nhiều lần vấp ngã lên có chút bầm tím, cùng với phồng rộp một chút. Nô tỳ giúp Vương phi bôi chút thuốc là không có việc gì rồi... Vương gia cùng Quang tướng quân không cần khẩn trương..."

Lê Hữu Quân cùng Hà Trí Quang nghe vậy mới yên tâm. Hà Trí Quang thở nhẹ một hơi, nói với Hà Bảo Ngân.

"Bà cô nhà tôi ơi, muội không có việc gì lại chạy tới đây hành xác như vậy làm cái gì chứ... Muội mà có chuyện gì, bảo ca ca lột mấy lớp da mà bù đây..."

Hà Trí Quang ban đầu thấy muội muội ở nơi này, hắn bị nàng làm cho kinh ngạc đến chập mạch rồi, đầu óc không hoạt động, cộng thêm lo lắng cho thương thế của Lê Hữu Quân nên càng không thể nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại hắn mới nhận ra một điều, chính là muội muội nhà mình quá liều...

Lê Hữu Quân nhìn bộ dáng của Hà Trí Quang thật muốn đạp cho hắn một cái, đầu óc của người anh vợ này có phải phản ứng quá chậm rồi hay không.

"Đưa thuốc cho ta..."

"Vâng..."

Lê Hữu Quân tiếp nhận bình thuốc trong tay Đường Yên, nhẹ nhàng xoa loại cao màu đen lên đầu gối thoáng sưng đỏ của Hà Bảo Ngân, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì đau lòng mà nhanh chóng căng thẳng.

Xoa thuốc mỡ xong, thấy Dương Nhung cầm khăn tay muốn lau chân cho nàng, hắn lại đuổi nàng sang một bên, nâng đôi chân ngọc khéo léo tinh xảo của thê tử lên xem xét, sắc mặt càng thêm âm trầm như nước

Hắn còn nhớ rõ lúc mình chưa xuất chinh, hai chân của thê tử nhà mình bóng loáng mềm mại như thế nào, vì chưa bao giờ đi đường xa, sờ vào mềm mượt nõn nà như da trẻ con mới sinh. Nhưng mà trước mắt, trên cả hai chân đều nổi lên từng mảng từng mảng bỏng rộp nước, thậm chí dưới gót chân bởi vì đi bộ thời gian dài mà cọ sát nứt ra như cái kén, nhìn hết sức thô ráp.

Hà Bảo Ngân bị ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn chăm chú thật lâu, trong lòng cũng có chút không vui, rụt lui chân, nhỏ giọng hỏi.

“Có phải rất xấu hay không?”

"Không, không xấu một chút nào.”

Lê Hữu Quân cúi đầu, hôn lên bàn chân trắng như tuyết của nàng, kiên định nói.

“Ngày sau nhất định vi phu sẽ không để nàng phải chịu nửa phần khổ nào hết.”

“Làm sao mà gọi là khổ chứ?”

Hà Bảo Ngân bị những sợi râu lổm chổm của hắn chọc vào ngứa ngáy, cười khanh khách. Nàng nhoài người qua, nói nhỏ bên tai hắn.

“Là đồng cam cộng khổ, là ngọt ngào, là hạnh phúc... Phu quân, thiếp nhớ chàng sắp chết rồi.”

Nàng ôm lấy cổ hắn, dán môi lên làn môi khô khốc nứt nẻ của hắn, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ từng chút từng chút, sau đó thỏa mãn thở dài, thoáng chốc khóe mắt cũng đã ửng hồng. Lê Hữu Quân cũng vươn đầu lưỡi chậm rãi cuốn lấy đầu lưỡi cửa nàng, động tác ôn nhu vô tận đã kể rõ sự nhớ nhung sâu sắc tương tự mà hắn dành cho nàng.

"Khụ... Khụ... Đôi bạn trẻ, phiền hai người chú ý hoàn cảnh..."

Mấy người bên cạnh đều hiểu ý mà xoay mặt đi chỗ khác, nhưng phu thê nhà này chỉ hôn môi thôi, sao mà lâu đến vậy. Mấy người Huỳnh Kha không dám nói gì, ở đây chỉ có Hà Trí Quang là có thể nói, hắn đành nhận trọng trách, cố ý ho khan mấy tiếng, nhắc nhở đôi phu thê này kiềm chế...

Lê Hữu Quân cũng không muốn diễn xuân cung đồ sống cho mấy kẻ này xem, hắn nhẹ nhàng buông Hà Bảo Ngân ra. Nụ hôn tràn đầy nhu tình vừa chấm dứt, hắn dùng hết sức ôm nàng vào trong lòng, cánh tay càng ôm càng chặt,

Hà Bảo Ngân biết mình khi nãy quá xúc động rồi, nàng vậy mà có thể ở trước mặt người khác cùng Lê Hữu Quân hôn môi. Hà Bảo Ngân cả mặt đỏ bừng, chôn mặt vào ngực Lê Hữu Quân, không muốn đi ra nữa, quá mất mặt rồi...

"Vương gia, bọng nước trên chân Vương phi trước hết phải chọc cho vỡ, sau lấy thuốc mỡ thoa lên, dùng lửa hơ ấm một lát, đến sáng mai sẽ tốt lên thôi.”

Đường Yên đưa đến cho Lê Hữu Quân một cái ngân châm, cẩn thận dặn dò hắn.

"Ta biết rồi..."

Lê Hữu Quân hết sức cẩn thận chọc vớ bọng nước, thỉnh thoảng hỏi một tiếng.

“có đau hay không”.

Hà Bảo Ngân liên tiếp lắc đầu, chống tay lên hai má tham lam chăm chú nhìn hắn.

"Không đau..."

Lê Hữu Quân ngẩng đầu, thấy thê tử nhà mình cười hết sức ngây thơ đáng yêu, trong ánh mắt còn lộ ra vài phần si ngốc, cũng nở nụ cười theo.

Xử lý đám bọng nước xong, hắn cũng cởi giày của chính mình ra, đặt trên đống than lửa hơ ấm. Hà Bảo Ngân nhích người từng chút, cuối cùng nhích đến bên cạnh hắn, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của hắn, mười ngón đan chặt vào nhau, chân nàng dẫm lên bàn chân to của hắn nhẹ nhàng ma sát, thỏa mãn thở dài.

"Đồ ăn đã xong, chúng ta ăn cơm thôi..."

Mấy người Hà Bảo Ngân có mang theo lương khô, bỏ vào trong ống nước đang sôi, khuấy xong lại chia đều ra từng ống nứa đã được cắt ngắn gọn, như một cái bát nhỏ, cho mọi người.

Hà Trí Quang dùng trủy thủ chia thịt thỏ nướng lên lá chuối rừng.

Lê Hữu Quân cầm lấy cái đùi thỏ, thổi thổi một chút, xé thịt cho vào ống cháo, đưa cho Hà Bảo Ngân.

"Nàng ăn đi..."

Hà Bảo Ngân cũng không ỏng ẹo làm màu, nàng cười tươi nhận lấy, dùng thìa bắt đầu ăn.

Lê Hữu Quân thấy nàng ăn ngon miệng cũng thỏa mãn, đồ ăn trước mặt không phải sơn hào hải vị, nhưng có nàng bên cạnh, cùng hắn ăn cơm, Lê Hữu Quân cảm thấy đây mới là mĩ vị trần gian. Hắn không sợ nóng, qua hai ba hớp đã húp cạn chén cháo.

Huỳnh Kha hơi huých vai Hà Trí Quang cười, nói.

"Người ta nói, có tình uống nước cũng no, cuối cùng hôm nay ta cũng có thể lãnh hội được hàm nghĩa trong lời ấy."

Hà Trí Quang lườm hắn một cái, nói.

"Hiểu được thì khi trở về ngươi cũng mau đi tìm người kết duyên đi, ta trở về liền có thể ôm hài tử rồi đó... Ngươi so với ta còn muốn già hơn một chút..."

Huỳnh Kha trợn mắt, mắng.

"Có hài tử thì hơn người sao? Ta đây yêu tự do..."

"Xùy..."

Hà Trí Quang vô cùng khinh miệt mà cười vào mặt hắn một cái. Huỳnh Kha tức đến nổ bụng, hắn muốn đánh người.

Ăn xong tất cả mọi người đều mệt mỏi, mỗi người tìm một chỗ để nghỉ ngơi, Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân đi tới góc khuất bên trong sơn động, Dương Nhung giúp hai người đốt lên một đống lửa rồi cũng đi ra bên ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi.

Chờ Dương Nhung đi ra, Lê Hữu Quân trực tiếp ôm Hà Bảo Ngân lên trên đùi, nhấn cái đầu nhỏ của nàng vào trong lòng, cánh tay chặt chẽ vòng qua eo nàng, thấp giọng nói.

“Gầy rồi.”

Hà Bảo Ngân sờ sờ cái trán của Lê Hữu Quân, phát hiện đã bớt nóng hơn lúc nãy, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn cười như nở hoa, nói.

"Nữ nhân phải gầy một chút mới đẹp..."

Nàng đắc ý liếc mắt lả lướt quyến rũ, cả đầu chui vào trong lòng hắn quyến luyến cọ cọ. Năm ngón tay của Lê Hữu Quân luồn vào những sợi tóc của nàng vuốt nhẹ, tình yêu dạt dào dâng lên từng đợt từng đợt trong đôi mắt thâm thúy của hắn.

Qua một lúc, nhận thấy Hà Bảo Ngân không động đậy nữa, hô hấp cũng trở nên đều đều nhịp nhàng, Lê Hữu Quân cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện nàng đã ngủ từ bao giờ, mặt mày giãn ra, khóe miệng nhếch lên, nhất định cảnh trong mơ của nàng đang rất ngọt ngào, hơn nữa nhất định có sự xuất hiện của mình.

Lê Hữu Quân híp mắt, cầm chiến bào nhẹ nhàng gói kĩ muội muội lại ôm vào trong ngực.

Chờ Hà Bảo Ngân ngủ say, Lê Hữu Quân nhẹ nhàng đặt nàng lên đám cỏ khô dày, lại khép kín góc chiến bào hơi mở ra, xác định nàng sẽ không bị cảm lạnh, hắn mới nằm xuống bên cạnh, ôm lấy nàng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, mấy người lại cùng nhau ăn điểm tâm, bàn chuyện. Lê Hữu Quân thấp giọng mở miệng phân tích.

"Trong quân có kẻ đi theo địch, hẳn là các ngươi đã biết. Hiện tại quân ta đã lui giữ thành Thái Thanh, bốn phía phản quân quanh vây, đang lúc trong ngoài đều vô cùng khốn đốn. Hơn nữa, sợ là trách nhiệm cho cuộc chiến bại lần này sẽ đổ hết lên đầu chúng ta, không những thế, có thể còn gánh phải tội oan thông đồng quân địch, mưu phản.”

Huỳnh Kha bên cạnh, nghiến răng nói.

“Nhất định là tên tướng quân Từ Mậu dẫn đầu cánh quân tiên phong bên trái đã đi theo địch, về phần còn có những người khác hay không, hiện tại cũng không thể nói chính xác. Chúng ta nhất định phải diệt sạch lũ phản quân này."

Hà Trí Quan buồn bực nói.

“Nhưng mà trung quân chỉ còn lại có ba người chúng ta. Làm sao mà đánh đây?"

Đôi mắt Lê Hữu Quân lóe lên sát ý dày đặc.

"Chúng ta đến thẳng Thiết Môn điều khiển năm vạn đại quân của Triệu Đạt, chúng ta sẽ tập kích bất ngờ phản quân trực tiếp chém chết tên Lê Khất kia.”

Triệu Đạt từng là cựu bộ của hắn, được hắn cứu vài lần, cũng được xem như trung thành tận tâm. Năm vạn nhân mã chống lại hai mươi vạn đại quân, quả thật là ít ỏi, nhưng nếu có thể tập kích bất ngờ như đã nói, chỉ cần thành công tạo một luồng quân mạnh mẽ đánh sâu vào trung quân do thế tử Lê Kiệm dẫn đầu, trực tiếp chém được đầu hắn, nhất định đại quân của phản quân sẽ đại loạn. Tuy rằng bên trong quân Đại Nam có giấu nghịch tặc, nhưng đại đa số tướng lãnh vẫn còn rất trung thành với hắn, nhất định sẽ mở cửa thành nhanh chóng tiếp viện. Sau dó cùng nội ứng ngoại hợp giành lấy chiến thắng.

(còn tiếp)